Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2013

CÁI LÍ CỦA TRIẾT CÀ PHÊ- tiếp và hết


*** Khát vọng quyền lực và tiền bạc là hai lĩnh vực siêu nhạy cảm và tuyệt đối cấm bày tỏ, ngay trong phạm vi gia đình cũng kiêng kị, chưa nói bày tỏ ra trước đám đông.
Nhìn cách khác, người Việt thường dị ứng với sự nói thẳng nói thật khi gán cho nó rất nhiều tính từ xấu và, đặc biệt thích làm nô  lệ. Chỉ có ý thức của người nô lệ mới thường trực sự căm thù các ông chủ của quyền lực và tiền bạc đến thế.
Với các phát ngôn của mình, Đặng Lê Nguyên Vũ không  hề vĩ cuồng vì đơn giản, khả năng và điều kiện để trở thành ông Vua cà phê  thế giới là hoàn toàn trong tầm tay một người Việt nam. Vũ, cũng như bất kì ai có cùng mơ ước, chỉ thiếu một thứ: bệ đỡ từ chính đồng bào mình.
Bạn nào hay đi chợ  ở Mỹ có thể kiểm nghiệm điều này: trên các kệ sản phẩm từ châu Á, nếu hôm nay có thêm một loại trà made in china mới thì  yên tâm, loại trà cũ đồng hương nó vẫn ê hề. Hàng Việt ngược lại. Vinacafé, nước mắm Chin su xuất hiện thì mất dạng G7, Phú quốc mà bạn quen dùng.
Phong cách kinh doanh thì thế còn công luận, thật khó để tìm một bài báo cổ vũ vỗ tay vào cho ông chủ Trung nguyên trừ phi chính Trung nguyên trả tiền để được đăng, chưa  dám mơ ai đó tôn vinh Vũ như một thần tượng, để rất đông một lớp người trẻ uể oải mỏi mòn kia bắt chước học hỏi theo. Chân tình thiện chí lắm  cũng chỉ nhẹ nhàng chỉ giáo Vũ nên nói ít đi. Nói ít đi,  làm sao còn là Vũ. Nó tương tự như khuyên Phạm Nhật Vượng nói nhiều lên hay Đoàn Nguyên Đức phải phát ngôn thật lịch lãm văn hoa vậy.
Rất thừa nhưng không thể không nhắc, còn một thứ  mang sức công phá và hủy diệt ngang bom nguyên tử khát vọng lớn của các ông chủ Việt: cơ chế chính sách và con người cụ thể thực hiện cơ chế  chính sách ấy.
*** Tuy nhiên, những trở ngại khách quan như trên không phải là nguyên nhân chính dẫn đến những điều lí ra bình thường trở nên vĩ cuồng bởi, Beo tin rằng  Starbucks thuở xuất phát ban đầu cũng gặp phải những điều tương tự.
Ưu thế vốn lớn, chiến lược marketing giỏi...chỉ là yếu tố phụ trợ,  điều khiến Starbucks vượt lên thống lĩnh toàn cầu chính là thứ nước lã có mùi cà phê kia. 
Nó là sự sáng tạo, là phát minh chiều chuộng được vị giác cả thế giới, từ Âu sang Phi sang Á. 
Ngay cái quán nhỏ Beo kể trong entry trước, việc sáng tạo cũng được đặt lên hàng đầu. Quy trình rang xay thế gần như cho ta uống cà phê sống và thật thú vị, quán kín mít tịnh không  mùi cà phê. Cái mùi đậm tính triết học ấy chỉ ngào ngạt khi bạn đưa sát li vào miệng.
Quay lại với cà phê Việt. Bạn có thể làm một thí nghiệm thế này, dễ thực hiện vô cùng.
Pha 2 li G7 và Vinacafe cùng loại 3 trong 1, bỏ thêm chút bột sữa vào li vina và chút bột cà phê vào li G7. Giờ hãy uống thử và đố bạn phân biệt, đâu G7 đâu vina.
Sáng tạo mới chỉ dừng ở việc gia giảm tí sữa tí đường ranh cháy cạnh rang cháy đen thì còn lâu mới mong uy hiếp được Starbucks, ngay cả trên quê hương mình.
*** Starbucks còn một sức mạnh tiềm ẩn nữa khi vào Việt nam.
Khi bạn phải vắt chân lên cổ cho kịp giờ quẹt thẻ từ qua cửa nơi làm việc mỗi sáng, khi ông phó thủ tướng  đuổi được hết 30% công chức hiện nay ra ngoài biên chế...thì khi ấy, bạn buộc phải chọn hoặc làm li starbucks cho nhanh uống xong quăng luôn cốc vào thùng rác hoặc, vượt cho cố 30 giây đèn đỏ để rồi đến ngồi đồng 3 tiếng ngóng đợi từng giọt cà phê rơi, trong  quán của những người sành điệu.
Starbucks không dành cho thế hệ ngồi đếm ăn từng bữa và dĩ nhiên, cũng không dành cho trọc phú  khoe giàu bằng những  món cho vào mồm. 
Người ta dùng Starbucks khi đã đạt đến sự đủ. Tức ngay cả ăn ngon cũng không thành vấn đề chiếm quá nhiều suy nghĩ (như hiện nay) nữa.
Mang cái lí của giai đoạn thòm thèm ra chứng minh sẽ tất thắng giai đoạn đủ, e rằng ngược.
Nói Starbucks mang theo một lối sống khi vào Việt nam, cũng là vì vậy.