Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

AI CHO CHÚNG TA DŨNG CẢM ?

Beo đặt vấn đề như vầy trên facebook:
Các bạn có thấy lạ không, chúng ta, hầu hết là nhà báo đang chơi trong group này, lên án kịch liệt báo chí lá cải với những thông tin bẩn thỉu tồi tệ, nhưng rồi nó vẫn hoành hành trên các mặt báo. Vậy trách nhiệm (với xã hôi, với chính nghề ghiệp mình) của các bạn và tổng biên tập của các bạn ở đâu và tới đâu? Nỗi bức xúc của các bạn không lẽ chỉ mang lên mạng ảo chửi thề...?
Và một bạn đã viết rất hay thế này:
Vũ Cát Cát Thú thật là em chờ đợi cái Văn Đàn Thế Kỷ 21 từ lâu lắm rồi đấy. Có bác nào đứng dậy treo cờ là em bỏ cơm theo ngay. Không có những cái lưới lọc thì cũng chỉ dừng lại ở cái mức ông này chửi ông kia là hết. Đừng để cái thẻ nhà báo thành miếng bìa cắt dán cho oai!

Vũ Cát Cát Em mạo muội thế này ạ. Nguyên nhân nó hơi sâu xa 1 tí, báo chí nhà mình cóc phải là báo chí vô sản nữa, nên từ trong cá nhân chúng ta đều mong đợi sự ổn định và sợ những cú shock. Chúng ta e nó ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của chúng ta, nên chúng nócứ lờ nó đi. Đó là một sự hèn nhát, sỉ nhục với giới làm trí thức.
Giới giải trí ạ? Xem TV đi, một loạt các chương trình listing sự kiện nghệ thuật, điểm tin nghệ sĩ, có ông nào dám nói đến chuyện Đàm Vĩnh Hưng và chú Nguyễn Ánh 9 không? Vì sao ạ? Vì nó ứ phải chuyện vui, ứ phải chuyện giải trí. Đâm ra cái khả năng lý luận của chúng ta nó cứ mòn như đít con đỉa ấy, thậm chí còn chả bấu được vào đâu. Vô định và nhợt nhạt.

Xã hội thì sao? Hàng trăm tổ chức giáo dục đang hàng ngày làm băng hoại giới trẻ, Tâm Việt kia kìa, ai ai cũng biết nó vớ vẩn, cùng với cả đám bậu sậu đang đòi làm thay đổi cục diện giáo dục nước nhà. Một đám trí thức chúng ta ở đây có làm gì đâu?
Nếu chúng ta DÁM DÙNG NHỮNG TỪ NGỮ MẠNH MẼ NHƯ MIÊU TẢ NGỰC HAY MÔNG CỦA MẤY CON ĐÀN BÀ để LỘT HẾT NHỮNG CÁI GÀN DỞ VÀ NGƯỢC CHIỀU CỦA XÃ HỘI thì liệu còn mấy người dám tự nhận mình là nhà báo?

Đã viết thì đừng có cầm chừng. Càng viết phải càng làm rõ, càng làm mạnh, và làm tới khi nào tới nơi thì thôi, tới khi nào nó trở thành tâm điểm của ngày hôm đó thì thôi. 

Ngày hôm nay, có nhà báo nào dám nói mạnh vụ cái chết của bé Hương hay không? Có ai kêu gào lên hay không?

Vũ Cát Cát Em chẳng nghĩ ai là con sâu, con kiến cả. Ngày xưa bao nhiêu cái văn đoàn đâu có cần con voi con hổ nào dựng lên đâu, nhưng nó là cái quy chuẩn rõ ràng, chỉ có những người đứng trong đó, được công nhận trong đó mới được những nhóm khác công nhận. 
Anh
 em vẫn hay kêu chuyện mất bài, mất ảnh. Vậy thì tạo thành cái thói quen đi, anh hùng anh bá lên 1 tí, thấy mượn bài thì phóng xe sang đứng giữa tòa soạn đối phương mà quát, đòi công bằng. Cho cái xã hội này thấy, là những ông trí thức cũng không ngán ai, và dám bảo vệ cái ăn cái mặc của mình đàng hoàng. 
Làm thêm cái public "bêu-board", thằng nào bài nào vớ vẩn dán lên đấy cho người ta cạch. 

Cái xã hội này đã mafia, thì ta phải đấu lại nó bằng sự mạnh mẽ. Chúng ta còn chẳng bảo vệ nội thanh danh của chúng ta, thì làm cóc gì có ai bảo vệ quyền lợi người đọc???


Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

CHÍN- THÌ PHẢI CHẮN NỮA

(Entry này chỉ tồn tại nếu bài báo này http://vtc.vn/13-409573/giai-tri/nguyen-anh-9-mo-xe-thanh-lam-dam-vinh-hung-ha-ho.htm ghi đúng sự thật. Cầm bằng ngược lại, Beo sẽ xóa entry và xin lỗi nhạc sĩ khả kính Nguyễn Ánh 9).
Beo đi chợ, hay bỏ một hai đồng mua mấy tờ tạp chí dắt ở chỗ tính tiền. Đại khái nhìn cái bìa, khi thì ngập ngụa hàng dăm tháng liền  hình cặp vợ chồng lốc nhốc một lũ con, giờ đang hot là cu con hoàng gia nhăn nhúm như khỉ ăn ớt vì vừa chui ra từ cái lỗ hoàng tộc.
Thế nhưng, bảo Beo so sánh về lá cải Tây Mỹ có giống Việt ta không, ngang thầy bói sờ đít voi.
Nhìn nhận đánh giá gần như toàn bộ làng âm nhạc hiện nay, cụ 9 lần lượt dạy thế này:
Hồi xưa, người nhạc sỹ viết ca khúc từ những cảm xúc thật của họ, họ viết ra để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cho mọi người chứ họ không viết nhạc để bán. Còn bây giờ, nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng nên âm nhạc không có hồn, không có cảm xúc thật của người sáng tác.
Vì cụ không chỉ rõ, những nhạc sĩ như Anh Quân, Huy Tuấn, Đức Trí, Tuấn Khanh, Lưu Thiên Hương, Lê Cát Trọng Lý, Hà Quang Minh…thuộc lớp nhạc sĩ bây giờ hay hồi xưa, nên không dám lạm bàn sâu xa. Beo chỉ thấy rằng nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng, đặc biệt đo ni đóng giày theo đơn đặt hàng của ca sĩ, thì có sự cộng hưởng, thăng hoa nghệ thuật nào hơn được nữa.
Ngày xưa, cụ nhẹ nhàng hoa lá buồn ơi hãy đến với ta để quên chuyện tình xót xa. Ngày nay, lớp hậu sinh khả ố nó nồng nàn em yêu anh cuồng dại yêu anh đến tan cả em ra… hay đêm hôm nay ta trao cho nhau những khát khao…Cụ và chúng nó, như người bận áo tứ thân người quần jean, không thể dùng chuẩn thẩm mỹ cái này để đánh giá cái kia tâm hồn hay vô cảm, và ngược lại.
Cụ, hơn cả thế, lại còn sổ toẹt hết.
Thứ đến, cụ  bàn về  đám cục cưng sâu bít cần câu cơm của lá ngón Việt: ca sĩ. Cụ quăng tiếp một cục shit mà thú thực, từ cái lỗ đít voi Tây Mỹ trên kia, chưa bao giờ Beo đọc được nó dám ị ra để trát vào mặt đồng nghiệp như thế.
Beo ủng hộ nhiệt liệt phản hồi của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng (
vì câu chuyện của cụ ở đây không chỉ dừng ở góc độ  luận bàn về nghệ thuật nữa, nó nhảy sang lĩnh vực nhân cách một bậc cha chú, Chín mà thiếu chắn.
Và mắt xích cuối cùng, khán giả. Cụ bảo Nếu trong một gia đình chỉ có tối ngày đi kiếm tiền thì tinh thần nghệ thuật của họ chết rồi, bị tiền bạc chi phối hết. Beo đang nghĩ nếu không có tiền, làm sao cho con học nhạc, làm sao mua đĩa-không-nhái, làm sao vào nhà hát nghe live để phân biệt Hồng Nhung thật hơn Mỹ Linh Mỹ Linh ít kịch hơn Thanh Lam…Nếu không có tiền, tinh thần nghệ thuật chỉ dừng ở mức thưởng ngoạn những âm thanh mono những gameshows ca hát trên các chương trình TV miễn phí, rồi tinh thần ấy sẽ đi về đâu tới đâu…? Có tiền và không tiền, thật cũng chưa biết tinh thần nào chết nhanh hơn tinh thần nào.
Theo tôi, thị trường nhạc Việt vẫn đang nằm yên. Rồi từ từ, nhạc thị trường sẽ rớt dần và tới một giai đoạn nào đó, nghệ thuật sẽ lên ngôi. Nhạc thị trường tự động phát sinh rồi sẽ tự động chết bởi những gì không hay sẽ không tồn tại. Tôi tin tưởng như vậy.
Viết về những cái ai cũng hiểu-biết-trừ-mình-cụ-không là thừa. Thế nên, đoạn này rất, rất nên thông cảm cho những ước mơ, bao giờ cho đến ngày xưa, của cụ.

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

ANH


Tự dưng nhớ một chiều buồn ngồi uống rượu vỉa hè với Chu Hoạch. Ông anh còn nợ mình bức chân dung vẽ dở và mình nợ ông anh tập bản thảo thất lạc vì mất file. Chép lại bài này vào ngày rằm tháng Bảy, gửi xuống cho ông anh chốn ấy thay món nhắm nhâm nhi cùng li rượu nhạt.

Anh tựa bài thơ không chép được
Mà đành lòng em phải thuộc từng câu
Thuộc bằng ngày nghe và đêm âm thầm nhắc
Thuộc bằng hè mưa và thu mơ màng nắng
Mà tháng mà năm
Mà đắng mà cay
Vẫn ngọn nguồn câu hát
Anh tựa màu xanh trái đất này
Ngày từng ngày nên biển mặn rừng cay
Là mắt là tay là giọng buồn em hát
Là nắng là mưa là khoảng vắng em chờ
Ôi tình yêu là gì
Mà suốt một đời ai dễ đã từng qua

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

TAO ĐÀN

Những gió thốc tháo
trầm uất tập thể
lửa tiện ngôn
phừng phừng tự đại
tự thiêu.

Lũ chim phê bình
mất giọng bẩm sinh
mổ trụi lông không bới được vết.

Lũ bướm sáng tác
nhởn nhơ loè loẹt
hoa liễu tưng bừng thi đàn.

Cha chú nghiến hàm răng giả
Anh chị xét nghiệm- thụ tinh
Đàn em tiêm chích hư danh
Nhộn nhịp dập dìu - toàn cầu enter- loét
Virus ảo tưởng - mạng- văng mạng.
Đại lộ văn chương đang thi công cầu vượt
Chú ý:
Hầm đang đào
Chú ý:
Không vượt rào
Chú ý:
Tường lửa cấm vào.


Cốc! Cốc !Cốc!

Mời vào:
Trại phục hồi chức năng nhân phẩm
Sáng kịch - Trưa thơ - Chiều hoạ - Đêm nhạc
Nhà báo- Nhà phang - Nhà bình loạn dao thớt
Chặt cho con ngựa sáng tác cụt chân

Cấm:
Không được tắm trong văn chương
Không được lên giường trong thi ca
Không được cởi - mặc trong tác phẩm

Cấm: 
Bọn chim làm thơ không được hót
Bọn bướm viết văn không được bay lượn

Để bảo kê cho bọn nhân danh đám đông hạ độc văn đàn.
bọn quản giáo đóng giả nhà bình luận nhập nhèm,
vu oan giáng hoạ hả hê, túm tóc nhau dìm trong bể u tối…

Tao đàn tụ hội: 
Tao nhân mặc khách đã đủ chín tầng ngôn ngữ
để dày vò nhau trong những vạc dầu rực lửa

Địa ngục vô gián
Luân hồi loạn ngôn.  

copy từ facebook Huyen Thu Phan

Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

LẠI CHUYỆN BẦU ĐỨC VÀ NGHIỆP VỤ PHÓNG VIÊN

Nguồn cảm hứng để biên bài này ở đây: http://nguyenvanphu.blogspot.com/2013/08/chuyen-bau-uc-va-hagl.html. Những chữ in nghiêng là của tác giả NVP và những lập luận của entry này  chỉ dựa trên chính những dẫn chứng của bài báo, không mở rộng thêm.
1. Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) là một ví dụ không điển hình khi một tập đoàn tư nhân trước đây chủ yếu chuyên về bất động sản nay muốn thoát ra, đổ tiền đầu tư vào cao su, mía đường, thủy điện… Nhưng liệu việc xoay chuyển này có thành công không khi dòng tiền bất động sản vẫn còn mắc nghẽn, dòng tiền của các ngành nghề mới chưa chảy về?
Nếu Beo nhớ không nhầm thì trước đây, và cho đến tận giờ với bên ngoài quốc gia, HAGL là một tập đoàn chuyên về lâm nghiệp, sau này mới mở rộng sang lĩnh vực bất động sản.
Thế nên, Beo cho rằng việc  Bầu Đức quay lại với  cao su mía đường là chính xác, đúng hướng với sở trường. Việc lách quota qua Lào cho thấy những toan tính rất táo bạo và nhanh nhạy của ông.
Và ngược lại, khi mở rộng sang lĩnh vực bất động sản, không mấy khó để thấy bầu Đức ra từ quyết định sai lầm này tới sai lầm khác. Vụ đầu tư ở Myanmar là ví dụ cực kì điển hình. Đầu tư 50t, từ chối khoản lãi gấp 10 lần (trong lúc nợ lút cổ) để rồi hy vọng chờ…đếm cua trong lỗ từ việc xây căn hộ siêu thị....
Cái thiếu lớn nhất của Bầu Đức trong lĩnh vực lâm nghiệp sở trường là triết lí kinh doanh, thứ không thể thiếu ở các doanh nghiệp tầm cỡ, thứ sẽ nâng tầm những mẹo vặt, khôn lỏi lên thành chiêu thức kinh doanh và thứ mà vì không có nó, nên việc tạo dựng hình ảnh tập đoàn của HAGL, vừa hoang dã vừa quê kệch, đến mức không thể chịu được.
2. Mảnh đất 74.000 mét vuông mà bầu Đức mua được một cách âm thầm là mảnh đất đầu tiên Myanmar bán theo dạng chỉ định, giá chỉ có 740 đô-la/m2. Mua từ đó nhưng đến năm 2012 ông Đức mới thông báo cho cổ đông biết.
Nếu Beo là biên tập viên, Beo sẽ quăng ngay lập tức bài báo này vào sọt rác khi mà phóng viên để trôi tuột đi một chi tiết đắt giá nhất, chi tiết duy nhất mang tính báo chí trong cả bài viết như trên.
Bầu Đức sẽ  quyết toán vào đâu trong các báo cáo tài chính ba năm liền khoản tiền 50t đô ông âm thầm mang sang Myanmar đầu tư? Còn nếu đây là tiền túi của ông, hà cớ gì ông lại phải thông báo cho cổ đông.
3. Vào cuối tháng 4-2013 tôi có nói chuyện khá lâu với ông Đoàn Nguyên Đức và sau đó có viết bài “Bầu Đức có xoay chuyển nổi HAGL?” đăng trên TBKTSG (số 18-2013, ra ngày 2-5-2013). Phần cuối bài này tôi có nhấn mạnh hai điểm: 1/Thông tin Global Witness có khả năng sẽ cho ra mắt báo cáo, cáo buộc HAGL sang Lào và Campuchia để trồng cao su nhưng còn lấy đất của người dân và phá rừng….
Hai tuần sau đó nổ ra chuyện Global Witness như mọi người đã biết
Đoạn này viết trong blog riêng nên không định viết nhưng có một sự thật (không liên quan đến tác giả bài báo) không thể không kể.
Đó là việc, tính từ thời điểm tác giả  thông báo cho Bầu Đức, thì chính bầu Đức và  hai bộ TNMT và TM đã biết về bản báo cáo của GW, trước đó ít nhất 2 tuần.
Các thể loại Bộ của ta vốn khuyết tật toàn phần không bàn, nhưng cái cách bầu Đức sau đó chống chỏi với dư luận…thôi để Beo kể chuyện Bầu Kiên xem có đỡ chán hơn không.


Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

“Người rừng”: Hay sự khốn kiếp của những người hiện đại?

Copy cua Khi Đơn


Tuy nhiên, chuyn người rng không dng li đó. S là may mn gp nghìn ln cho hai b con ông y nếu h được đ yên thân nm trm xá điu tr, đ yên thân cho đa cháu dy anh Loan cách chơi ná thun, đi nón bo him đi xe máy.
Nhưng đi v cơ bn là không may, ch trong 30 giây tích tc ngn ngi, hàng chc (hay hàng trăm) nhà báo đã xôn xao t mi min đt nước đ v làng y. H lc tung căn nhà trong rng ca ông Thanh ra, lc tung cái rìu, cái xô, cái lược, nếu có cái qun lót, chc h cũng tìm ra. H chp hàng trăm tm nh, nào là người rng nm trm xá, con trai người rng thích thú hút thuc, người rng cha bt đu ngi dy được. Thm chí nhiu nhà báo còn bày v ra c đng thí nghim như cn cnh người rng đi mũ bo him ngi xe máy do ph, người rng s hãi người xung quanh và mun ng ngoài rng”…
Hãy th tưởng tượng, trong vòng 1 ngày ngn ngi, cái gia đình nông dân ca cháu người rng, t nông dân bình thường, đã xut hin đy các trang báo, lôi kéo thêm các đoàn công tác min Bc v xôn xao xôn xao xôn xao.
Và bùng n ca câu chuyn là ông H Minh Lâm, cháu rut ca người rng, đã ngã giá đòi tin các nhà báo 1, 5 triu. Theo nhà báo Thanh Trung ca báo Tin Phong, anh git tít: “Phng vn người rng: 1 triu đng, thăm nhà: 4 triu đng – ri sau đó đc trong bài viết dài thượt, cui cùng cũng ch thy mc giá cao nht ông Lâm tng hét là 3 triu. Vy 4 triu ca anh y là sao?
Tôi không phi người đó đ xét đoán v s ngay thng ca ông Lâm hay nhng người đang có cơ hi kiếm chác t cái l lm ca nhng con người đang lu xu bu đ đến ch cha con người rng mà viết bài, chp nh, làm thí nghim trên. Ch có 2 vn đ tôi mun nhìn rõ hơn đây.
BN CÓ MT KHÔNG NU 1 NGÀY PHI TR LI 100 CÂU HI GING NHAU?
Nếu ch là mt nông dân bình thường, hn người ta s phi phát điên lên vì nhng câu hi kiu:
Người rng đêm đêm có hú như sói không?
Người rng có biết nói tiếng người ko?
Chú dn tôi đi xem nhà cha con người rng đi?
Người rng có ăn tht sng không?
Cm nghĩ ca gia đình khi ln đu tiên gp li người rng sau 40 năm?
Mt cuc sng bình thường vn không quá giàu có mà bng nhiên b quy ry bi đàn đàn lũ lũ nhng nhà báo đến xôn xao vi hàng trăm câu hi hn là cũng ch bình thường được na. Và bng nhiên, người cháu y nghĩ có th  kiếm thêm tin t vic c phi dt hết người này đến người kia lên rng, làm tour guide cho Người Rng Trekking sut c ngày c tun thì e cũng là mt suy nghĩ d dàng xut hin trong đu h.
Nhưng dường như các nhà báo đã quá ut c vì mình đi kiếm tin mà có đa dám kiếm tin trên đu trên c mình, nên lp tc h phi viết mt bài đ chi cho đã ming cái thng cháu bc tin vô nhân tính đem ông chú ra mua bán ngã giá vi h. H là nhà báo mà, phàm là nhà báo, phi luôn min phí, ging như các nhà báo đi viết chân dung t thin vy, viết cho là may nên gia đình các cô chú phi chăm chú mà cung phng cháu mt chút.  Cũng cn chú thích thêm là ngay trong bui sáng nhà báo Thanh Trung kia phn ut vì b đòi tin thì báo Tui Tr đã đăng ý kiến ca cháu người rng như sau:
iêng vic đòi tin nếu phng vn cha con người rng 500 ngàn đng và dn đường vào rng 4 triu đng ông Lâm xác nhn: Tôi có nói vi mt phóng viên vì thy ghét! Đến chưa nói chi đã m m phng vn như tra tn chúng tôi vy. Tôi nói mà chưa nga tay ly tin ai c. Chúng tôi gm 3 người dn đoàn công tác vào rng, chúng tôi cõng qun áo, máy móc, nu cơm cho đoàn ăn, mang nước và bo v cho h. Băng qua núi cao, vc sâu nguy him, tin công chúng tôi ly mi ngày 500 ngàn đng/người cũng đúng thôi vì đi rng rt xa. ông Lâm gii thích.
Vy đó, thế mà trong chc lát, vì l b đòi tin (khi đang kiếm tin) có th nhà báo Thanh Trung (và 1 cơ s báo khác) đã ut gin quá nên viết bài chăng?
Chuyn mt con người thay đi vì my chc bài báo cũng không có gì l. Bi tôi đã tng gp nhng người, va làm được chút vic tt, được báo chí viết 3-4 bài, quen vi nhà báo ln, ch vài năm sau h đã bt đu nói bng cái ging: Em ơi phng vn ch làm gì, em c search trên google là có hết, ch ni tiếng lm! , hoc Tôi làm vy là vì nhân loi, không phi vì tin, nên báo chí đi theo chăm sóc cho tôi là đúng! Ly tri, lúc đó thy kinh hoàng trước nhân vt ngi ngi trên báo thu nào, và lúc đó t dưng tôi thc mc, người ta thay đi hay o tưởng lu xu bu mà các nhà báo gieo vào đu h đã khiến h thay đi?
Cũng là mt chuyn b quá nhiu nhà báo phng vn, thy tôi tng k mt chuyn như sau. Có mt bà má min Tây, con gái ca má đi làm dâu nước ngoài b người chng bo hành đến chết. T Hàn Quc, người ta gi v cho má tro ct ca con. T bui sáng biết tin đó đến c my tháng tri v sau, ngày nào cũng có nhà báo đến thăm nhà và hi:
-         Con gái má chết ra sao?
-         Má có đau bun không?
-         Con gái má b đánh đp thế nào?
-         Thi th cô y gi ra sao? (dù th má nhn v ch là tro ct)
Thy tôi nói: Nhà báo chc không biết, mi câu hi lp đi lp li ca h như vy, nó ging mt vết giày, c chà đi gim li trên mt vết thương r máu ca người khác. Ti sao người ta c đến và hi nhng điu đó hoài? Ti sao mt th thông tin đơn gin như vy (đã đăng đy trên báo t bao nhiêu ngày trước) mà người ta c phi hi đi hi li đ giày xéo thêm vào ni khn kh ca người khác? Vi nhà báo, đt câu hi đã tr thành mt nhu cu thiết thân đến nhn tâm, nhn tâm vô chng, mà trong nhiu trường hp, nó có th tránh được nếu h ko quá vô tâm mà ko đc thông tin t nhiu ngày trước đó ca câu chuyn.
Chc hn ông Lâm my ngày nay cũng phát điên vì nhng câu hi lin tù tì và lp đi lp li ca các đoàn nhà báo vì s hiếu kì ca đc gi và s khao khát bài viết ca chính các tay viết này.
VÀ S PHN CA NGƯỜI RNG?
“Nhưng nếu tr h v rng, đ h sng nguyên sơ như  trước thì tôi đã hình dung ra mt vin cnh rt bi đát.  Đó là ông b chc chn s chết vì trên 80 tui, tui già thì s chng chi vi bnh tt ngày càng yếu đi, li không được chăm sóc y tế thì rt khó đ cưỡng li nhng nh hưởng ca tui tác và môi trường. – PGS-TS Nguyn Văn Tip, nguyên trưởng khoa nhân hc Trường ĐH Khoa hc xã hi và nhân văn TP.HCM đã phát biu trên báo như vy.
Tht kinh hoàng, ch sau vài ngày có s kin kì l đó din ra, đã có hàng tá nhà khoa hc, nhà nhân hc, nhà giáo dc, nhà báo. liên tc đưa ra các suy đoán + din gii + li khuyên dành cho người rng. C như th, tn cùng đâu đó xa lơ lc, nhng con người văn minh này đang giang rng vòng tay nhân ái đ cu vt mt kiếp người mông mui đang đau kh vy.
Trong khi đó, ch có mi mt điu văn minh duy nht mà chính h cũng ch hc được đó là tôn trng danh tính ca người rng, tôn trng s riêng tư và ni s hãi ca h khi tr v cuc sng vi nhng con người hin đi l lm, hoc ít ra là tôn trng cái s riêng tư ca cu con trai 41 tui đang s hãi thế gii ngoài kia.
L thay, h chng tôn trng gì c. H gi 2 người đàn ông y là người rng, tung nh, tung hình, tung bài, tung thí nghim đy ry khp các ng kính, máy quay, máy phát, báo mng Ri bng nhiên, my cái nhà khoa hc xa lơ lc (chc ngoài báo ra cũng chưa gp mt 2 anh người rng này luôn) bt đu phán nhng th như th tri phán nhân danh s nhân đo tao che ch cho chúng mày, lũ ngu kh . Có ai làm khoa hc mà vy không? Có ai làm khoa hc + nhân đo mà thm chí hai cái vt th khoa hc ca mình chưa hoàn hn đã đem ra m x (bng li) vi đ th phán ngôn cao vng kiu: góc đ nhân hc sinh thái, cư dân Trường Sơn và Tây nguyên sng vi rng, văn hóa ca h là văn hóa rng. Rng là bn th, bn sc ca người Thượng. H sinh ra ln lên vi rng và chết li tr v vi rng. Khác vi người Kinh là văn hóa đng bng rt s rng thiêng nước đc. – tht là kiến thc khoa hc cao vi chung chung ch cn google là thy.
Thm chí ông y còn dám kết lun là 80 tui mà chết là chúng ta có ti (kinh tht, thiên h thế gii hin đi sng toàn qua trăm tui c!)
“Nhà nghiên cu lch s Dương Trung Quc t ra khá hào hng khi nói chuyn v hai cha con người dân tc Cor va được đưa ra khi rng Qung Ngãi này. Ông cho rng, trước hết đng gi h là người rng bi h ch là người sng trong rng.
Cái trò tung nh và danh tính người rng lung tung khp các phương tin truyn thông ri li đi tìm gii đáp khoa hc này nó rt ging vi câu hi v s bo v danh tính nn nhân trong nhng v giết người, hãm hiếp, đánh ghen. Mt báo n, có ln đăng v đánh ghen ca bà v, lt qun lt áo cô gái (được cho là lăng nhăng vi chng bà), t báo ghi tên cô là cô XYZ gì đó, xong chp nh đăng luôn cái mt cô đang ngi khóc lên báo, ch xóa m, ch bo vgì danh tính và s tn thương ca cô c.
Thế người ta gi là nhân đo kiu công chúng. Thiên h và các trí thc thì mc sc phát chn s nhân đo cho nn nhân câu chuyn bng tâm thế rt thông cm, đau thương lây, l lùng chia s.
Còn nn nhân l ming tht ra li chi tn thương nhà báo + trí thc thì chúng mày s chết! ví d như đòi tin chng hn.
Tht là ti nghip….
Gi thì đy các báo đăng ri, chng biết cha con người rng s phi tiếp thêm bao nhiêu khách  na? Thôi đành chúc h may mn vy!
Khi Đơn