Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

một ngày trọng đại

Sáng sớm, lẩm bẩm, ôi mẹ yêu bố quá. Bố tủm tỉm  hết tiền chứ gì.


Không, còn đầy. Ấy là mẹ bắt chước bạn Thiên Ca trên mạng, gào tướng lên ghét Demi Moore quá vì bạn ấy tin rằng ghét của nào trời trao của đó.


Thế mẹ đang ghét ai.


Tiền.


Ngày này năm bao nhiêu trước, bố và mẹ gặp nhau, sau cú bắt tay định mệnh bố và mẹ bện chặt nhau cho tới tận giờ. Ngày ấy tóc bố còn đen và mẹ chỉ nặng 44 cân. Đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm, nhà mình bố gánh cả nhà lẫn tổ. Tuần 7 sáng hết 6 mẹ càphê cà pháo ngoài đường. Sáng còn lại ngủ nướng đến 9h nhịn điểm tâm giữ eo. Cũng một tuần 6 tối mẹ về muộn do công việc giờ giấc không giống ai. Tối còn lại cằn nhằn cau có vì căng thẳng ở cơ quan. Chưa một lần bố phiền trách mẹ dù từ thâm tâm lẫn  nói ra miệng, bố luôn mong muốn mẹ sang làm kinh doanh không phải để đỡ đần bố mà để mẹ nhàn hạ hơn. Chưa một lần chưa một lần nào bố to tiếng, chừng ấy năm trời, dù mẹ hiếm khi dịu dàng với bố.


Bố lụi hụi mang mang vác vác trứng cá, chà bông, bánh chưng… sang tận Mỹ cho con. Con vừa ăn vừa khóc vì thương bố.


Bố chưa một lần quên tặng quà cho mẹ, những ngày gi gỉ gì gi của mẹ bố cũng không quên. Chưa một ngày xa nhau nào mà bố không gọi cho mẹ một lần chỉ để thông báo thời tiết  và hỏi mẹ ăn gì chưa cấm nhịn.


Nếu mà có kiếp sau, bố đừng mong thoát khỏi tay mẹ, giống như ở kiếp này.


 

Viết lộn xộn về IDS

 Sau khi IDS quyết định giải thể để phản đối Quyết định 97 Về việc ban hành Danh mục  các lĩnh vực cá nhân được thành lập tổ chức khoa học và công nghệ, tôi mới biết đủ tên  16 vị trong viện. Có 2 nhà báo mà tôi nể trọng. Trước, tôi từng ước ra miệng mụ Kim Hạnh này làm chef … thành phố Hồ Chủ tịch.


Giáo sư Hoàng Tụy thỉnh giảng lớp đại học chúng tôi ngày ấy. Nho nhã  uyên thâm tương tự như các cụ Hoàng Như Mai, Hoàng Nhân, Cao Xuân Hạo… Trừ thầy Hạo, các thầy đều chỉ dạy tôi một môn. Tôi được điểm cao nhất là môn Văn học phương Tây của thầy Nhân, học rất khá môn Ngữ âm học của thầy Hạo nhưng sau này gặp lại, thầy chỉ nhớ tôi…trắng nhất lớp.


Quay lại chuyện IDS, 2 cá nhân nổi bật  trong viện là ông Nguyễn Quang A và bà Phạm Chi Lan. Tôi không đánh giá cao bà Chi Lan như nhiều người nhưng rất ngưỡng mộ ông Quang A. Các bài viết, bài trả lời phỏng vấn của ông tôi lưu file khá nhiều, xem như là cuốn sách giáo khoa về  kiến thức xã hội.


Việc quyết định giải thể IDS là phản ứng chính trị, thoạt trông là một hành động đột phá công khai  phản ứng lại chính phủ nhưng bình tĩnh xem xét, với tầm cỡ của ít nhất 9/16 vị trong viện, thì việc các bác công khai phản ứng lại các quyết sách của chính phủ là thường xuyên lâu nay với đầy trách nhiệm công dân và tinh thần trí thức, thái độ này không mới mẻ hay đột phá gì.


Thế nên, việc giải thể IDS kèm theo lý giải nhằm phản ứng lại với 97 làm tôi thất vọng vì nó nặng tính dỗi hờn pha cha chú  hơn là hành xử của bậc trượng phu. Đóng góp của IDS mà Nhà nước đã tiếp thu, trực tiếp hay gián tiếp nhà nước thừa nhận đi nữa , thì hiệu quả sau nó là hàng triệu con dân  được nhờ, được hưởng lợi từ trí tuệ của các bác.


97 ra đời không phải để đối phó với riêng IDS. Khoảng trên 150 tổ chức vướng vào cái 97 này. Vậy thì, tại sao IDS không từ tốn làm lại các thủ tục hành chính theo hướng dẫn để tiếp tục tồn tại đàng hoàng. Tiếng nói của một tập hợp, một tổ chức vị thế  khác hẳn phát ngôn của một cá nhân đơn lẻ. Trí tuệ chỉ thổ lộ cùng các phương tiện truyền thông, thì đạt được mỗi hữu dụng là sướng tai những người đọc báo và ngang bằng những người trùm chăn  chửi đổng. Thương hiệu  gầy dựng 2 năm nay, bỗng chốc xóa đi chỉ vì chấp vặt những nhận xét của cơ quan an ninh hay dăm vài quyết định hành chính, hiểu đơn giản như tôi là, IDS sạch vốn trắng tay.