Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Chúc Đại tướng khỏe !

Dạo này thiên hạ quan tâm đến ông cũng nhiều, theo những cách nhiều khi cũng không hay mấy. Thôi thì ngồi trên cao thì gió cũng lạnh, chuyện ấy ông chắc rõ hơn ai hết.
Nhưng xét một cách công bằng thì tôi thấy ông cũng là một đại tướng hợp cách. Ông xuất thân từ những bậc thấp nhất trong quân ngũ. Đọc tiểu sử thì ông từng làm tiểu đội trưởng, trung đội trưởng từ ngày đất nước còn chiến tranh. Với những cấp bậc quân ngũ đó, ông phải trực tiếp cầm súng đánh trận thật sự với những người lính trơn chứ không thể làm sỹ quan văn phòng được (tôi đọc sách, xem phim nhiều tôi biết ^^). Ông cũng được phong danh hiệu anh hùng quân đội vì thành tích chiến đấu ngay từ thời chiến, lúc mới chỉ là trung đội trưởng, chứ không phải sau này khi chức ông to, nhà nước mới xét tặng, vậy nên tôi tin danh hiệu anh hùng của ông là hàng thật - tuy rằng như tiểu sử chép lại thì số lính Mỹ bị ông giết cũng hơi nhiều, có thể do công tác tuyên truyền thời đó cũng quá, nhưng trực tiếp cầm súng giết địch thì đúng là sự thật.
Tiến trình sau đó của ông trong quân đội, tôi thấy rất tiêu chuẩn. Ông đi qua lần lượt các vị trí chỉ huy: đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, trung đoàn trưởng, tư lệnh sư đoàn rồi tư lệnh quân khu, cũng học hành bài bản trong các học viện quân sự, kết hợp với những giai đoạn làm sỹ quan tham mưu. Xét về mặt công tác trong quân đội, ông là một quân nhân rất toàn diện.
Từ ngày ông làm Bộ trưởng Quốc phòng đến giờ đã gần 10 năm, Quân đội Nhân dân VN vẫn được người dân tin tưởng. Đầu tư hiện đại hoá quân đội, hai quân chủng được ưu tiên nâng cấp vũ khí là Phòng không - Không quân và Hải quân, chứng tỏ ông có cái nhìn khách quan, không thiên lệch cho Lục quân là nơi ông xuất thân.
Nhiều người ông ưa ông mấy, vì cách phát ngôn của ông không làm người ta khoái, thậm chí còn chửi ông "thân Tàu". Tôi cũng không thích mấy cái phát biểu của ông mấy, vì nó "không chính trị gia", lại thật thà quá. Nhưng ông là tướng, không phải chính khách, nên cũng chả sao. Là dân đen, tôi sợ nhất là quân đội ta có loại tư lệnh lẻo mép, mị dân, nên chân phương một tí như ông lại thấy yên tâm hơn. Ít ra ông sẽ không húng chó muốn lập công gây chiến với láng giềng để kiếm thêm danh vọng cho mình - nhất là với dạng láng giềng phương Bắc đông tới 1,3 tỷ người như TQ.
Điểm lại những gì quân đội đã làm được trong hai nhiệm kỳ bộ trưởng của ông, tôi thấy rất ổn. VN đã xây dựng được quan hệ hợp tác quốc phòng tốt với quân đội Hoa Kỳ, Nhật Bản, nhưng vẫn duy trì được liên hệ truyền thống với người Nga và giữ quan hệ với TQ không xấu đi. Chúng ta không bị mất đảo nào, cũng không có trận chiến nào buộc phải đánh. Với nhân dân, thế là được.
Mấy hôm nay, nghe những tin đồn về ông, tôi cũng rất sợ nếu nó là sự thật. Nếu đúng, nó có thể là dấu hiệu của những cơn bão tố dữ dội mà người thiệt hại vẫn lại là nhân dân. Hôm nay đọc báo, thấy ông bình an về nhà, tôi lại tiếp tục tin tưởng thế hệ con cái tôi sẽ có một tương lai không buộc phải ra trận, như những gì chúng tôi đang được hưởng từ năm 1989 đến nay.
Đại tướng là để cầm quân, quân đội ta dù tinh nhuệ nhưng nếu không cần phải đánh trận vẫn là tốt nhất. Ông cũng không cần phải trở thành danh tướng lưu vào sử sách để sau này được đặt tên trên đường phố đâu ông ạ. Vì mỗi danh tướng được tạo ra đều kéo theo cái chết của nhiều binh sỹ lắm.
Chúc ông khoẻ 

 By Hoang Trong Hieu

CHUYỆN "NÀNG THƠ"

Số mình cũng lạ, rất hay được làm "nàng thơ".
Mình "vào thơ" lần đầu tiên trong đời là của thằng bạn cấp 3, tả mỗi da mình trắng mà chiếm chỗ tới 4 câu. Bài này dài, vẽ chân dung hết cả lớp. 
Lên đến đại học. Ngày ấy ngố, ko chú ý nhiều đến nhan sắc như giờ. Anh lớp trên dắt bài thơ vào vở, đại khái mơ màng chàng nàng. Sau vài lần đong đưa chả thấy anh lấn tới, nên cũng thôi luôn, chỉ hơi mắc míu, tên mình gắn gì đến mùa Xuân...
Riêng bài thơ thì trân trọng nâng niu, giữ mãi. Gặp lại anh sau 1 thập kỉ. Mang mắc míu hỏi. Anh ngẩn ra một tẹo rồi bảo, con khỉ, hồi ấy tao mê con Xuân Dung (cháu cố nhà văn Anh Đức), thế ra tao nhét lộn vào vở mày à?
Sau này toàn bạn gái tặng thơ. Đứa nào cũng tả mình trong sâu thẳm là người hiền lành, yếu đuối, buồn bã, cô đơn...trong khi mình vẫn chửi bậy xa xả như hát hàng ngày trên blog.
Khoảng cách giữa hai đời chồng ngắn, nhưng cũng kịp cho một anh tặng vài bài, rất nghi  tỏ tình. Ko dám chắc bởi anh viết toàn nước đôi, bảo yêu cũng phải mà bảo ko  cũng ko sai. Anh hiện vẫn đang là người của công chúng nên ko tiện trích lên đây.
Có một xấp thơ chép tay nhưng, trái lệ thường,  chưa đọc hết bao giờ. Không phải vì  đương kim có chồng nên đoan trang. Gì chứ ngoại tình tư tưởng thì mình thường trực mà mối tình bền bỉ nhất là với công tước Bolkonsky của Chiến tranh và hòa bình. Ngất ngây chàng cho đến 17 khoảnh khắc mùa Xuân hết rất lâu. Ngay giờ U60 nhắc lại, vẫn xốn xang với hình ảnh chàng cô đơn một mình trong rừng bạch dương tuyết phủ.
Tiếp chuyện vì sao ko đọc hết xấp thơ.
Chàng mang đến cơ quan tặng. Nghĩ chàng gửi bài đăng báo, dúi vào  xấp bản thảo trên bàn, bẵng đi mất. Đoàn vào Sài gòn diễn lần sau mới lục tìm, để có cái ăn nói. Lúc xé phong bì  tá hỏa  đề tựa Riêng tặng em yêu. Nhớ đại khái đến bài thứ một chục gì đó,  chàng còn vẫn ngất ngây  ngày nhớ đêm mong hoa Hồng. Bài thứ 11 thì có chuyện: chép y sì bài trước, chỉ chữa những chữ  Hồng nhung thành  Cúc vàng.
Mình và nghệ sĩ Hoàng Cúc phe nhau trách chàng. Cũng là nhẹ nhàng trách yêu thôi, vì chàng cực hiền (lại còn đẹp trai nữa-vẻ đẹp manly mà  showbitch giờ tuyệt chủng).
Từ ngày chơi phây, số người tặng thơ bằng tổng quá khứ nhân đôi.
Biết rất ít nhau ngoài đời thật, vậy mà hiểu mình hơn nhân tình lưu niên, toàn làm mình khóc.