Từ cái năm sinh ra đến giờ, chưa bao giờ nó cho mình cảm giác đây là ngày của mình. Dăm năm chứ mấy,thế mà biến thể của nó đã xa...nghề báo hàng trăm dặm.
Năm nay quân nhà mình, chúng nó đoạt giải ảnh báo chí, một bức ảnh nồng nặc mùi chính trị và phi thể thao, phi chính trị bất thành Hội giải thưởng. Chán chẳng buồn ra dự lễ trao giải nhưng cũng tự an ủi, đây là cú PR cực kỳ, vì thách ai dám để tấm ảnh ấy xuống dưới, thách ai dám thu nó nhỏ hơn giải nhất đấy.
Dù gì thì giải thưởng này còn liên quan đến nghề. Chứ thi đá bóng, thi hát karaoke, thi cả nấu ăn... không lẽ phải mượn thế để vinh danh nghề. Lính mình lộc ngộc dân thể thao chuyên nghiệp chuyển nghề cả chục thằng, thế mà vẫn phải liên danh với báo Pháp luật mới đủ năm thằng chạy trên sân. Mình ra bông phèng mấy trận vòng loại vì thương chúng nó, chung kết dứt điểm ở nhà bầy tỏ thái độ.
Cuối ngày, hoa lớn hoa bé bị đám con gái nhào vào rút sạch sẽ, trơ lại cái khung, chị lao công già lẩn mẩn lựa ra từng loại. Hình như khung sắt bán đồng nát. Mấy cái giỏ làm bằng cành khô đẹp quá, tính nhấc lấy một cái mang về treo lan, dùng dằng lại thôi. Không lẽ giành của chị ấy. Nơ đủ màu, lúc đính với hoa trông dịu thế, chất đống nhìn sặc sỡ vô duyên.
Năm nào cũng thế, sang năm chả hy vọng khác hơn.
Ông chủ của SJC Lê Hùng Dũng bảo, bí quyết thành công của anh là không làm giống người khác. May là bí truyền này ông nói sớm, nên mình tin là không phải ông chống chế khi chúc mừng mình vào ngày...24. Giá mà có 364 ông Lê Hùng Dũng, để mình giữ cảm giác đang làm nghề, thay vì làm ca sĩ hay cầu thủ, quanh năm.