Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

CHUYỆN NGUYÊN NGÀY HÔM QUA

Mình đã về đến nhà, trong tình
trạng rũ rượi cả thể xác lẫn tinh thần.


Chuyện nguyên ngày hôm qua.


9h30. Sau khi dựng thẳng lưng ghế  gấp bàn ăn phía trước và thắt chặt dây qua eo,
20 phút sau, bạn Beo được thông báo bay tiếp sang Lào, máy bay không thể hạ
cánh vì  Hà nội  mù
sương. Hành khách nhốn nháo trong vui vẻ, thêm có mấy chục phút mà
được chu du hẳn một nước, coi như lãi chí ít hòa. 10h10. Ngồi yên đấy chờ thông
báo, cấm  lò dò ra khỏi máy bay. Mặt ku
tiếp viên tên Tuấn lạnh như đít nồi.


11h. Trẻ con bắt đầu khóc.
Không có nước uống không phải vì không có nước mà là hết cốc. Tiếp viên cầm một
nắm khăn giấy và ly bẩn, ai khát thì lấy khăn lau miệng cốc cô í rót nước cho,
hơn chục trong số 175 hành khách  chịu
uống. 12h. Hết nước, chỉ còn coca. Trẻ con bắt đầu ngủ. Ông bên cạnh mở nhạc từ
điện thoại, Tuấn Vũ đang ca mẹ ơi con
xuân này không về ế  ề ề.


Khát rát cổ, chân tay bồn
chồn. 3G hết tiền. Ước thầm, oánh ku Vzu một trận bò lê bò lết vì can tội đổi
cục 3G hết tiền của nó cho mình để mình thành câm điếc toàn phần nơi…đất khách
quê người.


Hơn 3 tiếng sau. 1h30. Được
lùa ra khỏi máy bay vào nhà ga để dùng bữa trưa. Hầu hết khách Việt lếch thếch tha
hết đồ xách tay theo. Ga cuốc tế Vientiane  bằng nhà ga Đà Nẵng và cả sân bay chỉ
có 2 ống lồng và 1 xe ca loại 35 chỗ.  Khách
3 chuyến bay được nhét chung vào một nhà hàng, mình đếm cẩn thận, có 11 cái bàn.
Giấc mơ chen vào chỗ có đồ ăn xem chừng còn xa lắm. Tiếp tục hết sạch cốc. Tụt
xuống tầng trệt mua liền ba chai trà chanh Trung quốc. Chờ tính tiền gần 30
phút tới lượt mới té ngửa 18 đô Mỹ cả thảy, tỉ giá đô  35 ngàn Việt ăn 1.
Uống hết chai rưỡi ngay tại chỗ.


3h30. Uống xong 18 đô, không
thấy đói. 5h. Lại tiếp tục dựng thẳng
lưng ghế gấp bàn ăn
phía trước. 20 mươi phút sau, chúng ta sẽ hạ cánh tại sân bay… Đà
nẵng. Mấy cái màn hình xè xè hạ xuống, quảng cáo sự tiện nghi sự tiện lợi khi
bay với sờ cai chim. Lại ước, có cục gạch lúc này trong tay. Cả ngày toàn  ước bạo lực.


Chẵn 6h. Máy bay còn đang rung
bần bật trên đường băng cuốc tế Đà nẵng thì 175 chiếc điện thoại cùng bật lên, cùng
đồng thanh bằng đủ các cung bậc cảm xúc và thang âm. Thét với lão í quãng 160
đề xi ben, mẹ phải vào Sàigòn ngay. Tận sáng nay vẫn mất giọng.


Phòng đợi không còn cả lối đi.
Quầy vé chờ như cuộc biểu tình đến hồi đốt xe đập kính. Tới ba chú em cười tươi
như hoa áp giải thẳng ra chuyến bay 6h25, kịp nghe loa thông báo quý khách
transit đến nhận phần ăn và …chăn tại quầy số…Thì thào cảm ơn và nghiêng gập người
bái bai các đại ân nhân. Tận lúc dựng
thẳng lưng ghế
cuối cùng trong ngày
mới nhớ, quên trả tiền vé cho mấy chú em.


Đúng nghĩa đen bỏ của chạy
lấy người. Tội nghiệp hành lý, không biết đang lưu lạc nơi đâu nữa.

BẠN BEO ĐÚNG DỒI

*** ban Beo mau ve de con nhan dinh tinh hinh Vietnamnet.


Không còn gì để nhận định nữa. Bây giờ chỉ ngồi chờ xem bác tổng bên í giải thích ra sao với công luận, về việc đã phủ nhận các tin đồn chính xác về hackers và bản quyền phần mềm  kia, mà thôi. Đúng là ở đời, chả cái dại nào giống cái dại nào (đặc biệt dại miệng) để mà rút kinh nghiệm cho lần sau.


*** em rất lấy làm lo lắng (gái góa lo việc triều đình) về cái note của chị tiên đoán mùa xuân năm sau có người sang triều cống phương BẮc thay cho việc mời ông Olala xông nhà í  . Nói chung trước giờ chị toàn đúng, lần này lạy giời chị sai


Thanh kìu bạn nhắn tin này. Túm quần lại, bạn Beo lại vẫn đúng hơn  nhà gì học người Úc, thần tượng của bạn bờ bờ cờ. Danh sách cụ thể, bạn chịu khó tìm lại entry quizzes Beo viết quãng tháng 9 hay 10. Đại khái lần lượt dư lày: Lú, Hèn , Nguyễn Y Vân. Vá vào chỗ sướng mỗi cái mồm còn lại, Hách hay Ao thì 15 mới chốt hạ.


Cục diện ấy thì chuyện triều cống phương Bắc là không tránh khỏi rồi dù có thể, Olàlá vẫn đảo qua với mục đích tè bãi rồi về.


VFF này được hy vọng sẽ kết thúc đàm phán biên giới biển. Bạn đo đỏ khen Beo nói đúng, theo dõi nốt Beo có tiếp tục đúng không nhé: rồi tất cả sẽ chăm chắm vào mấy hòn đảo tin hin mà tỏ lòng ái quốc vĩ đại, bỏ mịa hàng ngàn cây số vuông đang nghi hoặc đầy ắp dầu hôi xăng nhớt cho Tàu nó móc lên xơi. Lần này, nó xơi hợp pháp. Chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ nữa là nó cho hẳn hai trong bốn cái chân ghế, có mà zả đến đời cháu chưa hết ơn.


Sau khi  đàm phán cắm mốc biên giới trên bộ với phương Bắc kết thúc, Beo  làm một hơi 6 tỉnh biên giới và đi đến tất cả những điểm được cho là cam go nhất trên bàn đàm phán kéo dài 7 năm. Chuyến đi vỡ ra rất nhiều điều, một trong những điều đó là, trí thức nước mình kiến thức (trên bản đồ) lởm khởm đã đành mà thực địa ngoài cuộc sống cũng không nốt. Thế nên đừng có mà mong họ hữu trách trước những thời điểm, đất nước (sát nghĩa đen) vào thế mất còn (nghĩa đen thui luôn).



Cái nơi mà nhất loạt truyền thông nhằm nhân lên giá trị bị mất bằng cách lu loa phi Bản Giốc bất thành Annam hùng quan cảnh ấy, mùa không nước toàn cảnh nó như thế này. Từ quốc lộ vào đến thác  hơn ba chục cây, chính xác là 36 cây đường  xấu. Nếu từ Hà Nội lên thì thêm nguyên ngày cheo leo vòng vèo rất nhiều đoạn bên núi bên vực. Đây là vùng giàu khoáng sản nên, kinh nghiệm dân gian, nước độc. Nhúng xuống suối xong, lông tay lông chân dựng ngược hết lên thay vì láng o mát rượi như suối Tranh  ở Phú Quốc. Ngay cả khi Cao bằng có sân bay Beo cũng không tin nơi này có thể thành điểm du lịch hấp dẫn. Từ chú thích dài dòng về tấm hình, Beo muốn nói rằng, dư luận lạc vào, bị hướng vào những chỗ không đáng.




Dãy hàng đồ lưu niệm trong biên giới Trung cuốc còn đồng phục  thế này. Phía Việt ta trải tấm nilong dưới đất bán đồ…Trung quốc luôn. Mặt hàng thuần Việt nhất là càphê G7 của Trung Nguyên. Dân hai bên vùng này ghét nhau ra mặt, thi thoảng vẫn phạng nhau bằng  gậy còn chửi nhau thì thường xuyên, tiếng thằng nào thằng nấy nói, ăn nhau ở cường độ và mật độ từ vựng. Dân vùng giáp biên mạn Quảng Ninh ngược  lại, khá hữu hảo thân thiện nhau.


còn tiếp