Nó, ngày xưa đẹp nức tiếng.
Da mịn, mắt to, tóc hoe nâu.
Lận đận đường duyên, cứ sát
ngày dọn về ở với nhau thì tan. Thuở đẹp nhất, mua nhà sắm gối chung một thằng rồi, chỉ đợi nó bỏ vợ. Li hôn xong,
nó lấy luôn mụ thẩm phán xử vụ nó. Mình dẫn cho một mối. Manly cực kì. Chàng mết,
vác hoa ôm dây chuyền tặng. Đi công tác mua cả nước mắm về cho. Không hiểu chẳng
chuộc thế nào, giờ chót cũng tan. Chàng kia, phi công quân sự, tướng tá hàng
hiệu chuẩn. Đằng đẵng hàng chục năm, lớn bé ai cũng vun vào, tự nhiên, Nó thôi.
Nó nói, người cõi âm phá. Nói
với lòng tin chân thật, không phải tự huyễn hoặc hay tự an ủi.
Nhận con cô em gái về làm con. Cũng lạ, cả
nhà thấp nhỏ, mình thằng bé cao vồng
lên, mặt mũi sáng trưng. Giờ đang học bên Sing, gọi mình bằng mẹ. Ngày nó còn
học ở trong nước, có hôm Hà nội lạnh căm căm, trong lúc đứng vỉa hè đợi đón con
đi học thêm, gọi cho mình, chả biết sau
này nhớn có nhớ đến bác...
Đêm, nghĩ Nó đơn lẻ, chảy
nước mắt. Có lần, Lão í thấy, tái mặt quýnh quáng xin lỗi. Khi biết lí do nửa
đêm nước mắt vắn dài, Lão í im lặng. Tận sáng hôm sau vẫn lấm lét chờ mình nói
mới dám mở miệng. Mà, lần nào như lần nấy, là Nó alô ngược, đêm qua nghĩ thương
cậu, chảy nước mắt. Chơi với nhau mấy chục năm, đôi khi cảm giác hai đứa nhập
hồn làm một. Mình bảo,
tôi nói trước cho
ông biết già tôi ở chung với nó đấy. Bố chịu thôi, nói thế, nhưng Lão tủm
tỉm cười.
Bạn bè bất kể thân sơ nhờ gì,
làm quá bằng việc của Nó. Đầu đội zời chân đạp đất. Tính thế, chẳng phải cậy
quen thân hàng tá ông to bà lớn mà dọa thiên hạ. Có ông sếp, lúc đương quyền cư
xử rất tệ. Ông chết, Nó vẫn còng lưng quét chùa trong lễ cầu siêu ông. Đấy chính
là người viết bài báo mà sau này, ông khác (bị ép) nhận thay trong vụ Năm Cam
dù bảng kí nhận nhuận bút còn lưu nguyên tên.
Sáng sớm, Nó nhắn tin, về già chúng mình ở với nhau nhé. Đêm
qua, mình soạn một cái tin y chóc thế, chưa
gửi, vì lúc ấy đã hơn một giờ.