Có 3 người đàn bà thơ lụy tình nhất trong thơ: Thảo
Phương, Vi Thùy Linh, Nồng nàn phố. Nồng nàn phố thì mình không biết, còn chị Hương
và Linh, người sao đời sao, thơ vậy.
Chị Hương đã đi xa. Hai người còn lại, chắc chắn sẽ không
đi đường dài được với dòng thơ rất “nữ quyền”ấy. Thật tiếc.
Mình không nhớ bài này của Linh trong tập Vili hay Đồng
tử. (Không biết có ngoa ngôn không khi mình nói, rất ít người hiểu nghĩa của tên
hai tập thơ này).
Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc…
Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em (có lúc) như một tội đồ
nông nổi
Em nghe thấy nhịp cánh em
ái ân
Một làn gió thổi sương thao
thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em
bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng
nàn, quên đi những chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai…
Em nhẫn nại chắt chiu từng
niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi
khổ
Truân chuyên đè lên thanh
thản
Ôi, sự trái ngược-những sợi
tầm gai!
Không kì vọng những điều
quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ
nỗi buồn- những sợi tầm gai- không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi…
Tưởng chừng không vượt nổi
cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót
mưới ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn
thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng
tình yêu trọn vẹn của mình
Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ
Về đi anh
Cài then những ngón tay
trầy xước của em bằng anh.