Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

Bấn loạn nguyên ngày

Bấn loạn 1. Film TV chán òm. Có cuốn của Saramago đêm qua lại ráng đọc sạch bách chả còn chữ nào. Nhân nhắc đến nhà bác này lại nhớ có lần ngồi tán nhảm văn chương bên bờ hồ Gươm, bác Tổng biên tập buồn tênh mãi chen ngang được câu anh thấy marquez đọc cũng được. Sau này bạn Thúy Nga bên Tuổi trẻ đặt chết tên bác ấy là ông Marquez cũng được.


Bác cũng Tổng khác cùng chủ quản chiều nay hỏi em biết tiếng Tàu giải thích cho anh da cố hoài lang là gì, tớ xém sặc tận xoang cố gắng hỏi lại viết thế nào hở anh? Thì da dê đê ấy. Mai em trả lời.


Bấn loạn 2. Dạo này bận tối mắt, ít lang thang. Vào nhà bạn Nhị Linh nhâm nhi  bài phê bình cuốn Chuyện xưa kết đi, được chưa? của Bảo Ninh. Viết phê bình tế nhị đến thế quả là bậc thượng thừa, tớ có quay lại kỷ băng hà đi nữa cũng chả bén gót. Vào còm xin phép copy, bỗng giật mình, ô hay, sao tớ lại hiểu ý Nhị Linh khác thế nhỉ, có khi chẳng hiểu gì cả, nhẽ thế cũng nên. Không copy nữa, mai tỉnh táo suy nghĩ lại xem tớ sai ở đâu đã.


Bấn loạn 3. Cái này mới chính xác là bấn loạn. Bài Osin  post lên hồi tối nhầm file 3. Sinh cháu quét nhà rồi mới sinh ông thế này lại ối chuyện cho thiên hạ suy luận đây. Chưa hết, cái tít bài này cũng chả dính gì đến nội dung cả hai file. Thích cực câu ku Vũ nói ở cái xứ mà chửi osin cũng trở nên nổi tiếng...mai hỏi  mua bản quyền ranh ngôn này của nó mới được.


Ba lần mai bởi hy vọng, mai sẽ là một ngày khác, câu này không ital bởi đã hết hạn bản quyền.

Bài học (chưa chắc) chót, từ Osin

Báo chí, trong một thời gian dài, rất dài, đã luyện tập cho bạn đọc một nếp nghĩ, phàm quan chức là tham nhũng, phàm giàu có là bất chính... Good news is  Bad news, nghề thế. Và thời gian đầu mở cửa, 99,9% là sự trong sáng, háo hức làm những Lục Vân Tiên thời đại. Nhưng rồi, đời mà, những con sâu xuất hiện. Tôi vẫn kết tội vì những con sâu này mà nồi canh ngon  biến thành nồi cám lợn, như hiện nay…


Đỉnh  điểm là vụ án Năm cam và PMU 18, báo chí đã góp một phần cực lớn vào việc tiêu diệt ba quan chức cao cấp. Sự trong sáng bị lợi dụng cũng có, sự lạm dụng cũng có và sự bất nhân với số phận con người, cũng có nốt.  Người dưng, tôi vẫn xót xa cho các ông. Và Huy Đức, cũng xót xa y như vậy, một cách rất thật lòng.


Có lẽ vì đó, Huy Đức đã chọn một con đường riêng.


Tạo ánh hào quang với các commenters cũng là  tạo luôn quần chúng cho mình bằng các bài viết thẳng vào những vấn đề dân sinh nóng nhất, lập luận chặt chẽ, ngôn ngữ xử dụng  giàu chất chính luận, Huy Đức khéo léo phản bác( not phản biện) lại hầu hết các quyết sách của chính quyền, rất sướng tai, đặc biệt là  một nhóm người hiện nay trong xã hội, bạ gì cũng chửi, xông vào chửi hôi mọi lúc mọi nơi  chửi luôn cả thằng đang đồng ca cùng mình.


Dừng lại ở đó thì  tôi dám đoan chắc, Huy Đức giờ này vẫn đàng hoàng nhận tấm thẻ nhà báo, xứng đáng với sự kính trọng của rất nhiều đồng nghiệp, trong đó có tôi. Nhưng, nếu thế, còn gì để tôi bôi ra đến 3 entry.


Bà ngoại tôi ngày xưa hay nói câu tử tế chả muốn…. Câu này áp vào vô cùng đúng  với Huy Đức. Bút lực ấy, nội công thâm hậu ấy, đâu cần đâm đầu tự nguyện làm thân Osin, rất thảm, vì thực tế không có ông chủ nào sai ông chủ nào khiến. Thế nên Osin sa vào hết lầm  này đến lẫn khác, như trong loạt bài nhắm vào Thủ tướng tôi đã dẫn chứng ở entry 2. Ở đây tôi mới chỉ nói thuần về nghề nghiệp và nhân cách thôi, còn việc lập lờ  hưởng lợi từ hào quang  các cụ cấp thiên triều, thấp hơn là một hai cụ bộ trưởng (nay đã hưu)…để làm kinh tế cá thể thì còn lắt léo nhiều chuyện nữa.


Khẳng định ngay, không nhà báo có máu mặt nào hiện nay trong làng báo  không chơi với A 25 nhỏ hơn là PA hay một vài quan chức cấp thứ bộ trưởng trong lĩnh vực nhà báo đó quan tâm. Bỏ qua quan hệ xã hội bình thường, quan hệ công việc là tương tác có văn hóa giữa đôi bên, văn hóa ở chỗ không ai khuynh loát áp đặt ai về chính kiến và nguyên tắc quan trọng bậc nhất là, không  mưu lợi về mọi phương diện từ nhau. Khi biện pháp nghiệp vụ ( của hai phía) phải giở ra thì dứt khoát một bên có vấn đề.


Tôi gọi mối quan hệ có văn hoá, giữa người với người, như trên là quan hệ  thật. Tôi chứng kiến cụ Trương Tấn Sang tới tận nhà thăm vợ chồng Minh Hiền, hồi  còn ở Nguyễn Thông,  khi chị ấy bệnh nặng, nhưng chưa một lần trực tiếp lẫn gián tiếp nghe chị ấy tận dụng mối quan hệ này bao giờ. Vài bạn nữa mà tôi thân ở truyền hình Hà nội, báo Tin tức…cũng có những mối quan hệ tương tự với các cụ nhất nhị phẩm quốc hội chính phủ, tính bền vững của các mối quan hệ thật này rất cao, toàn mười  lăm hai mươi năm đã.


Đối lập với thật ảo. Tôi dùng chữa ảo ở đây không chính xác nhưng  cho nó nhẹ nhàng,  đại để là quen biết thì có bảo kê thì không, nhưng anh lại cố tình đánh lận hai chữ in nghiêng kia để mưu lợi. Cấp thấp thì mưu danh mưu tiền, Huy Đức thêm toan tính chính trị,  thoạt tưởng sẽ thấy hơn người, là vì vậy.


Cũng vì khôn ngoan kiến tạo được vỏ bọc ảo này nên Huy Đức đã đánh lừa được nhiều người trong một thời gian rất dài,  ngay khi làng báo sóng gió nhất thì Osin vẫn vững vàng đi giữa lằn ranh  hai lề phải trái.


Sau vụ PMU 18, có ít nhất 2 bạn khi họ bị kỷ luật rồi tôi mới tá hỏa vì trước đó, tôi cũng như rất nhiều người khác đinh ninh các bạn ấy được bao bọc bởi quyền lực không thể đụng đến. Sự thật hoá ra cũng chỉ là quan hệ ảo. Ngay khi ấy tôi đã hình dung gần như chính xác kết cục nghiệp làm báo của Osin.


Thật tiếc, cái kết cục ấy lại không phải bằng hai chữ: tuẫn đạo.