Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Chỉ được kể nhõn thế này thôi! (tiếp)

5.   Cao lớn  lừng lững, bác đầu bạc lò dò đi giữa hai hàng ghế máy bay trông thương dễ sợ. Lâu lâu bác lại xuống đưa cho khi bịch hạt khô khi quả mận. Bác là người duy nhất hay xuống nói chuyện với khoang tùy tùng và phục vụ, tiếp viên. Chưa hết hành trình 14 tiếng bác đã đọc xong một cuốn  hơn 500 trang, đánh dấu chỗ hay nhất đưa xuống bảo mình đọc. Nể bác thật sự.


6.   Một cuộc hội ngộ hơi hiếm. Nàng phó tổng báo của Bộ KHCN một đêm mấy năm trước, bị một thằng lưu manh tông ngã xe còn sửng cồ hăm doạ, bác phó giám đốc công an HN đang chở vợ ngang qua, dừng lại can thiệp sau đó  đưa nàng về tận nhà. Nhận ra nhau trên xe và nàng đặt chết tên bác là Lục Vân Tiên. Bác này không chỉ nghĩa khí mà còn rất điển trai.


7.   Chụp lén được hình ở sân bay riêng của hãng Boeing, lén bởi  bạn gửi yêu cầu cấm chụp hình từ trước nhưng mót quá nhịn không được. Đưa ra một hướng dẫn viên hỏi gì cũng không biết, bảo tìm trong  web hãng. Boeing đãi ăn trưa. Cái cuốn tôm thịt Việt Mỹ to bằng bắp tay người béo hú. Loa loa loa của BNG loay hoay tìm cách  đưa gọn vô miệng không được đành tháo bung ra ăn. Mình không  nuốt nổi những thứ lạnh ngắt ấy, lôi mô hình chiếc Boeing 787 hãng tặng ra lắp ráp. Mọi người xúm lại châm chọc.


8.   Đọc Người Việt, thấy hai bạn tranh luận chuyện ra vào của Thủ tướng. Đại để một bạn bảo Thủ tướng sợ những người biểu tình nên phải đi bằng cửa sau vào khách sạn May Flower. Một bạn lại Thủ tướng đi như vậy là có ý tôn trọng người biểu tình. Cả hai bạn đều sai bét nhè và Người Việt chứng tỏ  không biết tý gì về hậu trường ngoại giao. Việc bảo vệ các nguyên thủ do an ninh Mỹ quyết định  phương án và sợ hay không sợ thì các đoàn đều phải tuân thủ. Nguyên thủ Trung Quốc ở Marriott cũng đi bằng cửa sau dù  nhóm pháp luân công biểu tình tận gần Trung tâm hội nghị, cách khách sạn đến  15 phút chạy xe.


9.   Mình  rất thích cảnh tất cả xe cộ dừng lại ngay, kể cả các giao lộ đang đèn xanh, khi có xe hụ còi đi qua. Nếu bị kẹt chỗ, phải đợi hướng dẫn của cảnh sát xem dúi đầu vào đâu để tránh, dứt khoát không được chạy tiếp. Cái này khác hẳn bên Argentina. Hùng hậu rõ kinh, hai mô tô dẫn đầu, một xe bọc thép mở toang cửa sau với lính ngồi hai hàng súng ống bao đầy người, hai xe cảnh vệ,  rồi mới đến xe nguyên thủ và tùy tùng, khóa đuôi là xe cứu thương và hai mô tô nữa. Dẫn với dụ thế nào mà đoàn bị xe  dân chen vào cắt làm ba. Mình chui được vào xe của đoàn chính thức  nên ở tốp giữa. Lấy xong phòng rồi tốp xe tùy tùng mới về tới nơi.


 


Còn tiếp

dont smile for me, Argentina!


Nhà hàng sang trọng bài trí như một con thuyền cổ, rượu vang  lắc nhẹ ly hương nồng lên  đã muốn say. Tôm hùm cực ngon nhưng thịt bò thì thua xa Mỹ. Dĩ nhiên là đắt vãi linh hồn. Anh  giai bồi bàn đang biểu diễn các cách rót vang.



Không chắc lắm, hình như đây là Columbus của Argentina. Tượng chụp trong bảo tàng lịch sử quốc gia. Tiệt không một chữ phụ đề tiếng Anh nào để biết được những gì bày biện trong đó. Được cái vào cửa miễn phí, phòng nào cũng có một cô, chú cảnh sát (thay vì là nhân viên bảo vệ như mọi nơi) đứng dòm dòm. Beo là người duy nhất trong đoàn mò đến được bảo tàng này dù taxi ở Buenos Aires cực kỳ rẻ, đi xa lắc lơ chỉ hết 2,3 đồng Mỹ.



Show diễn tango, đặc sản Argentina, tại nhà hàng Madero tango. Ấn tượng cực mạnh vì lần đầu tiên phát hiện nhịp điệu tango quen thuộc có khả năng chất chứa đậm đặc chất opera như thế khi trình diễn. Các vũ điệu cũng rất gần với balê hiện đại Úc.



Điền trang của ông chủ Impsa ở Mendoza, một trong những người giàu nhất Argentina, sẽ đầu tư hơn một tỷ làm phong điện ở Bình Thuận nay mai. Xa xa là dãy núi tuyết  ánh  trắng bạc tuyệt đẹp. Vùng này có vẻ nghèo. Ngoài đường toàn xe cũ loại dưới hai chấm, rất nhiều Mỹ Pháp không bóng dáng xe Nhật. Bắt gặp một chiếc cực kỳ quen Peujeau 504, Beo chạy cách đây chẵn 23 năm. Dân thấy còi hụ của xe dẫn đường ngược cổ nhìn ngó.



Người Argentina rất đẹp, nam cũng như nữ, da nâu người mảnh lông mi dày. Nồng nhiệt đến thái quá với phụ nữ. Chỉ mỗi hỏi đường mà một anh cảnh sát còn chỉ thêm cách giữ máy ảnh để khỏi bị cướp giật, cúi gập xuống hôn tay và xoa xoa tim khi Beo  chào cảm ơn. Đang  lang thang một mình lúc hơn 12h đêm ghé quán bán đồ lưu niệm của Martin. Mua một cái ly bằng vỏ lựu mỗi một đô, anh chàng múa tay một hồi thì hiểu ra chàng muốn tháp tùng. Không nhớ Beo múa lại thế nào mà chàng gửi quán cho anh chàng bên cạnh, nắm luôn tay Beo chạy. Đã lâu lắm mới có cảm giác thoải mái đến thế. Trời mát lạnh như kem. Nắm tay một anh chàng điển trai lạ hoắc chạy băng qua đèn đỏ và cùng phá lên cười.


Giá như Beo trẻ lại chừng hai thập kỷ thì dám phiêu lưu  hết đêm cho biết đó biết đây. Dẫn Martin về khách sạn, bảo chờ ở cửa tao lên lấy máy ảnh. Dựng một chú em bên Bộ ngoại giao dậy, kể nhanh hoàn cảnh bảo, chú giúp chị vì chị còn muốn đi chơi nữa. Bức hình chụp lúc xuống cửa, Martin vẩn đứng chờ và đang tám với cảnh sát. Chẳng bớt hào hứng hớn hở, Martin bá chặt vai Beo đi tiếp làm chú em ngoại giao hớn hở lây. Quãng hai ngã tư may quá vớ được một em đang phone bằng tiếng Anh. Nghe em dịch chúng nó là vợ chồng, Martin làm động tác hí lên như ngựa và chia tay sau khi ôm chặt  Beo quay một vòng.


Hai chị em tạt vào quán làm gần hết chai vang 1,25 lít, quay về khách sạn đã gần 3h sáng. Một ngày tuyệt vời và khó có lại lần thứ hai, trong đời.

Dont cry for me, Argentina


Người vô gia cư trước cửa ga xe điện ngầm.



Ông đánh giày rất niềm nở, nhưng ông nói gì hiểu được chết liền.



Người đàn ông này phê thuốc, rung bần bật trong một công viên giữa phố cổ.



Bôi lấm lem mặt bé để ăn xin. Ít nhất gần chục bé thế này trong phố đi bộ mua sắm Florentina sang trọng nhất thủ đô.


 


Không có thành phố nào mình đã đi qua nhiều sạp báo như ở thủ đô xứ này. Vua Maradona lọt thỏm giữa những cô tênh hênh cả ra như thế.


Soạn hình xong sẽ kể tiếp chuyện nhà giàu ở Argentina


 


 

Chỉ được kể nhõn thế này thôi!

1.   Phong cách đẹp, khẩu khí khúc triết thẳng thắn với vốn từ chính trị phong phú, người đứng đầu nhà nước đủ để tự hào khi đối ngoại. Cách ông điều hành thượng đỉnh ASEAN, cách người Mỹ trọng vọng ông cũng như việc Việt nam can thiệp sâu vào các diễn biến chính trị thế giới như chuyến đi Miến Điện của ông cách đây mấy ngày cho thấy, tầm vóc chính khách Việt không còn như xưa.


2.   Kẻ thù không đội trời chung của bác Bùi Tín, nhân vật thần thoại của các diễn đàn hải ngoại, người định nghĩa lại quyền lực quân đội Việt trong thời bình... hút thuốc như cái ống khói. Mụ tiếp viên già cau cẳu mắm tôm bảo, ho sặc máu họng với ông này. Giọng nói và tay ông ấm áp.


3.   Đám biểu tình trước cửa khách sạn May Flower (DC) chừng gần trăm. Len vào giữa, hỏi một chị  đến từ Lousiana sao lại cầm ảnh Lê Thị Công Nhân với hàng chữ phải thả ngay. Chị giảng giải đây là một tù nhân lương tâm, một nữ anh thư đấu tranh cho dân chủ đang bị cộng sản giam cầm trái luật pháp quốc tế. Đề phòng xơi một cán cờ như bác Phạm Khắc Lãm ngày trước cũng ngay tại khách sạn này nên đi đôi dép lê để dễ dàng ù té. Phát hiện không thể đóng bộ đồ Việt kiều già vô nơi xếp đang ăn sáng với doanh nghiệp Mỹ, tán nhảm mấy câu với các chú cảnh vệ rồi mẹ con gái đẹp lượn lờ DC.


4.   Một chiều rảnh rang trước khi ngồi tù 10 tiếng sang Argentina, lang thang vào tiệm sách cũ mua được bao nhiêu đĩa hay rùng rợn chỉ 7/8 đô một cái. Tự dưng được cặp tình nhân mời làm chứng cho  lễ đính hôn của họ giữa một công viên nhỏ. Nhà quê không chịu nổi và tiếc không chịu nổi, ngu quá không biết nghĩ thế nào mà lại từ chối can dự vào một việc lãng mạn đến thế. Không biết viết tên chàng và nàng chính xác, Áchit, con có nhận Cameo làm vợ và thề chung sống suốt đời với nàng, lúc ốm đau cũng như khi khỏe mạnh, lúc giàu sang cũng như khi nghèo hèn....



còn tiếp