Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

TỘI ĐỒ HAY CỨU RỖI THẾ GIỚI




Máy
chủ WikiLeaks.org đặt tại Thụy Điển và trang web này do Julian Assange, một nhà
văn Úc, điều hành.


Với hơn ¼ triệu trang vừa
tung lên cách đây hơn 48 tiếng, Beo tin chưa có ai một mình đủ sức đọc hết xem
nó gồm những gì. Theo cách 5 tờ báo uy tín nhất  thế giới, được WikiLeaks chia sẻ thông tin trước, hướng dẫn dư luận, thì người ta
tập trung sự chú ý vào những chuyện hậu trường ngoại giao với một đầu dây là
Mỹ, đầu kia là các điểm nóng của thế giới.


Một
phần những thông tin mới được tung ra này, xuất phát từ mạng nội bộ dùng để
trao đổi giữa  Mỹ và các đại sứ của mình
trên toàn thế giới có tên gọi siprnet. Trong hơn 200.000 mẩu tin nhắn có khoảng
15.000 mẩu đóng dấu mật (SECRET) và 100.000 đóng dấu lưu hành nội bộ (CONFIDENTIAL).
Nói một cách nào đó, rất có thể Julian Assange
sẽ bị khép vào tội làm lộ bí mật quốc gia tại Mỹ và một vài quốc gia
bị công bố thông tin tương tự, bên cạnh lệnh truy nã vì tội…hiếp dâm của Thụy
Điển mà Assange đang mang.


Có những sự việc mà ai cũng
biết, thuộc về ngoại giao thế giới ví như, các nước lớn dàn xếp chia lời đánh
đổi nhau trên số phận những nước nhỏ, sau những cái bắt tay chặt chẽ ôm hôn
thắm thiết người ta gọi nhau là thằng hề trần truồng (Đại sứ  Mỹ tại Ý gọi ông Berlusconi - chắc vì tính mê
gái của ông này) hay batman Putin. Ai cũng biết nhưng hiếm ai có bằng chứng để
khẳng định, WikiLeaks trưng những điều
từ bóng tối đó ra thanh thiên bạch nhật.




hội, hẳn mất đi muôn ngàn lần thú vị khi không còn  điều gì núp trong bóng tối. Một dòng văn học
và điện ảnh ăn khách bậc nhất sẽ hết đề tài, báo chí sẽ chết và blog Beo, trở
nên vô duyên lỗi thời nếu định kể chuyện trợ lý bộ trưởng ngoại giao Mỹ đàm đạo
với cộng Việt, gọi mấy chú mạo danh rân trủ to mồm nhất là đám thần kinh chính
trị.


Nếu
so sánh việc tung tài liệu kín của WikiLeaks với sự kiện 11/9, 6 phần giống và 4
phần sai. Sai ở chỗ nó không làm thay đổi bản chất các mối quan hệ sẵn có  và sẽ có giữa các  nước trên thế giới. Suy cho cùng, nước nào
cũng thế, có hai giới không bao giờ nên đặt lòng tin là ngoại giao và thương
buôn. Những điều WikiLeaks công bố hôm nay về nước Mỹ, áp vào hai trăm quốc gia
của UN đều chắc chắn đúng. Mất chăng là chút thể diện của các nhà cầu kỳ về thể
diện bậc nhất.


Thế
giới sinh ra khái niệm phẳng khi WWW ra đời, và bây giờ là trần như nhộng trước
WikiLeaks. Không thể  ứng phó với WikiLeaks
bằng các phương pháp cổ điển, bắt buộc thế giới phải xoay tìm một định nghĩa
mới về sức mạnh một quốc gia, xưa nay vốn lấy tiềm lực quân sự, khả năng tài
chính, gần nhất bổ sung thêm quyền lực mềm, làm thước chuẩn. Nói cách khác, WikiLeaks
khởi đầu cho việc hình thành một trật tự mà thang bậc quốc gia, có khi xếp bằng
số lượng đầu bom nguyên tử không chừng.


Riêng
Việt nam, chuyện đi đêm về hôm đi tắt đón đầu trong ngoại giao, làm nhuyễn từ
dạo ở Fontainebleau, on-off thời chiến tranh với Mỹ và nở rộ tưng bừng như hoa
mùa xuân thời lấy Khựa làm thước đo tư tưởng chính trị cũng như lòng yêu nước…ta. Vụ này, để sau viết.

* Một bạn vặn thế
nào là tội làm lộ bí mật quốc gia tại Mỹ. Định nghĩa bí mật quốc gia Mỹ là mức
độ chính xác của tài liệu (không phải giả) và cấp độ bảo mật đóng trên nó (unclassified,
restricted, confidential, secret, top secret), do chính phủ thẩm định. Lưu ý là
chính phủ chứ không phải bất cứ tổ chức nào khác. Người không thuộc chức trách
hoặc không có nhiệm vụ mà lưu chuyển các tài liệu trên với bất cứ mục đích phi
lợi nhuận hay lợi nhuận, đều bị khép tội làm lộ bí mật quốc gia. Nếu WikiLeaks
tự lấy tài liệu bằng cách ăn cắp password thì dính đòn, nhưng nếu chỉ lấy tài
liệu (hoặc password) do người khác cung cấp thì thoát. Tội này có khung hình
phạt tối đa chung thân, ngang các tội giết người, cướp nhà bank và trốn thuế. Cụ
thể trong vụ này mọi nghi ngờ hiện đang đổ dồn vào một quân nhân cao cấp Mỹ về
từ chiến trường Iraq .
Tuy
nhiên, chung thân nặng về hướng làm gián điệp lấy cắp thông tin như mã bom nguyên
tử chẳng hạn, còn dạng WikiLeaks nằm trong 
điều 18 mục 798 bộ Luật hình sự Mỹ, nếu khép được tội thì chỉ 10 năm,
khoẻ.

Cái này ngược với
Việt ta, bạn Beo và MrDo sẽ  tù mọt gông nếu
đăng tin bí hiểm cuốc ra, còn người cung cấp tin bình an cười hê hê hê, ngu cho
chúng mày chêt.


* Cảm ơn Aly-Thanh
chữa cho chữ siprnet




BỆNH HOẠN

*** Cô nổi tiếng trong rừng
vì xinh, vì hay vật nhau với các chú. Chi bộ đưa ra kiểm điểm, cô tỉnh rụi tui
tưởng lờ tui tui xài khỏi xin ý kiến
chi bộ. Vậy bữa nay chi bộ biểu quyết coi tôi có được xài lờ mình hông để tui biết mà tuân theo. Khi mới vào làm cơ quan Beo thần tượng cô kinh khủng vì điển tích
được truyền tụng nhiều nhất này. Làm sao lại có người phụ nữ dũng cảm đến vậy,
dám đập vào mặt cả lũ đàn ông giữa hoàn cảnh ngặt ngèo như thế.


Những tưởng các loại chi bộ
thời con người vừa ngây thơ vừa mông muội kia đã vào quá khứ ai dè, gần 40 năm
sau  lại thấy nó chình ình trên mặt báo.
Hàng chục kiểu ảnh hoa hậu Hương Giang được khoanh tròn đóng dấu vùng bụng để
chứng minh cho nghi án, rõ là người đẹp ăn cơm trước kẻng. Đà này các người đẹp
trước khi ấy với chồng hay với tình
nhân, phải gửi thông cáo báo chí. Định còm bên dưới bài hai chữ TỞM LỢM xong
nghĩ, chữ này dùng vào đây sang trọng quá, phí.


*** Lộ hàng là chữ lóng chỉ
bộ phận sinh dục bị hở ra trước  chỗ đông
người. Và báo chí, không chỉ dùng hàng loạt từ ngữ thô lậu tương tự, mà còn dí
máy ảnh vào tận mông một em bé 12 tuổi làm người mẫu để trực tả. Nhắc lại là báo
chí chứ không phải các trang web khiêu dâm.


***  Người khỏe mạnh cả
thể xác lẫn tinh thần, không ai kiếm hit bằng cách bệnh hoạn đến thế.

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

TRUNG-MỸ OÁNH NHAU VÀ CƠ HỘI CỦA BEO


Liên đoàn bóng đá Sìgoòng
đang bỏ một đống tiền hè nhau tổ chức cuốn sách lịch sử bóng đá Việt nam, mời
một nhà văn yêu cuồng nhiệt bóng đá, làm chủ biên. Ngoài yêu cuồng nhiệt và
hiểu biết luật FIFA, tịnh không có ai  đủ
uy tín về khoa học sử nằm trong ban biên tập. Quan sát cách họ đang đi sưu tầm
tư liệu mà Beo chết cả cười. Không phương pháp luận, không luôn cả đề cương
định hướng, nghe ở đâu  nói hoặc tự các
cá nhân cảm thấy cái gì hay, tốt là
ghi chép biên chụp nhiệt tình. Ví dụ mai mốt vớ phải tấm hình, Tam Lang đứng
dưới cờ ba sọc, chả hiểu họ sẽ chọn phương án nào trong ba cách vất đi, tôn
trọng nguyên trạng hay, photoshop béng cái cờ.


Suy rộng ra, chính
trị Việt nam hiện cũng đang làm y
trang cách thế
.


Thời ông Phan Văn Khải lập ra
ban cố vấn của Thủ tướng, chiểu theo những gì các vị trong ban này phát biểu
với báo chí (và nếu báo chí ghi chính xác ý kiến họ), toàn thấy trớt quớt đâu
không. Ví như ngừơi ta cần lời đáp nhanh biến động giá vàng thế này thì ứng xử
với lãi xuất ngân hàng ra sao thì anh trả lời nên cho ca sĩ hải ngoại về nước
biểu diễn vậy. Ông Nguyễn Tấn Dũng giải tán ban này khi lên nắm quyền. Những
nhân vật chủ chốt của ban cố vấn sau đó quy tụ vào Viện IDS. Sau những ý kiến không đồng thuận
về quan điểm, là điều  dưới cả bình
thường trong khoa học, các nguyên khí
quốc gia
đùng đùng giải tán vì một lý do rất sìcăngđan. Thực tế hiển hiện,
bây giờ ngoại trừ bạn Beo, ai buồn nhắc đến IDS nữa. Cú giáng trả không cần
động thủ của chính quyền với IDS chính là  thời gian và sự bạc bẽo của công luận.


Trong con mắt Beo, các bậc
trí thức hàng hiệu này vẫn phải bám
chặt vào trạng thái tinh thần một nhúm chính quyền hơn là độc lập Làm cây thông đứng giữa trời mà reo. Nói
cách khác, họ đặt cái tôi của mình cao hơn cả vận nước hưng vong.


Chính trị Việt nam đang
làm y trang cách thế bởi trí thức
Việt nam hiện chỉ có thế
.


Có một sự thật  không nhiều người biết, là các ý tưởng phải
đổi mới về lý thuyết vận hành đất nước, xuất hiện từ thời cụ Trường-Chinh. Đây là
nhà lý luận đúng nghĩa, hiếm hoi trong suốt lịch sử 70 năm của Đảng cộng sản
Việt nam. Cũng phải đến thời cụ Nguyễn Văn Linh mới chín muồi tất cả những điều
kiện để đưa các ý tưởng kia thành hiện thực. Và phe phái bảo thủ hay cấp tiến
chỉ xuất hiện và tồn tại một thời gian ngắn trong giai đoạn này.


Mở ngoặc tẹo là bạn Beo rất
chia sẻ với những nhân vật bị gắn mác bảo thủ. Họ đã hy sinh quá nhiều lợi ích
riêng để đi đến cái đích màu đỏ, tự dưng có kẻ bảo, không, đến cái đích xanh
kia. Và  không một ai giải thích được cho
họ, xanh tốt đẹp hơn đỏ ở điểm nào hay phải trả giá thêm cái gì nữa để tới đích
mới.


Gần 20 năm nay, cặp khái niệm
đối lập trên không còn tồn tại ngoài đời thật. Những năm 2010 này, nó được thay
thế bằng cặp khác: thân Trung  hoặc thân
Mỹ. Hồ Chí Minh để lại một tư tưởng lớn nhất trong sự nghiệp của ông là Độc lập
dân tộc, thâm sâu của cuộc vận động học tập tư tưởng đạo đức HCM dăm năm nay
chính là nhằm loại trừ cặp khái niệm mới kia. Dĩ nhiên, cho đến khi bạn Beo
ngồi biên blog lăng nhăng này, ông Cụ vẫn chưa thành công.


Trong đợt tổng công kích chưa
từng có tiền lệ trên chính trường quốc nội vào đích danh thủ tướng, Beo không
hề thấy ai đưa ra nhân vật có thể thay thế ông vào tháng 1 sang năm. Vì không
thể đưa ra dẫn chứng chốn công cộng nên Beo đưa ra dự đoán: nếu ông Nghìn cân
rớt võ đài thì năm sau không có chuyến thăm Vn của TT Obama và, chuyến xuất
ngoại đầu tiên của Hồ Cẩm Lú Ôn Gia Hèn là sang cảm tạ cha chú Hồ Cẩm Đào Ôn
Gia Bảo.


Trí thức chỉ có thế
nên chính trường không thế, mới lạ.


Đôi khi Beo có ý nghĩ khá tiểu
nhân là khoái trá cực kỳ khi đám đông chống Tàu khí thế kia té bật ngửa nếu
biết họ đang support cho những nhân vật sẽ quỳ mọp trước Tàu, trong tương lai. Beo
là thải khí, không phải nguyên khí, ngu gì bỏ lỡ cơ hội sung sướng, mọi nhẽ.


Cảm ơn bạn Tremolo sửa cho chữ IDS nhé


Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

VÔ BỔ

Dân Luận nhảy nhỏm khi Beo bảo
bạn í vô bổ, mà thật ra Beo bảo tuốt các oeb iếc bị chặn tường lửa vô bổ, Beo có
lý của mình. Những chữ dân luận  không viết
hoa sau đây  mang nghĩa của danh từ
chung.


Cả chục năm nay, phương pháp khai
sáng cho dân chúng về dân chủ đa nguyên bằng cách vạch ra những mặt trái của
chế độ độc đảng đã thu được hiệu quả gì? Đừng có nói, đám đông từ việc nhìn thấy  những mặt trái ấy rồi vùng lên đấu tranh thay
chính thể, dân chúng chỉ vùng lên khi thiệt thòi dăm ba mét đất hôm nay bị thu
hồi để làm khu công nghiệp, làm đường xá cầu cống. Đền bù dư dả thì chính thể
nào với họ cũng thế cả thôi. Và họ không được học hành, được đi đông đi tây để
nhìn thấy, năm bảy năm sau đây, khi  cái
khu công nghiệp nguy nga  ấy, con đường  to  rộng
ấy hoàn tất, họ sẽ thu lời bao nhiêu
so với dăm vài đồng hơn kém hôm nay. Cách làm của dân luận là ùa lẫn vào đám
đông kia thay vì bình tĩnh ở ngoài quan sát và chỉ ra mối lợi tương lai, và như
vậy, nỗ lực của các bạn Beo thấy nghiêng về sự kích động gây rối hơn là khai sáng.


Các nội dung  trên blog mấy 
nhà báo trong nước Dân Luận hay dẫn link, hầu hết đồng thời là nội dung đã
đăng trên tờ báo nơi họ đang làm việc
. Một mặt khi đăng tải lại như thế,
dân luận góp phần khuyếch tán những thông tin mang giá trị  trung thực cao (vì người viết tác nghiệp tại chỗ)
nhưng mặt khác nó cho thấy, báo chí trong nước đâu có bị cấm phản biện. Nếu đọc
kỹ, các bạn cũng chỉ có công bình bàn trên những thông tin lấy từ chính báo chí
trong nước. Bạn lấy nguồn từ tôi, sau đó nhân danh tự do ngôn luận để…lên ánkhai sáng cho chính tôi. Cái duy nhất bạn hơn tôi là các comment nhưng
Beo thật, tuyệt đại đa số các commenters của dân luận, và hình như những người
này rải comment rất chăm chỉ mọi diễn đàn, chỉ làm hạ cấp dân luận, siêu vô bổ
chứ không chỉ vô bổ. Ví như trường hợp cụ thể Beo. Beo gần 30 năm làm  cái nghề luôn luôn phải tiếp nhận những phản ứng
tức thì và trực diện của thiên hạ cho nên, rất khó để bị tổn thương trước những
bình luận kiểu làm gái bao ở tuổi 50 hay mông ngực sillicon. Càng khó hơn để
khiến Beo sợ mà chùn tay trước những mạt sát kiểu  phải đập chết cái blog con khỉ già cộng sản chính
hiệu này đi để…độc diễn đa đảng. Vô bổ ở chỗ đó đó.


Beo tôn trọng tâm huyết các bạn
với đất nước bởi nếu không, thì chỉ có bị thần kinh mới bỏ công bỏ của bỏ sức
khỏe vào mấy cái diễn đàn thế này. Beo cũng thích cái thực dụng của Dân Luận hơn
hẳn hàng chục diễn đàn khác mạo danh trí thức viết toàn chuyện viển vông. Beo, cũng
như các bạn, cũng như hàng ngàn người, đều đang hướng tới một cái đích chung mà
chúng ta biết rõ rằng, nó là tốt nhất cho con cái chúng ta. Nhưng cả chục năm,
tất cả các bạn chỉ đi đúng một kiểu đơn điệu, trên đúng một con đường mòn, bởi
định kiến và cả bởi sự từ chối nhìn nhận, đang bị bỏ lại phía sau trên lộ trình
vận động tới cái đích chung kia. Chúng tôi
nghĩ rằng vào lúc này Đảng Cộng Sản Việt
Nam
là người duy nhất có đầy đủ quyền lực
và phương tiện để thúc đẩy một lộ trình đa nguyên an toàn cho Việt
Nam...
Rất tiếc, họ (những nhà lãnh đạo bảo thủ) đã đặt quyền lợi của mình lên trên vận
mệnh dân tộc.
Không biết Dân Luận dựa vào nguồn thông tin nào hoặc có mối
quan hệ quen biết sâu sắc với những ai trong cái ngoặc đơn kia để ngay sau một
nhận định, với Beo, rất chính xác, thì buông ngay một nhận định khác, khá lạc hậu
với thực tế. Beo sửa lại thế này nhé, Rất
tiếc, họ (những nhà lãnh đạo hiện tại) đã không có một luận thuyết cơ bản làm nền
tảng, làm chỗ dựa vững chắc để dẫn dắt vận mệnh dân tộc.


Giờ này Dân Luận còn phân biệt
lãnh đạo bảo thủ với lãnh đạo cấp tiến, là cũ kỹ vô đối. Mai, Beo sẽ giải thích.

Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

GỬI DÂN LUẬN


Đúng vậy như bác Admin nhận định tuy nhiên
tại sao lại có việc này và giải quyết ra sao ?
Phải cải tổ quốc hội nói riêng và nhà nước VN nói chung theo chiều sâu và toàn diện


- Thành phần : Như có bài đã đăng trên DL,
các đại biểu QH chủ yếu 75% là "công chức" bên hành pháp (kể cả quân
đội, công an), bên tư pháp, ủy ban ND, mặt trận TQ (kể cả hội phụ nữ, thanh
niên, ...). Do đó các đại biểu QH công chức này không đại diện cho quyền lợi
mọi tầng lớp dân như nông dân và công nhân.


- Họ là công chức cho nên các đại biểu
không chuyên nghiệp vì họ còn việc khác của họ. Đại biểu quốc hội phải chuyên
trách và chuyên nghiệp hơn. Đại biểu quốc hội là lập pháp, họ không thể là
người của hành pháp và tư pháp được.
Trương Hòa Bình là ví dụ đại biểu quốc hội đá bao sân : đại biểu QH (lập pháp),
tướng công an (hành pháp), chánh tòa án NDTC (tư pháp). Vừa đá banh vừa thỏi còi
trọng tài, quái đản hết sức !


- Nhóm họp : các đại biểu quốc hội phải
chuyên nghiệp và làm việc thường xuyên hơn. Ít nhất mỗi tháng một/hai lần nhóm
họp theo tiểu ban ở từng vùng và sau đó mới họp chung ở Hà Nội


- Ứng cử : Phải để người dân tự ứng cử vào
đại biểu và họ tập hợp theo nhóm lợi ích. Chính vì vậy đa
nguyên
là việc tự nhiên của con người và xã hội lành mạnh. Quốc hội VN
có tới hơn 90% là đảng viên CS thì tất cả chỉ đi theo một đường mà thôi.


Cái này chép trên Dân luận và đồng ý toàn
phần với tác giả. Bạn Beo tầm lùn trình còi nên không đủ khả năng hình dung
được một lộ trình để đi đến cái đo đỏ trên kia, nên chăng Dân luận mở một topic
Lộ trình đến đa nguyên cho Việt nam, với một điều
kiện tiên quyết không xảy ra cảnh nồi da xáo thịt cho dân chúng (óanh nhau chết
chóc thế đủ rồi), đất nước không lỡ một nhịp nào trên con đường đang phát triển
(nghèo nữa thì ớn lắm)?. Chủ động mời những học giả về khoa học sử, địa, chính
trị, kinh tế…tâm huyết tham gia vẽ nên một viễn cảnh có thật cho đất nước, thay
vì tự loại mình ra khỏi cuộc chơi chung bằng cách chửi bới chính quyền trong nước
rất vô bổ, như hiện nay.


19h. Đọc lại mới phát hiện hồi sáng
up thế nào mất đoạn kết.


Tổ chức được một topic giàu tính khoa học và
tinh thần trung dung khách quan với nội dung như thế, Beo tin Dân luận sẽ quy
tụ được  không ít trí thức trẻ trong nước. Trẻ sẽ nói đi đôi với làm.


Xoá 1 câu theo yêu cầu của tác giả
Beo lấy nguồn trích dẫn



Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

MÓN SANG TRỌNG

Khó có thể trách báo chí
khi  nguyên kỳ họp quốc hội chỉ chăm chăm
vào vinashin bauxite hay tàu cao tốc, vì như có lần Beo đã nói, báo chí tuyệt
đại đa số chỉ phục vụ cho người đọc thành phố, các thượng đế muốn được hầu
những món sang trọng đó, thì phải chiều. Riêng Beo, nhăm nhăm vào coi chỗ nào
người ta héo lánh đoái hoài đến người nông dân.


Phiên chất vấn hôm qua có một
câu hỏi rất hay hok nhớ tên người hỏi vì tàng hình lướt nhanh quá. Ông đặt vấn
đề các chính sách đường hướng của chính phủ với tình trạng tái diễn nhiều năm
nay được mùa mất giá được giá mất mùa
của ngừơi nông dân. Cách trả lời qua quýt của BT  tài chính mà dính vào mấy món sang trọng trên kia, hôm nay hẳn no
đòn với báo chí rồi chứ chẳng rơi vào thinh không như thế.


Nhiệm kỳ đầu, bác Khỏe đi
tỉnh nào cũng đặt vấn đề chúng ta phải trồng cây gì nuôi con gì, rồi lửng câu
trả lời. Và nông dân, hết bán tháo basa nuôi lóc
rồi lại bán đổ lóc nuôi basa, chặt bằng sạch tiêu trồng càphê rồi lại
đốn hết càphê trồng tiêu, y như con kiến leo cành đa… Một rừng cục vụ viện khoa
học nông nghiệp nhưng loại bưởi hạng nhất thuần chủng Việt do ăn may mà có,
được chiết ra từ một cây tổ vườn nhà tự dưng ra trái ngon đột xuất. Những năm
90, người Thái đã ý thức rất cao và thành công trong khoa học nông nghiệp khi
lai tạo ra nhiều loại giống cây trồng với sản lượng và chất lượng mà, cho đến
thời điểm hiện nay, 20 năm sau nông nghiệp Việt vẫn chưa đuổi kịp. Sau hai
nhiệm kỳ, nông dân Việt vẫn chỉ trông mong trồng cây tài mà nuôi con ca ve, để
đổi đời.


Phiên chất vấn thủ tướng sáng
nay, Beo cứ chờ hoài xem có ai đặt câu hỏi, non hai tháng nữa hết nhiệm kỳ
chính phủ, ông và bầu đoàn của ông đã làm được những gì cho người nông dân bớt
khổ. Lại vẫn lặp đi lặp lại (như vẹt) những câu đã chất vấn nát ra ngày hôm qua
về dăm món sang trọng. Chỉ thêm  ông Lạng sơn hỏi ông Nghìn cân có khôn ngoan
không về một bài đăng trên web chính phủ. Rồi ông kia bốp phát giữa mồm, đúng
hay sai luật chứ déll có loại đánh giá khôn hay ngu nơi chính trừơng.


Nông dân thấp cổ bé họng thế,
chắc khó có nổi âm lượng đang xoe xoé, vang vang bàn  tính về những món sang trọng. Beo thấy nó giống cảnh tấp nập dọn cỗ chuẩn bị cho
mùa cúng giỗ mới, hơn là lưu tâm để mắt tới đám đông bập bênh sống giữa chuẩn
đói hay đủ ăn, bên rìa mâm cỗ.


Trả lời bạn xunu: người dân tộc gọi cây thuốc phiện là tài

Thứ Ba, 23 tháng 11, 2010

GIÁO XƯ TIẾN XĨ XINH HỌC


Tại sao khi nói trên nghị trường, các đại
biểu cứ phải gân lên mà diễn đạt thế nhỉ? Nghe cứ như chửi nhau, nhất là ở
những phiên chất vấn, mặc dù vấn đề mà họ đề cập tới, rất ít tính đối kháng.


Tối qua xem lại băng, tới đoạn nghị Lân Dũng
chất vấn, tức anh ách. Mang danh một nhà khoa học trong vai trò đại biểu quốc
hội, khi chất vấn lại hỏi như thể chú học sinh nhỏ chưa biết tý gì, rồi lại
khoe mớ kiến thức chuyên sâu mà Beo đồ rằng, gần hết nước mình chứ không riêng 
ông BT khất câu trả lời. Báo chí vớ được lời khất như  nhặt được vàng
tương lên, kỳ thực cái này mới đáng nói nhất: ông nghị đem vụ vỡ bể chứa bùn đỏ
bauxite bên Tây tây để hỏi cho Tây ta vì ông không biết, một điều tối thiểu,
công nghệ Tây tây  áp dụng ra đời trước công nghệ Tây ta tới 70 năm. 70
năm, từ tráng niên 20X9= 1 tuần 8 cú nay đã thành  lão ông 90X9= 8 tuần 1
cú, khoa học ơi là giáo xư tiến xĩ. Cũng không ngạc nhiên nếu nhớ lại rằng
chính giáo xư tiến xĩ xinh học này là người cổ vũ không tiếc lời tiếc công cho 
việc nuôi ốc biêu vàng và chuột hải ly. May nhất là  vụ hải ly ông thất
bại, dân không nghe theo như vụ ốc biêu vàng,  chứ không bây giờ có khi Việt ta ăn chuột thay
cơm.


Bonus thêm cái này cho nó hoành
tráng. Cóp từ VTC
ĐB Nguyễn Lân Dũng (Đăk Nông): BT có biết việc Hà Nội mua 2.000 viên ruby từ châu
Phi để gắn vào mắt con rồng làm quà tặng nhân Đại lễ 1000 năm Thăng Long?
BT Vũ Văn Ninh: Tôi cũng chỉ biết như ĐB thôi, tức là chỉ biết khi đọc trên mạng.
Người ta không xin tiền ngân sách, không báo cáo tôi. Ở đây có một DN là Cty CP
Mỹ nghệ Đông Sơn, tôi cũng chưa biết mặt mũi Cty này. Họ làm 1.000 con rồng,
còn gắn thế nào thì tôi không biết, vì đó là tiền của họ.



Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

SERVER s TOO BUSY

Ro : Khi bị hacker tấn công mà vào được máy chủ, ở Việt Nam em biết nguy hiểm nhất là gì không


HongHo : ui zời server mà bị hắc thì một núi của phải bỏ za mà phục hồi chứ sao nữa


Ro : Không, anh hỏi ở riêng Việt Nam


Ro : Kiểm tra xem kiến thức mạng của cô đến đâu


HongHo : trời đã sinh ra Quảng nổ sao còn sinh tiếp Beo nổ


HongHo : em trình bày báo ngon ngang bọn designer chiên nghiệp nhé


HongHo : đừng có mà coi thường


Ro : Mồm miệng đỡ chân tay


HongHo :


Ro : Mất server, ở Việt nam sợ nhất là lộ tẩy chuyện ăn cắp bản quyền


Ro : Phục hồi server chỉ mất bằng 1/000


Ro : So với danh dự, uy tín bị mất


Ro : Chưa kể các công ty phần mềm  mà biết nó kiện phạt


Ro : Bằng như mất hết


HongHo : vnn nó giàu lắm với làm ăn lớn


HongHo : ch8ác không có chuyện dùng phần mềm lậu đâu


Ro : Anh chưa gặp chỗ nào ở vn được như em nói


HongHo : nhưng quả thực em thấy chuyện mua phần mêm rất lãng phí


HongHo : hôm bữa o83 Mỹ em  định mua  một đĩa cài vào laptop


HongHo : giá tới 119 đô


HongHo : bực mình em về bùi thị xuân mua có 8 ngàn


HongHo : dùng tới giớ ngon ơ


HongHo : bọn dã man quân  giết người tư bản giẫy chết nó chém ác thật


Ro : Tập làm người văn minh đi


Ro : Cái giá để  trở nên văn minh


Ro : Có 119 đô


Ro : Là rất rẻ đấy



15h35 : Beo vừa tức thì nhận được  email này, chưa kiểm chứng nhưng bạn gửi có để lại địa chỉ nên post lên đây. Nếu sai sự thật, sẽ gỡ xuống thay lời xin lỗi.


Vì sao Vietnamnet bị hack?
Xin xem chi tiết trong tập tin đính kèm hoặc đọc trực tiếp tại đây:
http://www.scribd.com/full/43556732?access_key=key-m91pyikv2ypafxz9a69!
Trân trọng,
DƯƠNG HẢI PHONG
Mobile : +84 904 929 669
Mail: phongdh@gmail.com

MẠNG VÀ ĐỜI (số 2)

“Để kết thúc bài viết, xin
gửi đến blogger Beo, bà hãy đừng quên rằng bản thân mình là một lãnh đạo của cơ
quan báo chí của đảng, hơn nữa là đảng viên Cộng sản phải tuân thủ kỷ luật
không được phát ngôn bừa bãi”
.


Trên đây là đoạn giáo huấn đậm
đà chất tuyên giáo chất chi bộ chất công an…dành cho bạn Beo, khi Beo dùng từ
cuốc hội thay cho quấc họi.


Hài vãi linh hồn, chú này
đảng viên Việt Tân. Hài, nhưng đừng cười vội, vì đây cũng chính là nhân vật đã
bán Lê Công Định với giá rất mạt, khi Định sang học lớp đấu tranh bất bạo động
do đảng chú tổ chức tại Thái lan. Chữ in nghiêng bên trên, Beo biên bằng giọng bản
năng gốc của chú đó.


Khi nào xuất kho Định, Beo sẽ
tải lên đây dăm cái hình tặng Định để thấm thía nẫu đời rân với chả trủ. Còn từ nay
tới đó, tốt nhất là chú quấc họi nên treo
cái sinh tử lệnh vào mấy địa chỉ blog rồi hô hoán ầm lên như bà vợ bá Kiến
trong truyện Chí Phèo ấy, nhằm giữ nick name, hỉ!


Loạt entry này sẽ từ từ kể, chuyện
chém gió văng mạng và chân tướng đời, khác biệt  nhau, ra sao.


Cái này thấy trên bảng tin nhắn sáng nay 23/11


07:28 23-11-2010


Dù sao Beo em cũng có chừng nhé. Hôm nay có thể khỏe, nhưng mai đây có
thể ốm đau. Có nhất thiết văng mạng trên ảo để có hậu quả trên đời
không?

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

5 và 4

Rất
hiếm khi đọc được một entry lạ thế này khi xếp nó vào thể loại báo chí hay văn
học đều thuộc hàng hay. Copy chửa xin phép vì không tài nào còm được. Sozy tác
giả.

Mai Xuân Dũng


Chiều nay nữ tử tù biệt giam
số 3 bỏ ăn. Không phải cơm hẩm, không phải tại miếng cá khô chiên quá lửa hay
đĩa rau muống kém tươi, không phải tại cô mệt. Cô đã thụ án được 399 ngày kể từ
ngày phiên giám đốc thẩm kết thúc. Đơn xin ân giảm gửi lên Chủ tịch nước đã bị bác.
Cô tự biết, thế là hết. Kỉ niệm vui, buồn, gương mặt mẹ già, những người thân
yêu, bè bạn, vụt hiện, vụt tắt trong kí ức...


Khuân mặt trái xoan, nước da
hơi xanh, một cái eo thon với thân hình cân đối rất gợi cảm. Nếu từ đôi mắt đen
sâu thẳm dưới bóng rợp của  hai hàng mi cong kia không có ánh nhìn lạnh
buốt thì tử tù hẳn là một cô gái xinh đẹp không chê vào đâu được.


Một lần sau ngày cưới ba
tháng, đi xem bói, ông thầy tướng nói rằng cô có nét sát phu. Cô đã đứng dậy
móc tiền đặt lên đĩa và chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại vả vào mặt lão
một cái trời giáng. Lời tiên báo như tiếng gáy của con chim lợn reo rắc hung
tin. Cái tát như một phản xạ tức thời chống lại số mệnh.


Cha mất khi cô tròn 12 tuổi.
Ông qua đời vì một cơn đột quỵ nhồi máu cơ tim. Mẹ được đưa vào nằm viện bởi bà
ngất lên ngất xuống. Còn cô trốn trong xó gác xép không ăn uống hơn một ngày trời.
Ông chú tìm được cô và thấy mắt cháu gái ráo hoảnh, trắng giã. Cô đã hết nước
mắt sau khi đã làm cho đống áo cũ ướt sũng. Sau lần đó cô trở thành một người khác,
lặng lẽ, u uẩn, lạnh lùng và khi cười, ở cô có nét gì đó còn đáng sợ hơn cả khi
cô khóc.


Năm 24 tuổi cô kết hôn với
một anh chàng cao lớn đẹp trai con một quan chức lớn trong tỉnh. Nhiều tiền lại
thừa thần thế, hắn đủ điều kiện để trở nên nổi tiếng chịu chơi và phóng đãng.
Còn cô, sự sớm thiếu vắng tình cảm của người cha nên tình yêu của cô với chồng
còn có cái gì đó lớn hơn thế, khác hẳn tình yêu chồng vợ thông thường. Đó là
toàn bộ lẽ sống trên đời. Cô vợ xinh đẹp cũng chỉ giữ chân được hắn đôi tháng ở
nhà. Quán xá, sàn nhảy, chiếu bạc và các chuyến phượt không bao giờ thiếu vắng
các bé chân dài là nguyên nhân gây nên vết rạn vỡ không tránh khỏi trong tình
cảm vợ chồng hắn.Về làm dâu nhà chồng hai tháng, cô đã một lần bắt quả tang
thằng chồng bội bạc đang trùm chăn hú hí với con bồ trong khách sạn. Cô khuỵu
xuống. Lần đó, cô cắn răng bỏ qua và tiếp tục hi vọng mọi chuyện sẽ thay đổi.
Nhưng cô lầm. Cải tạo tính trăng hoa khó hơn cải tạo một con nghiện ma túy
nhiều.


Và rồi lời lão thầy bói ứng nghiệm.
Lần này cô bắt quả tang thằng chồng với con bồ thứ x x hoan lạc trong tư thế
song ngư áp huyệt trong bồn tắm thì cô đã không tự chủ được. Lưỡi dao trong tay
cô đã đánh dấu chấm hết cho chuỗi thành tích hoa bướm lẫy lừng của hắn. Tình
địch của cô cũng bị mang thương tật sau một nhát rạch từ giữa trán xuống đến
dưới dái tai phải.


Không biết gia đình nhà chồng
có áp lực hay không nhưng bản án tử hình với cô quả thật là nghiệt ngã.


Vài tháng sau phiên xử, cô
lấy lại được chút thăng bằng. Mọi sự đã an bài. Cô cũng không thiết tha lắm với
cuộc sống khi chẳng có cớ gì mà lưu luyến trên cõi đời cay nghiệt này.


Nhưng chiều nay, cô thấy bồn
chồn, miệng khô đắng không thể nuốt nổi miếng cơm.


Tối hôm đó cô lấy quang gánh
sang cánh đồng trại. Con đường mòn chạy qua cánh đồng không mông quạnh heo hút
qua khu nghĩa địa có vài ngôi mộ mới đắp. Cô cố trấn tĩnh cho đỡ run rảo chân
vượt qua, gắng không nghĩ, không liếc nhìn về phía đó. Trong màn đêm phía trước
là một bóng người ngồi bó gối dưới hàng phi lao vi vút gió. Bóng đen đội nón
che khuất mặt làm cho thân hình người đó rất kì dị. Cô đứng lại nắm chặt chiếc
đòn gánh trong tay. Bóng đen nọ cũng từ từ đứng lên, dưới vành nón là một quầng
nhợt nhạt chỉ thấy được cái miệng nhoe nhoét máu lơ lửng. Cô thét lên mà tiếng
nói thì bị nghẹn lại trong cuống họng...


Vệt ánh sáng chói chang và
tiếng cửa sắt rít lên ken két làm cô bừng tỉnh. Bốn cảnh sát bước vào phòng
biệt giam đánh thức cô dậy, yêu cầu sang phòng thẩm vấn.


Các cán bộ đã chờ sẵn lúc hai
giờ sáng để hoàn thành các thủ tục chuẩn bị thi hành án. Ngay từ lúc chiều tối,
huyệt mộ của cô đã được đào sẵn. Cột đã được đóng.


Nghe đọc lại lần cuối bản phê
chuẩn thi hành án, cô ngất đi nhưng khi tỉnh lại cô tỏ ra điềm tĩnh từ chối bữa
ăn ân huệ và cũng không viết thư tuyệt mệnh cho gia đình. Cô từ tốn xin một việc
duy nhất là được gửi tặng số tiền 5 triệu của cô cho đội thi hành án. Ông cán
bộ phụ trách lặng lẽ lắng nghe và không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Đó là một đề
nghị bất ngờ chưa từng có trong cuộc đời của ông...


Tại trường bắn, đúng 6 giờ
sáng, một loạt súng do 5 cảnh sát hỗ trợ Tư pháp đồng loạt nổ. Khói súng chưa
bay hết, đội trưởng thi hành án tiến về phía cột vẫn thấy cô gái oằn mình đau
đớn. Anh phải bắn vào đầu cô đến 2 phát đạn gia ân vì có đến 4 phát súng của 5
cảnh sát không bắn trúng người tử tội.


Đó cũng là điều chưa từng xảy
ra ở đây.

20/11

Mai bạn Beo đi đàn đúm xa,
nên hôm nay chúc mừng sớm các thầy cô  nhân ngày NHÀ GIÁO VIỆT  TA Thin

, Nhamnhan
, Hậu khảo cổ
(dù mất dạy đã lâu và ra sách toàn tặng zai trừ mình) 

Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

MẠNG VÀ ĐỜI


***  Thiên hạ hớn hở bâu vào chuyện căn hộ nhà nước cấp cho  thầy Ngô Bảo Châu. 12 tỷ, quy ra vàng quãng 340 cây, nó còn nhỏ hơn hàng vạn căn hộ, nhà nước đã cấp cho các nhà khoa học, nhà văn, nhà báo, nhà gi gỉ  gì gi, hiện đang ở bao năm nay. Thử so sánh, căn nhà  thời giá quãng hơn 4 000 cây (theo lời bác giám đốc công ty định giá tài sản Tosho) hiện Kù con đang ở, xuất phát điểm cũng là nhà nhà nước cho 2 nhà thơ. Tại TP HCM, biệt thự của nhà văn Trần Bạch Đằng, nhà sử học Trần Văn Giàu chung xuất xứ, xem ra căn hộ của giáo sư Châu chỉ đủ tiền đổi lấy… cái bếp.


Tại sao người ta phải rỉa róc Giáo sư Châu như thế? Chung quy là bởi thế giới mạng (Beo tin chỉ ở thế giới mạng thôi)  mong mỏi giáo sư ôm thẳng cái giải thưởng danh giá kia sang Pháp sang Mỹ, tốt nữa thì lâu lâu quay đầu về buông dăm ba lời vàng ý ngọc chỉ trích kìu nội bởi nếu ở miệng netizen, chỉ là chửi đổng mạng văng lên  giời. Đằng này, Giáo sư lại hùng hục giành 3 tháng hè thảnh thơi để về nước xây Viện toán, xây quỹ học bổng…


Không ít người cười cợt việc một tư  thương dựng tượng Giáo sư ở Bình Dương, Beo lại thấy cảm động vì sự ngưỡng mộ chất phác ấy. Dân mình tuy ít trọng người tài nhưng tôn sùng ngừơi có tâm, thế giới mạng sẽ tự chết khi đi ngược lại điều thường nhật dân vẫn  nguyện ấy.


***  Trích của Việt kiều già


Một trong những "vấn đề" của giới chính trị chống Cộng của người Việt ở Mỹ là họ bị "ảo tưởng hóa" về những vấn đề VN.  Không những thế, họ "tiêu cực hóa" tất cả các vấn đề.  Chính vì ảo tưởng hóa và tiêu cực hóa toàn diện nên họ là những nạn nhân của những "bong bóng ảo vọng" do chính mình thổi nên. 


Ví dụ trường hợp ông bạn của chúng ta là Tưởng Năng Tiến.  Chưa lần nào về VN từ ngày rời khỏi nước, nhưng cứ thích viết về VN - và viết toàn tiêu cực.  Nhiều tay viết khác nữa.


Văn chương chính trị của giới chống Cộng hải ngoại phần lớn phát xuất từ động cơ tiêu cực - uẩn ức vì bị đối xử tệ khi về VN (Nguyễn Hưng Quốc, Lê Diễn Đức, Trịnh Hội...) - thay vì lòng yêu nước tích cực.  Đó là chìa khóa của vấn đề con người và chính trị hải ngoại.


Bệnh ảo tưởng này không những chỉ ở hải ngoại.  Ở trong nước, những Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung... cũng mang bệnh đó.  Không có một cơ bản thực tế hay hoàn cảnh tình huống thiết yếu mà ngồi xuống viết "cương lĩnh" và "hiến pháp"!  Một vài kẻ khác thì mang bệnh "Chí Phèo" - như Cù Huy Hà Vũ hiện nay. 


Họ là anh hùng, vâng!  Nhưng đất nước ta đã có đủ, quá nhiều, liệt sĩ hy sinh rồi.  Hãy bảo tồn nguyên khí quốc gia trong giai đoạn này.  


Trước hết, theo tôi, giới chính trị hải ngoại và quốc nội phải tạo một thế đứng phản biện trí thức, có trình độ, nhân cách, ôn hòa và mọi hành động, phát ngôn phải phát xuất từ động cơ tích cực.  Về chuyện đất nước và đảng CSVN hiện nay thì "No matter how thin the pancake is, there are always two sides to it."  (Beo dịch Hết mưa là nắng hửng lên thôi).


Beo chả bình gì thêm đoạn trên, chỉ bổ sung một chữ, theo Beo Việt kiều già biên thiếu là giới chính trị internet hải ngoại bởi ngoài đời thực, Đường đời muôn vạn nẻo, nhưng chỉ có một nẻo đích thực để trở về cố hương. Đó là lối nhỏ đi qua những tấm lòng bằng hữu, với hành trang trên vai là lòng thương yêu của những người thân kẻ thuộc trong gia đình. Như một bác Việt kiều khác, viết thế, trên Da màu. Và, hàng vạn, không, hàng triệu người, đang quay về.


*** Đoạn 3 này treo đây  khi nào bí  chuyện mới biên, cho vui cửa vui nhà. Bạn nào biết rồi kin kín giùm để Beo câu PW nghe.


Cách đếm số người tham gia biểu tình

Cop từ đâu hok nhớ


Tại Pháp, cứ sau mỗi cuộc biểu tình, tuần
hành do giới công đoàn tổ chức để phản đối chính sách của chính phủ, thì lại
xẩy ra tranh luận về số người tham gia biểu tình. Số liệu mà giới công đoàn đưa
ra bao giờ cũng lớn hơn, thậm chí gấp hai, gấp ba con số do cảnh sát cung cấp.


Điều dễ hiểu là đối với ban tổ chức – giới
công đoàn, con số càng lớn thì càng chứng tỏ sự bất bình của dân chúng càng
cao. Trong khi đó, chính quyền có thể viện dẫn số người tham gia thấp để chứng
mình với công luận rằng những người biểu tình chỉ là số ít, không mang tính đại
diện cho giới lao động.


Vậy các bên liên quan, tức là ban tổ chức
biểu tình và cảnh sát có phương pháp đếm người biểu tình như thế nào ? Thực tế
cho thấy là cả hai phía đều áp dụng phương pháp rất thủ công, với sai số khá
lớn. Bên cạnh đó, còn phải tính đến ý đồ thao túng số liệu như thổi phồng hay
rút bớt.


Cho đến nay, giới công đoàn áp dụng phương
pháp như sau : Tính thời gian đoàn biểu tình đi qua một đoạn đưòng nào đó. Ước
định tốc độ di chuyển của đoàn biểu tình là 2km/giờ. Đây là tốc độ mà Tổng Liên
đoàn Lao động Pháp, CGT áp dụng, một tốc độ di chuyển tương đối chậm và thận
trọng. Sau đó, ở các thòi điểm khác nhau, trên những đoạn đưòng khác nhau, ban
tổ chức tính số người hiện diện trong một mét và lấy con số trung bình trên một
mét. Từ đó, quy ra số người tham dự. Tức là chiều dài của đoàn biểu tình nhân
với số người trong một mét.


Phương pháp của cảnh sát cũng thô thiển không
kém : Đếm số hàng người đi qua. Sau đó, tính bề rộng theo mét mỗi hàng, rồi ước
tính trung bình số nguời biểu tình trên mỗi mét trong mỗi hàng. Nhân ba con số
này với nhau thì có được số người tham gia.


Cảnh sát còn một cách tính khác cũng gần
giống như vậy : Qua cửa số một căn hộ nhìn xuống đường có đoàn biểu tình đi
qua, một hoặc hai nhân viên đếm. Cứ 10 người đi qua thì bấm vào máy đếm một
lần.


Trong cách đếm nói trên, cảnh sát lại chỉ
tính số người đi dưới lòng đường và không chú ý đến số người đi trên vỉa hè vì
coi đó không phải là người biểu tình, mà chỉ là những người qua đường hoặc tò
mò đi theo. Theo giới công đoàn, đây cũng là một trong những lý do giải thích
sự khác biệt về con số giữa các bên.


Gần đây, cảnh sát mới cho ghi hình suốt cuộc
biểu tình, nhằm bổ xung cho cách tính thủ công nói trên.


Thực ra, trong thời đại công nghệ số và tin
học phát triển không ngừng, người ta có thể cho chụp ảnh từ trên cao toàn cảnh
cuộc biểu tình. Ảnh được chụp với độ phân giải lớn, rõ nét. Sau đó, tính số
người trên một mét vuông nhân với diện tích cuộc biểu tình. Thậm chí, cảnh sát
Tây Ban Nha còn có một phần mềm tin học giúp đếm chính xác số người tham dự.
Thế nhưng, phương pháp này đòi hỏi phải có sự chuẩn bị phương tiện từ trước và
tốn kém. Hơn nữa, do có sự nghi ngờ thao túng số liệu bởi cảnh sát và giới công
đoàn, cách thức này chỉ đáng tin cậy nếu được thực hiện bởi một cơ báo chí độc
lập.

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

He he he!


Hôm nay có một loạt các bạn kích tớ phản pháo
lại bạn Dương Thu Hương. Dưng mà các bạn nhầm to. Đứng ở góc độ liền bà, viết
thế về tớ là một nhời khen hết nhẽ đấy, bởi có hàng triệu liền bà, đang mơ được
giống tớ, chắc chắn luôn.


Trên đời này, mấy ai kém mã đến mức mắt thẩm
mỹ viện hai mí mông ngực sillicon, lại còn già chát chúa, vẫn được giai bao. Mà
lại giai ngon, chức cao vọng trọng tiền bạc phủ phê. Không tận hưởng sự sướng
vui ấy, quả là phí hoài.


Kết luận thế nhé.



Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Xin thắp một nén nhang

Những thằng lưu manh thường
lớn họng, những thằng hèn thường chiến đấu đến giọt máu cuối cùng của… người
khác. Tôi là một trong những “người khác”, đánh nhau đến viên đạn cuối cùng để
rồi bị bắt, bị tù đày vì những thằng lưu manh, hèn hạ đó, và bây giờ vẫn tiếp
tục phải thấy và phải nghe những điều chó má như thế. Trích từ “Nếu Đi Hết Biển” của Trần Văn Thủy đoạn phỏng vấn nhà văn vừa từ trần Cao
Xuân Huy
lấy từ Da màu


Cao Xuân Huy, cùng với Bảo
Ninh, là hai tác giả viết về chiến tranh hay nhất trong lịch sử văn chương
Việt. Mỗi ông đúng một cuốn, cho dù Bảo Ninh còn lâu mới về với đất, như Cao
Xuân Huy.


Hai ông đều là lính, ở hai
bên chiến tuyến. Đảng phái, phe nhóm bầy đàn, kể cả thân xác con người, rồi
cũng tan đi hết. Chỉ những giá trị nhân bản tồn tại. Ở Cao Xuân Huy, nó để lại
trong Tháng ba gãy súng. Hiếm khi, mình thấy những điều trừu tượng lại hiện hữu
cụ thể, bằng như thế.


Xin thắp một nén nhang, cho
người thân thiết chưa kịp làm quen.

MAY HƠN KHÔN (TIẾP)

***    Beo vốn rất ít thiện cảm với các doanh gia
lên báo khoe chiến tích tình trường. Bởi đạo đức người Việt, có lẽ chả cứ người
Việt, hành động đó xúc phạm người phụ nữ. Chưa nói doanh gia cũng chẳng còn
xuân xanh gì, năm sáu chục tuổi đầu nay chân dài gầm cao này mốt ngực khủng
hông bự kia, rồi làm sao dạy con dạy cháu.


Dĩ nhiên ai cũng biết Beo
đang nói về nhạc sĩ kiêm doanh gia Hà Dũng. Thôi thì, hãy tôn trọng phong cách
sống của ông, tầm văn hóa của ông, nó thế, đừng lấy chuẩn mực chung rồi đong đo
nghệ sĩ như mọi người trần mắt thịt khác.


Cái hãng hàng không Indochina của ông mà toàn thể làng báo Việt giành cho nó
bao lời có cánh, nay tan xác pháo. Beo nhớ một dạo hãng cung cấp nhiên liệu dọa
ngưng vì nợ, cũng cả làng báo la lên đồ nhà nước độc quyền láo toét, để giúp phi
cơ ông tiếp tục bay. Giá mà ngưng từ ngày ấy, thì cái hãng nhà nước  kia chỉ mất 
có 12 tỷ thay vì 21 tỷ như bây giờ. Mất, bởi có mà bắc thang lên hỏi ông
giời. Lạ cái là thi thoảng vẫn thấy ông ung dung tự toại tham dự các show diễn với
gà (chữ của các báo), không chút mặc cảm xấu hổ về những thiệt hại đã gây ra
cho các đối tác kinh doanh.


Làm ăn, hẳn phải ứng xử khác chuyện
gái gú. Bởi ứng xử ấy được điều chỉnh thêm cả bằng luật pháp chứ không chỉ bằng
tầm văn hóa, của riêng mỗi  người.


*** 


 


 


 

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

ĂN NHAU Ở PHONG CÁCH


Thích Học Toán Trả
lời bạn Lucio


Bạn Lucio có viết :


Tôi không biết ý kiến này của
tôi có được ông đăng hay không, nhưng cứ mạnh dạn nói thắng với ông.


Tôi thấy việc ông Châu nhận
nhà thật không công bằng với các nhà khoa học khác như bác Hoàng Tuỵ, người mà
đặt nền móng xây dựng ngành toán học từ những ngày đầu tiên. cho đến giờ phút
này ông Châu chưa có công trạng gì đáng kể cho VN, vậy tại sao ông nhận? Sau
này ông có công thật sự như bác Tuỵ thì hãy xét sau.


Về mặt kinh tế thì hãy làm
phép tính. Căn hộ đó trị giá 600 ngàn USD, mỗi tháng cho thuê cũng được ít nhất
1500USD, mỗi năm ông Châu chỉ về nhà có 3 tháng, vậy nếu nhà nước trả công ông
Châu 10 ngàn USD môt tháng thì 20 năm mới hết số tiền 600 ngàn usd đó. Làm như
thế tức là đã trả công xứng đáng cho ông Châu, và không mang tiếng là trả lương
thấp cho các nhà khoa học ở nước ngoài. Nếu ông Châu không làm được gì nhiều cho
đất nước VN thì sao? lúc đó lấy lại nhà à? mà ông Châu có đủ tài năng đề làm
nổi danh tất các các ngành khoa học của Toán của VN không? Tôi tin là không vì
Toán học rất rộng lớn!


Tôi không hiểu ông Châu nghĩ
gì mà dám nhận ngôi nhà đó và dám vượt mặt các những người có công thực sự với
khoa học nước nhà như bac Tuỵ. Nói thực sự kính trọng ông Châu trước đó thì nay
đã hết trong tôi, với tôi giờ ông cũng là một tri thức tầm thường và hám tiền.


Câu trả lời của tôi :


Cá nhân tôi coi căn hộ công
vụ này như một phần thưởng của nhà nước đối với thành tích khoa học của mình.
Có xứng đáng hay không còn tùy theo cách đánh giá của từng người. Cá nhân tôi
cho là xứng đáng.


Thế nào là cống hiến khoa học
cho đất nước ? Trong phạm vi khoa học cơ bản, một cách cống hiến là làm cho thế
giới biết khoa học Viêt Nam
có tồn tại.  Bác Tụy đã làm được việc ấy trong phạm vi chuyên môn của bác,
một chuyên ngành do chính bác có công xây dựng. Một số nhà toán học Việt Nam khác đã trở
thành chuyên gia đầu ngành trong chuyên môn của họ, và cũng đã làm được việc
ấy. Tuy không ngồi làm viẹc dài hạn trong nước, tôi đã làm cho thế giới biết
đến khoa học Việt Nam .


Một cách cống hiến khác là
đào tạo nhiều nhà khoa học cho Việt Nam . Về điểm này thì còn xa tôi mới
làm được như bác Tụy, và các anh chị lớn tuổi khác. Nhưng tôi còn nhiều thời
gian hơn họ.


Theo tôi, cống hiến không
phải là quá trình nhiều năm ngồi ăn lương của nhà nước.


Bác Tụy và các nhà toán học
Việt Nam
tiền bối mà tôi biết, đều đã được nhà nước phân nhà, cấp đất. Vì thế, tôi không
thấy sự thiếu công bằng khi so sánh về giá trị. Thực ra so sánh ở đây cũng rất
khập khiễng, vì căn hộ này là căn hộ công vụ mà cá nhân tôi không có quyền bán,
chuyển nhượng. Nó là sở hữu nhà nước.


Tôi tin là nhà nước sẽ phổ
biến hơn việc cấp căn hộ công vụ như một biện pháp để cuốn hút người tài. Đấy
là cách các Đại học ở Trung Quốc đã làm từ mười năm trở lại đây. Không phải cái
gì Trung Quốc làm, mình cũng phải làm. Vấn đề là nếu không làm thế thì làm gì ?


Bạn kính trọng hay coi tôi là
trí thức tầm thường ham tiền, thực ra là việc của bạn. Dù sao cũng xin cảm ơn
bạn đã đặt ra câu hỏi một cách thẳng thắn để tôi có dịp trả lời.

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

MAY HƠN KHÔN

*** Chậm tiến độ tới 9 năm. Tổng mức đầu tư tăng từ 1,5 lên đến 3 tỷ USD.
Quyết toán được đánh giá là nhanh, nhưng vẫn còn tới 1 tỷ USD chưa được… quyết toán.
Sự cố có lúc lên tới 2.800 điểm… Nhiều vị đại biểu QH đã đề nghị xem xét đến
bài toán hậu đầu tư, đã do dự khi bấm nút hoàn công đại dự án Dung Quất, bởi rõ
ràng vấn đề lỗ hay lãi số với hiệu quả đầu tư, so với chiều dài đầu tư vẫn còn
là một dấu hỏi lớn mà chỉ báo cáo của chủ đầu tư, hay thậm chí là Chính phủ vẫn
chưa thể trả lời hết được.


Cái này lấy từ bên nhà bạn
Tuanddk. Manh nha dự án Dung quất, bạn Tuanddk có thể lúc ấy chưa đi làm báo, bởi
nếu đã làm thì phải biết rất rõ rằng, Dung quất là dự án duy ý chí nhất trong
lịch sử cho tới giờ này. Và đại biểu quốc hội chả cần lăn tăn về hiệu quả kinh
tế của Dung quất làm gì vì ngay từ mục đích ban đầu, nó đã không lấy hiệu quả thời thượng kia  làm trọng. "Tổng công trình sư” của Dung quất là cố thủ tướng Võ Văn
Kiệt.


Chưa có bất cứ công trình trọng
điểm cấp quốc gia nào của Việt nam mà Quỹ tiền tệ quốc tế, Ngân hàng thế giới,
Liên hợp quốc đều đồng thanh can gián, nó không lợi lộc gì về mặt kinh tế. Các
nhà đầu tư Pháp, Hà Lan lần lượt chấm dứt thương lượng khi Việt nam khăng khăng
đặt cơ sở lọc dầu xa gấp hơn ba lần (so với Long Thành) từ cơ sở hạ tầng dầu
khí. Tây chối thì ta làm, chia nhỏ Dung quất cho 4 nhà thầu 4 nước. Theo Beo,
tiến độ chậm  có 9 năm, thuộc hàng quá
nhanh và tổng đầu tư tăng có gấp đôi, kể cả không trượt giá, cũng là quá rẻ. Vì,
mục đích đặt bằng được nhà máy lọc dầu ở cái địa điểm ất ơ ấy là nhằm đưa  khu vực nghèo nhất Việt nam đâm thẳng đầu ra biển
nhớn.


Do Beo tầm nhìn lùn nên không
dự đoán được năm bảy chục năm nữa thì Quảng Ngãi và các vùng lân cận cất cánh
ra sao (mà năm bảy chục năm nữa mới cất cánh thì pỏ pà, bao giờ mới lên tới tầm
cao mới), hiện tại chỉ thấy dăm vài bữa bộ công an lại lục tục kéo nhau vào
giải quyết sự vụ từ hiệu quả xã hội not
kinh tế của Dung quất.


*** Sáng chạy xe máy từ từ
qua khu Eden ,
thấy chăng cờ chăng ảnh Bác  chăng banner
lên án chuyện cướp nhà này nọ. Beo thật mấy bác Việt kiều, nguyên cựu cư dân Eden mà thấy hẳn  các bác í 
táng cho  hết răng húp cháo bởi,
họ mới chính là nạn nhân bị cướp thật sự. Những căn hộ rất đẹp, thậm chí có căn
còn nguyên đồ đạc bị bỏ lại những năm 75, 79 và một  vài căn diện HO sau này, được các bác hoặc
tiếp quản (nói lịch sự) hoặc nhảy vô (nói đúng 
nghĩa) chiếm. Sang đi đoạt lại hợp thức hóa …thành của mình. Beo có
người quen là con một cựu thứ trưởng ngụ ở đây. Khi hoá giá nhà được giảm trừ
gia cảnh chỉ phải trả có 11…triệu, nay đền bù chẵn tròn 11  tỷ. Cướp nhà bank hay buôn ma túy, chả biết
có kiếm tiền nhanh nhiều bằng thế. Chưa hết, lâu lâu lại được chính một bác bị cướp bên hải ngoại hô hào ủng hộ, ít
quá trả thêm nữa đi. Nước toàn chảy chỗ trũng, đẻ vào giờ nào mà hên thế không
biết.


***ĐANG VIET TIEP

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

MỘT ĐÀN SÂU LUÔN

*** Không phải đợi đến khi vụ
việc liên quan đến  Phó tổng thư ký tòa
soạn  TP bị bắt tận tay nhận tiền từ khổ chủ, làng báo mới biết  phóng viên kinh tế của mình hư. Thậm chí các
chiêu thức để hư cũng biết rõ từ lâu. Nhận tiền của bên A viết bài đánh bên B; Đánh
mồi một vài bài rồi từ đó, bắt doanh nghiệp chung chi; Không cần viết, ôm thẳng
tài liệu thu thập được đến làm tiền; Bảo kê thường trực cho doanh nghiệp mỗi
khi có khủng hoảng truyền thông (nôm na diễn nghĩa là
sai đâu đánh đấy cuối tháng
lãnh tiền,

lãnh địa của tao, mày
đụng đến thì giờ hồn). Cấp độ sự việc không còn lẻ  mẻ từng 
tờ báo, mà là cả một sự cấu kết thông đồng, nguyên dây, dài rộng.


Lấy dẫn chứng (nhỏ nhất) minh
họa. Cà phê Trung Nguyên thi thoảng lại nhận một cú chích từ một tờ báo của TTX.
Không khó để đếm những quảng cáo của hãng cạnh tranh đối lập trên tờ báo này và
đương nhiên, người mang  được hợp
đồng  QC về  đích thị là tác giả những cú chích kia. Có
lần Beo khuyên Đặng Lê Nguyên Vũ, em quăng mấy trang quảng cáo cho nó yên. Vũ,
chủ trương làm ăn lành mạnh và trong sạch, dứt khoát không nghe theo. Cũng may
là số lượng phát hành và uy lực tờ này quá thấp, nếu không hẳn Trung Nguyên lâm
cảnh được vạ thì má đã sưng, về mặt thương
hiệu.


Còn một chiêu nữa, siêu hạng,
chỉ dăm vài  phóng viên báo lớn trong cả
nước có khả năng thực hiện, Beo chưa thể viết 
ra chỗ thanh thiên bạch nhật được trong thời điểm hiện nay. Ghi sổ thù
vặt, sẽ có ngày kể chi tiết.


Hơn chục năm trước, doanh
nghiệp sợ và tôn trọng nhà báo như thần. Nay,
gian thương sai nhà báo như người hầu và trung thương tránh nhà báo như bệnh dịch. Cơ sự chỉ có thể tự trách
mình.


Nhiều lý do để những thông
tin trên báo ngày càng ít tính tin cậy. Có những nguyên nhân khách quan như tốc
độ cập nhật thông tin, áp lực cạnh tranh giữa các báo, năng lực phóng viên và
ban biên tập…và có những nguyên nhân tệ lậu như 
trên vừa kể. Năm bảy ngày tới đây, khi kết luận của cơ quan điều tra được
công khai, hẳn làm bạn đọc…hết hồn và các cơ quan báo, chắc sẽ phải xốc lại đội
ngũ dù có thể, hết sạch phóng viên viết kinh tế.


Beo, nhìn sự việc này thêm ở
một góc khác.


Ai bỏ công theo dõi thật sát
sao các phiên chất vấn công khai tại quốc hội, sẽ thấy báo chí là kênh thông
tin chính, chủ yếu của các đại biểu, hàm lượng thông tin trực tiếp từ nhân dân
địa phương mà các đại biểu là đại diện cho họ, cực thấp. Việc dựa quá nhiều vào
nguồn báo chí như thế để đăng đàn chốn oai uy, góp phần tạo ra cái dù cho những
nhà báo bất lương cắp nách mang đi, nhát thiên hạ kiếm tiền.


 *** Còn một dạng sâu nữa, nguy hiểm và kinh khủng gấp vạn
loại sâu trên vì cơ quan hữu trách
rất khó ghép tội: ý thức công dân của người làm báo. Điểm này thì không riêng
phóng viên mà cả ban biên tập báo phải đồng chịu trách nhiệm, một thứ trách
nhiệm vừa hữu hình vừa vô hình, trước nhân dân và đất nước mình.


Lấy dẫn chứng (mới nhất) minh
họa. Trong cơn bão giá của vàng, đô la và một số hàng hóa thiết yếu, rất nhiều
báo  đưa tin như thêm dầu vào lửa thay vì
hỗ trợ chính quyền hạ hỏa dư luận nhằm bình ổn thị trường; Làm lãnh đạo báo,
hẳn không thể không biết việc mua đất hiếm từ Việt Nam là cú dằn mặt của Nhật
với Trung quốc, đưa đậm thế trên mặt báo gây bất lợi cho ai; 5 cặp vú to nhất
làng giải trí Việt, ¼ đầu tin tâm điểm giành đưa về  một kẻ giết người man rợ nhất thế giới…kẻ
đích thị làm băng hoại đạo đức xã hội là đây, đâu sâu xa  mà phải tìm.


Ung thư để đến giai đoạn di
căn, thì hết phương cứu chữa.


Bức hình đăng trên báo của Hội khuyến học Việt nam.  Không còn lời nào để bình về báo  chí nữa.




.

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

MẠNG XÃ HỘI

*** Mạng xã hội là chỗ bốc
phét rất sướng. Như có kẻ  núp máy chủ
tận Thái lan phán như đúng zồi  Bộ chính
trị họp, tuyên giáo chỉ đạo đưa tin vụ Kù con. Lại có nhà thơ phân tích từ liền
bà để thấy rõ, vụ mại dâm là trò dàn dựng để bắt Kù…


Chuyện chỉ dựa vào thông tin
báo chí (nhất là báo chí chính thống bây giờ) và các mạng xã hội để rồi đưa ra
các quyết định hành xử, rất dễ rơi vào lố bịch, thậm chí bị đẩy vào các tình
thế xấu hơn. Đơn cử trường hợp của chính luật xư cách nay chưa lâu khi  xư này kiện ông trưởng ban rõ dài. Bác Thơm 3
hàng zả nhời, không biết xư thế nào chứ là Beo, hẳn quê độ ê người khi nhận
được. Định không viết, vì nghĩ tội cả hai người phụ nữ, một gần bốn chục chưa
chồng một còn có những đứa con sau lưng nhưng thấy chị vợ, kiện cáo này nọ với
những tình tiết lấy từ báo chí và lập luận rất ít tính…luật sư, tự nhiên thấy nhà
chị này giống chồng kỳ lạ. Lý ra chị ta nên kiện báo chí (chắc thắng luôn) khi
sáng tác ra tình tiết gái mại dâm. Bắt Kù ngay từ đầu Viện kiểm sát phê chuẩn
là 88, vi phạm hành chính khi cư trú không giấy tờ tùy thân phạt chủ nhà trọ và
  tình tiết tăng nặng sau này còn, việc
trần như nhộng với bao cao su nguyên trạng là cú biếu không tặng kèm ngoạn mục
của Kù cho công an, khiến các bác ấy cũng bất ngờ cười như Liên Xô. Duy nhất
báo Tuổi trẻ đưa tin chính xác. Nhưng hình như thiên hạ không đọc hay có đọc,
thì cũng thích suy diễn theo hướng Kù bị gài bẫy, nó hấp dẫn ly kỳ hơn và phản
pháo công an dễ hơn thì phải.


Cái đơn kiện của Kù vợ, cũng
chỉ cần 3 hàng zả nhời.


*** http://vietnamnet.vn/tinnhanh/201011/Cong-an-trieu-tap-lanh-dao-mot-so-bao-946812/


Tin này chuẩn. Thuần túy
nghĩa đen, hcếđ có gì phía sau đâu. Beo đọc đâu đó câu  đồng dao mới chêt vì tiền là cái chết như
tiên. Các vị này nhõn lên tiên thôi. Chết không sang trọng gì sất cả, lại còn cạn đề
tài cho mạng xã hội sôi động hào hứng dăm hôm. Chán.

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

NHỤC NHÃ



Nhục thật!

Nhục kinh khủng!

Ơi  là các nhà báo !

GÁI MẸ ĐI LÀM


Nếu có ai hỏi han về sinh con, nuôi con, dạy
con…mà lấy kinh nghiệm từ gái đẹp của mẹ, thì câu trả lời sẽ là con zéro to tướng.

4h chiều hôm trước, mẹ còn chở một xe sách từ
quận 1 lên tận Thanh Đa. Nửa đêm đau bụng. Trời mưa tầm tã. Không nỡ gọi ai trong nhà dậy. 5h sáng, lay nhẹ chân  người cậu xấu số của con. Mẹ và cậu không ai nghĩ đến chuyện mặc áo khoác. Trời vẫn mưa và lạnh run rẩy. Thả mẹ xuống bệnh viện, cậu quay về đi học và mẹ, một mình vào phòng sinh.

Đòi ăn ngay khi  rời bụng mẹ. Con bé xíu xiu, 2 ký rưỡi, nhưng mà xinh.
Không khóc đêm, không tè dầm, mọc răng không
thèm sốt thèm tướt, ba tháng biết lẫy bẩy tháng biết bò chín tháng lò dò biết đi, đến bữa tự động ăn, đút gì ăn nấy, ngoan không thể chịu được.

Con đi học. Mẫu giáo tháng đủ 4 phiếu bé ngoan. Cấp 1 cấp 2 thi đâu đỗ đấy, thi gì cũng đỗ nhất nhì. Cho đến khi đi sang New Zealand  năm lớp 9, chưa một lần mẹ phải mở lời nhắc con lấy sách ra học bài đi. Kiểm tra trình độ để xếp lớp, trường mới cho con nhảy luôn 1 năm rưỡi thế nên, bạn
cùng lớp giờ mới năm 2 đại học, con đã sắp ra trường.

Nhớ lần mẹ đến chào thầy cô con, tất thảy đều
xuýt xoa…cảm ơn mẹ vì có cô con gái học giỏi quá. Thầy dạy văn sau hai tháng nhập học mới biết con không phải là người sinh ra ở xứ nói tiếng Anh. Thầy nói nhanh, hân hoan như trẻ con khi nói về con. Mẹ sướng tới tận giờ chưa hết.

Con có truyện ngắn đăng báo từ năm lớp 6. Vì
một lý do riêng tư liên quan đến quá khứ, thực ra là của mẹ chứ đâu nào của con, con quyết định không dính dáng đến văn chương nữa. Mẹ tôn trọng mọi quyết định của gái mẹ, không phải vì bây giờ con đã lớn, mà ngay từ ngày ấy. 

Dù thế mẹ vẫn tiếc, và cứ hy vọng một ngày nào đó, con nghĩ lại.
Có một chuyện bây giờ mẹ mới kể. Ấy là lần mẹ
bắt con cắt tóc. Con không thích nhưng cũng không cãi mẹ. Từ tiệm về, con chui thẳng vào toilet, dấm dứt khóc. Thương ơi là thương, thương tới tận giờ luôn.

Con ít nói. Giọng con nhẹ và trong. Thú vui
nhất của hai mẹ con là nắm tay nhau đi shopping. Cái váy thích lắm lắm, cứ thử vào cho đã rồi nếu mẹ mặc thì con chê mà con mặc thì mẹ chê, bán hàng thuyết phục kiểu gì cũng dứt khoát chê. Nắm tay nhau ra khỏi cửa hàng vừa thèm đứt ruột vừa cười rinh rích, có khi thơm nhau chút chút giải…tiếc. Chung quy tại cái giá bán đính nơi cổ, chả chịu hợp ý  hai mẹ con.

Khi anh xăm xoi với Hummer thì con bằng lòng
với cái honda bé tẹo. Khi anh  thản nhiên với cái áo cả ngàn đồng thì con so đo trong đống đồ lỗi mùa ở outlet hai ba chục. Khi anh lùng sục vào những nơi  lương 7/8 chục ngàn năm dự phỏng vấn thì con yên tâm với mức lương đủ để không phụ thuộc. Sáng sớm nay con gọi điện báo tin trúng tuyển, bố kiếm chuyện tại sao bắt nó đi làm. Mẹ vặc cho tôi đố ông bắt được nó đấy. Thế là
phải nín khe.

Mưa, là hay nghĩ về buổi sáng, khi con sinh
ra.






Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

VIỆT TA NÓ THẾ

Theo Chủ tịch UB Giám sát tài chính quốc gia …Mỗi lần
ông nói, tức thì tác động tốt đến thị trường. Các quyết định hiệu quả và đặc
biệt, các hành động
rất Tây khi xử
lý vụ việc cấp thời của ông, hẳn những ngừơi quan tâm đến lĩnh vực tài chính
tiền tệ không dễ quên.


Ông bị choảng cho tơi bời vụ giấy in tiền. Từ chuyện
con ông có tên trong những người trúng thầu (gói thầu con ông trúng chỉ chiếm
1/600 trong tổng số thì người ta lờ tịt), đến chuyện nhà cửa. Người ta dùng cả
báo chí nước ngoài đánh vào nội địa. Chuyện này Beo từng nhắc sơ sơ trên blog
này. Tin tức tuồn ngược ra cho báo chí bản xứ ( có bài do chính thông tín viên một
tờ báo trong nước ngụ tại bản xứ chấp bút). Truyền thông trong nước lấy lại coi
như bằng chứng tham nhũng
Tây
phát hiện
mà ông, phải trực tiếp chịu trách nhiệm…


Ông từng đỗ bằng Harvard.


Không biết có ai để ý đến việc, ngay sau khi ông thôi
kiêm nhiệm chức bộ trưởng bộ giáo dục, các chỉ trích bộ này gần như hàng ngày
trước đây, tự dưng ngừng bặt. Điều đó chỉ có thể giải thích hoặc Bộ giáo dục,
ngành giáo dục  tốt lên đột biến hoặc, ai
đó không thể chịu nổi ông.


Ông, 7 năm Đông đức, 1 năm Harvard.


Trường hợp tương tự như hai dẫn chứng trên, vẫn
đang diễn ra, công khai và sôi động. Chỉ có điều nó khoác những cái áo khác
nhau, nên số đông ngây thơ, không nhìn thấy và bị dẫn dắt.


Hàng vạn bloggers hay hàng vạn người biểu tình chống
Tàu, liệu sức mạnh và hiệu quả có bằng một quyết định hay một chữ ký của các
nhân vật kể trên? Câu hỏi này trả lời dễ quá.


Tại sao chống Tàu đến cực đoan, nhưng lại đổi những
tấm bằng đỏ Harvard kia lấy bằng made in Khựa chính hiệu. Câu này, nếu trả lời
cho đến ngọn nguồn con lạch thì mất gáo, nên đành nói đại: Việt ta nó thế.

Lũ thủy điện, lũ báo chí!

Copy của Thiềm Thừ

Sáng qua, bà nhạc tui đang chữa bệnh ở Sài
Gòn nghe người ta nói, thành phố Tuy Hòa sắp thành biển nước do thủy điện xả
lũ. Lo quá, bà gọi về cho mấy đứa em tui ở Tuy Hòa, giục chạy lũ. Chúng cười,
chứ mẹ là dân Tuy Hòa, có nhớ chợ Tuy Hòa phải dọn lên Ngã Năm tránh lụt bao
lần không, có nhớ bao lần phải dọn hết lên lầu ở mấy ngày không? Nhiều quá, sao
tao nhớ. Đó, mẹ yên tâm đi, lần này chợ phải dời lên Ngã Năm thì cũng như những
lần trước thôi. Mà lũ thủy điện năm nay chưa làm Tuy Hòa ngập bằng mấy trận lũ
hồi chưa có thủy điện đâu, mẹ ơi. Bà nhạc cười, vậy hả, thì tao thấy báo chí
nói ghê quá, tao lo…  


“Lũ thủy điện tràn ngập Tuy Hòa”, “thủy điện
đua nhau xả lũ, hạ lưu chết chìm”, “thủy điện Sông Ba Hạ uy hiếp hạ lưu”,
“người dân hứng lũ vì thủy điện”…, những tựa bài báo mới giật gân làm sao, gây
bức xúc làm sao! Thực tế “lũ thủy điện” ở Tuy Hòa năm nay lớn cỡ nào, xem những
ảnh “biển nước Tuy Hòa sau xả lũ” thì rõ. Nha Trang chẳng có “lũ thủy điện”,
nhưng mức độ ngập có phần còn hơn Tuy Hòa.
             


Đợt mưa vừa qua, lượng mưa trên địa bàn tỉnh
Phú Yên khoảng 600 – 700mm, tại TP Tuy Hòa - theo Trung tâm Dự báo khí tượng –
thủy văn Phú Yên – chỉ từ 19g tối 3-11 đến 15g30 ngày 4-11, lượng mưa đo được
lên đến 268mm. Sao các báo không thử đặt câu hỏi, Tuy Hòa sẽ ra sao với lượng
mưa đó, khi không có các hồ thủy điện?


Dịp này năm ngoái, mưa lũ do cơn bão số 11 (Mirinae)
làm chết 81 người ở Phú Yên. Tại Quốc hội, hai đại biểu Quốc hội người Phú Yên,
đang sinh sống tại Phú Yên là Võ Minh Thức và Trịnh Thị Nga lớn tiếng đổ lỗi
cho thủy điện Sông Ba Hạ xả lũ, gây thiệt hại lớn. Họ làm như không biết, trong
số 81 người chết có 76 người ở huyện Đồng Xuân, huyện Tuy An và thị xã Sông
Cầu, những nơi lũ sông Ba không thể tràn tới. Năm nay, ông Phó Chủ tịch Phú Yên
lại lớn tiếng lên án thủy điện Sông Ba Hạ xả lũ, nghĩ không có gì lạ!


Coi thêm ở đây:   http://www.tienphong.vn/Thoi-Su/177897/Cong-bang-voi-thuy-dien.html

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

HẬU CÙ CON




Thử theo dõi kịch bản Beo xáng
tác sau đây đúng với thực tế bi nhiêu phần trăm nghen.



Di lý ra Hà Nội bằng xe bít
bùng ba ngày. Xuất cưỡi máy bay chỉ cho tội nhân hiền ngoan.


Nhập kho hết 4 tháng mở tòa
xử. Sẽ có màn chửi tục (tức là đụ mẹ đụ cha, chứ không phải chửi sang trọng ), có thể có cả chi tiết đạp
vành móng ngựa, giống  linh mục Nguyễn
Văn Lý. Kết thúc màn chính này, Cù đếm kiến 
từ 2 treo đến 8 ngồi. Tại sao Beo để khoảng cách xa thế, ấy là vì tùy
thái độ tại tòa.


Có học (các học vị làm bằng chứng), nhưng sử dụng
trình độ học thức thì chán quá.


Đao to búa lớn, đại ngôn, đầu voi đuôi chuột, công
thần (ỷ dựa công đức các phụ huynh), ăn nói bỗ bã, vô lễ, lý lẽ giáo
điều (trong các đơn từ), bù lu bù loa... Thiếu chuẩn mực thực tiễn...


Chiểu theo nhận xét của một bạn
học
(*)Cù con gửi cho Beo trên đây, thì Cù khoái ngồi hơn treo. Theo thứ tự thẩm
thiếc này nọ, dăm vài lần xử, y án. Và ngồi nửa án,  bắt chước Lê Công Định và Nguyễn Tiến Trung
sắp tới đây, kiến chăn chưa kịp béo, đã được về.


Chính quyền không xếp Cù vào
hàng có mưu đồ chính trị, mà chỉ là thần kinh chính trị. Nếu chịu khó giả nai
tại tòa thì chỉ 2 treo.


Vì là kịch bản của Beo, nên
Beo không thuê luật sư. Một hề đã quá đủ, nhân đôi tác dụng ngược, có khi 8++
chứ không chỉ 8.


Hải ngoại


Tiếc quá là tiếc khi Dép Cao
đã rớt đài chức dân bảo bên Mỹ, bù lại vẫn còn em Sanchết  cùng các loại hội loại ủy đồng thanh gào thét.
Khản cổ kiếm nước uống chứ vẫn đúng ngày đúng giờ, Cù mới được ra. Màn này tuy
cũ rích vì diễn rất nhiều lần, hết ăn khách từ lâu, nhưng vẫn là màn vui nhất
trong toàn vở.


Báo chí


Sau mẩu tin riêng mỗi mình
mình có giống hệt nhau gần một ngày, thì hôm sau lại đồng loạt photocopy thông
cáo báo chí của công an. Xong dồi tắt cả hình lẫn tiếng đợi đến ngày tòa xử. Ào
lên một hai ngày nữa xong dồi, lại tắt luôn.


Báo chí tiếng Việt hải ngoại kiên
cường hơn, nhai nhải ngày đêm. Uh, mà không nói mấy chuyện ấy thì còn cóc khô
gì để  khai sáng dân chủ cho dân chúng cuốc nội nữa.


Quần chúng


Hôm qua, có một đoàn nhân dân
tự phát, chung phường với Cù con, đến úy lạo và thanh kìu công an.


Hiện Beo đang chat với 7 cửa
sổ trên màn hình. 5 quen biết 2 không, tất cả ở Hà Nội. Cả 7 đều đồng tình với
việc nhập kho Cù con.


Chuyện này Beo chưa từng thấy. Ăn ở thế nào để ra nông nỗi
thế!


* Không phải bạn học

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

CÙ CON

Bạn Beo đã hiển thị thái độ
của mình về  Cù con cách nay một tháng trên
blog này nên không hề có ý định biên thêm gì nữa. Do quá nhiều người hỏi nên
Beo nói ngắn gọn thế này thôi nhé: Cù con bị bắt theo điều 88 của bộ luật hình
sự (thế nên mới có việc khám nhà tại Hà Nội). Tuy nhiên, đúng lúc bắt thì  Cù con đang hành sự với bạn gái (luật sư Hồ
Lê Như Quỳnh - không phải gái mại dâm). Việc chửi bới, lăng mạ không ngưng nghỉ
người đang thi hành công vụ trong suốt thời gian…mặc quần áo của Cù con, sẽ
được tính là  hình thức tăng nặng nếu có
án sau này, thế nên mới nảy ra thêm chuyện vi phạm hành chính, là vì vậy.


Chuyện này cũ mốc và chán òm,
có gì mà nháo nhác thế nhở?

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

THIỆN TÂM HAY LÀ CHUYỆN MỘT CÁCH LÀM TỪ THIỆN


Câu chuyện Beo bức xúc nhất
mấy ngày nay là vụ quần áo cứu trợ đem làm giẻ lau bị bắt quả tang. Nguyên nhân
được cho là vì quần áo quá cũ nát, dân vùng lũ không thể dùng được.


Bình tĩnh lại thì thấy thế
này. Chiểu theo thông tin trên báo, quần áo đi thẳng từ tàu hỏa vào gara xe. Suy
luận thông thường   có nghĩa là,
nơi gửi đã biết trước những bao quần áo kia là cũ nát và vẫn gửi. Nơi gửi - hội
chữ thập đỏ TW, giả dụ có lén đổi đồ mới thành đồ cũ ăn chênh lệch, cũng rất khó có khả năng thu thập nguyên toa tàu
hàng quần áo cũ nát trong thời gian thần tốc như thế. Có trách chăng là biết
không dùng được vẫn chuyển vào mà người Việt mình, nghèo cách mấy tính sĩ diện
vẫn cao lắm.
Và như vậy, chỉ còn khả năng, người 
làm từ thiện đã không mấy…thiện tâm.


Không có bức hình nào cận
cảnh để chứng minh cho sự cũ nát. Hôm nay thấy cái này trên TP. Tuy nhiên, đây là
cái quần còn tương đối tốt. Có chăng sự hiểu nhầm những mốt thị thành thế này là
đồ cũ nát chăng?



Bên Mỹ, Beo thấy có một
cách  thu nhận đồ từ thiện khá hay. Gần
các khu đông dân cư hay các siêu thị hay đậu một xe thùng khá lớn mang tên
Goodwill, tất cả đồ    quần áo chén dĩa bàn ghế chổi cùn rế  rách  Goodwill nhận hết. Số
đồ này sau đó tập trung vào các cơ sở (thường do nhà thờ quản lý) để các thiện
nguyện viên phân loại, hấp tẩy, đóng gói phân phát đi những nơi có nhu cầu. Một
số đồ,  nhất là đồ gỗ cồng kềnh, được đưa
vào các cửa hàng đồ cũ bán lại, lợi nhuận 
từ đây dùng trả chi phí cho Goodwill và nếu dôi dư được góp tiếp
làm từ thiện. Công việc này họ làm thường trực, nếu thảm họa xảy ra thì chỉ cần
kêu gọi thêm thiện nguyện viên mà thôi.


Nếu ai đã đi chợ SIDA Châu
đốc hẳn biết những thồi quần áo cũ khổng lồ, khi mở ra thơm sực mùi thuốc tẩy,
loại nào ra loại đó, bó gọn gàng từng 1 hoặc 2 trăm tùy độ dày mỏng của chủng
loại. Dân buôn sỉ mở từng thồi ra, người chọn đầu tiên, tức là những cái mới
nhất, gọi là nước 1. 3 là nước cuối, dạt về các chợ quê hay vỉa hè Sàigòn, giá
xê xích từ 5 đến 20 ngàn cái khi đến tay người tiêu dùng. Thương buôn coi như
thắng lớn khi vớ được thồi còn đến vài bộ suit có thể vào thẳng cửa hàng lớn
sau tý đỉnh tút tát.


Nguồn hàng này là đồ cứu trợ
từ Goodwill cho Campuchia. Không rõ bằng cách nào nó lại trở thành một đặc sản không thể thiếu của tỉnh giáp
biên ta.


 



Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

BÌNH BÁO (tiếp)

Trong ngày đầu tiên thảo luận
về tình hình thực hiện Kế hoạch phát triển kinh tế-xã hội 2010 và kế hoạch 2011,
32 đại biểu đã phát biểu tại nghị trường, trong đó có 4 ý kiến quyết liệt truy
cứu trách nhiệm trong vụ Vinashin mà cụ thể ở đây, đích danh là thủ tướng.


Vietnamnet với tốc độ vô địch,
gần một tiếng sau 3 trên 4 ý kiến đã được đẩy lên. Dân trí, vnexpress chậm hơn 1
tiếng. Trang web của các báo giấy hàng đầu post vào đầu giờ hành chính chiều. Sáng
hôm sau, đồng loạt tất cả các báo lớn nhỏ, trang nhất, chỉ đăng tập trung vào 4
ý kiến như đã biết.


Ngày thứ 2 cùng nội dung làm
việc trên nghị trường. Các đại biểu quân đội, công an lên tiếng. Lật ngược hầu
hết ý của 4 vị ngày đầu. Báo chí lại chạy theo, dĩ nhiên, trần thuật mà.


Việc các đại biểu quốc
hội  đưa ra các ý kiến trái ngược hoàn
toàn nhau, rồi tranh luận để đi đến một kết luận, là điều hết sức bình thường. Beo
còn thấy nó rất văn minh khi những người làm chính trị bây giờ đã dám, đã biết
cách bộc lộ ý chí cá nhân trên con đường 
phục vụ lợi ích chung.


Nhưng, việc báo chí đưa tin quốc
hội như hai ngày đầu tháng 11 này thì lại không bình thường một chút nào. Không
phải ai cũng có điều kiện hay thời gian ôm TV cả ngày để theo dõi tường thuật
trực tiếp xem 28 ý kiến còn lại trong ngày đầu, các đại biểu nói gì. Thế nên,
nếu chỉ đọc báo giấy thì sẽ hiểu rõ ràng rằng, 4 ý kiến kia  là ý chí của toàn thể đại biểu quốc hội. Trong
khi đó, số đông các ý kiến trong riêng ngày đầu về nông nghiệp và phát triển
nông thôn rất cấp bách, rất đáng quan tâm, chiếm đến 2/3 thời lượng thì tuyệt
nhiên không báo nào đề cập. Ví dụ: phát biểu của các đại biểu Đào Xuân Nay (
Bình Thuận), Nguyễn Thị Khá (Trà Vinh),Danh Nhưỡng (Kiên Giang), Bùi Thị Hòa (Đắc
Nông), Chu Lê Trinh ( Lai Châu)…


Tránh trớ cách gì cũng phải
thấy bày ra ở đây: báo chí muốn quốc hội bãi miễn Thủ tướng hoặc, chính ông từ
chức hơn là đưa tin về một phiên họp quốc hội- một cách trong sáng.


***


Nhìn ông trên quốc hội trông
rất thương. Ông già nhanh so với ngày mới nhậm chức. Nhiệm kỳ của ông biết bao
nhiêu biến cố, quốc nội cũng như thế giới. Ông góp vai trò cực lớn  trong việc định vị Việt nam trên trường quốc
tế. Ở ông đầy chất mã thượng của dân Nam bộ xưa, mà chính trị, hẳn là
nơi không dung chứa sự mã thượng.


***


Sozy lại làm khó chịu bạn Thái Du nghe. Bận quá, bản
chất của sự việc này  sẽ nói sau.

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

BÌNH BÁO



Hôm nay là số báo hay nhất trong lịch sử 
báo Tuổi trẻ từ ngày ra đời đến nay. Ảnh đã đẹp lại xinh động, in ấn dõ dàng
sáng troang troang. Nội dung hấp dẫn đã
đờ
i luôn.


Bạn Talawas chơi đểu. Trước khi từ biệt phơi
chính thức tên tuổi mấy đứa làm báo quốc nội như kiểu Trạng chết Chúa cũng băng hà. Đứa trong tù thế là có hộ khẩu hợp
pháp đứa ngoài tù kiếm khóa học nhanh phỏng vấn xin việc. Mình bẩu Tala đểu là
bởi bạn Phạm thị Hoài vành trong vành ngoài trò này chả lạ lẫm, vậy mà cứ tương
lên cho cà đỏ trôn cùng dưa đỏ đít.


Khiếp quá, hôm qua báo chí lồng hết lên, làm
như hôm nay là bãi chức bãi miễn bãi nhiệm bác Nghìn cân xong. Ủa, mà giả dụ
bãi bác này thì ai thế chỗ bác ý nhở, người mới có bảo đảm dỏi dang vượt trội
để đưa đất nước tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên thẳng vũ trụ không nhở
hay Nghìn cân đổi nhõn lấy dăm lạng. Có khi nào hai hàng kiêu binh trắng lốp bồng
súng chào đón bác gì trùm đảng Việt Tân, xong zồi một đoàn hoa hậu võng bác ấy từ
cầu thang máy bay vào thẳng Hoàng thành chuẩn y chức tưởng thú, không nhở.


Sáng càphê với bác cựu tổng uy danh từng trùm
thiên hạ. Dòm bác í bây giờ thấy khỏe lạ, đời bóng bánh gái gú rứa mà vui. Đường
trần… ai chưa dứt nổi quay đi quay lại vẫn 
chỉ nói chuyện nghề. Thanh niên cố gắng cải lão hoàn đồng kéo bạn đọc
trẻ hơn chút nữa là OK, dàn phóng viên hiện ăn đứt bạn hấp dẫn đã đời, chỉ cần dàn biên tập đừng làm phai mất mầu đặc
trưng xưa nay hiếm.


Chat với bố ku, nó hỏi chị ơi mấy bác thành cựu
nhà báo. Beo bảo nguyên chứ cựu giề. Nó giả nai eo ơi, khiếp! Voi đú chuột chù
nhảy sếch, mấy chú người cần lao người đi đầu là đi đầu.


Sẽ còn lắm chuyện để thấy đời là để sống mà
nhớ lấy. Beo đi tự tử đaaaaaaaaaaaay!!!!!



TÌNH CHA MẸ (tiếp)

Trong tất cả các loại nói xấu
bôi nhọ, thì chỉ nói về chính bố mẹ mình là vô can. Thậm chí Beo nói xong, còn
được hưởng ứng nhiệt liệt luôn. Ví như khi Beo viết về Memé, úi zời ơi cơ man
nào là tin nhắn mail điện thoại cung cấp bổ sung thêm chi tiết sống động và
phong phú, vì mémé Beo chưa là gì so với mémé nhà tớ nhá. Mémé của một đại gia
sau khi bắt con giai làm cửu vạn khuân gần 200ký đồ tế nhuyễn của riêng tây từ
quê ra, trên máy bay, cụ làm quen, chuyện trò rôm rả, xin name card…  hết cả khoang VIP lẫn tiếp viên. Xuống máy bay
hẹn xi dờ cả tây. Ông con chỉ còn nước lầu bầu một mình, có mà gặp lại dưới âm
ty.


Con bạn chung cơ quan nhảy
ngay lên phòng tám, ông bà mày đã ăn thua gì. Ông nhà tao hễ coi TV nói về bệnh
gì là tự chẩn ngay mình cũng đang mắc, mà mức độ thì trầm trọng lắm chứ không
chỉ giai đoạn ủ bệnh. Dĩ nhiên ngay sau đấy lệnh cho tao mua đồ ăn uống đúng
hướng dẫn theo TV. Tuần trước hùng hục uống sữa đậu nành, tuần này đổi rồi,
chuyển qua càrốt xay rồi. Nhà thì đã chả có 
giúp việc, tao đến chết mất…


Zời ơi chị ơi, gần 80 rồi mà
lúc nào cũng ghét ra mặt đứa bạn nào của em không khen cụ đẹp gái. Có con bạn
em âm mưu, nó khen con gái em mặt sáng như hoa giống hệt bà, khiếp, tung tăng
khuân hết thứ nọ thứ kia ra cho nó ăn…


Mémé một đại gia khác, kẹo
chi kẹo rứa. Chat với Beo hơn chục lần chị dùng icon tức giận phừng phừng. Mi
coi, tau hầm yến với gà ác cho ông bà ăn, cụ trộn nhào luôn cá rán rau muống
xào ăn thừa mấy bữa vào chung một nồi. Mi coi cái lõi giấy vệ sinh cất giữ cả
nùi. Mi coi…mi coi…Rồi, xả ra với mi tau đã quá...


Ông nọ bà kia ngoài xã hội, về
đến nhà là cun cút chịu đựng hàng trăm chuyện dở khóc dở cười như thế. Mà không
phải một ngày nghe, hàng ngày luôn. Có đứa giải thích lý do sự bền bỉ sự kiên
cường của lũ con cái với cha mẹ mình là vì thế này:


Trieu: đọc entry của chị


Trieu: em rớt nước mắt


Trieu: đọc cái "Tình
cha mẹ" í


Trieu: Rồi em, cũng sẽ
luôn ân hận với cả con em


Trieu: với gia đình ba mẹ
em


Trieu: vì lúc em khổ
nhất, em lại ở cùng ba mẹ


Trieu: lúc em làm ra tiền,
thì em lại đi lấy chồng


Trieu: có con


Trieu: rồi lại hành ông
bà nếu mình phải vất vả trông nom con cái


Trieu: cho đến ngày hôm
qua, bà già em vẫn gọi điện nhắn nhủ: Mẹ để quần áo mùa đông của
anh Bi (con anh trai em) phần thằng Ốc (con em) bên nhà, con về mà lấy


Trieu: Hoặc là: mẹ gửi
cái giò lụa ở quê, 20 quả trứng, con nhận được chưa? Nó có bị vỡ
trứng ko? ....


Trieu: Cả đời, em lấy của
bà hàng trăm triệu, nhưng cho bà chưa được 10 triệu, thế mà em vẫn
nghĩ "Vậy là đủ rồi"


Trieu: Em quan tâm đến con
em từng 1 nốt muỗi cắn, thì mẹ em suốt ngày lo lắng sức khỏe cho em
khi mùa đông đang về


Trieu: Nào là: Con yếu
lắm, con mặc ấm nhé! Con đừng đẻ sớm làm gì, sức chẳng có, đẻ
xong, chỉ mình thiệt thôi....

CÓ CHIỀU ÂM HỘ TRỔ HOA

có chiều âm hộ trổ hoa.
cánh thương nhớ, cánh xót xa trĩu buồn.
có chiều âm hộ trổ buồng,
buồng thê thiết, buồng khói sương đợi chờ.
có chiều âm hộ trổ cờ,
ngọn héo úa, ngọn nhờ nhờ bóng đêm.
có chiều âm hộ ngủ quên,
trở mình thấy đã nằm bên kia trời,
có chiều âm hộ bời bời,
ngẩn ngơ nhớ lại một thời thanh xuân,
có chiều âm hộ không quần.
rừng hoang đã phủ thứ cần phải che.
có chiều âm hộ im re,
vùi mình trong những xum xoe của đời.

Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

Thể chế & Ý thức



Kính cụ Phọt Phẹt, nhà con
cóp cái quá hay này từ cụ mà còm xin phép mãi bên nhà nó không hiện ra.


1.
Thế kỷ 21, hay là một hệ thống tư duy phi đối nghịch
.


Chuyến thăm của bạn thân anh sang Hoa
Kỳ, một cựu thù tưng tham chiến ngót 20 năm ở Việt Nam, cộng thêm với ngót 10
năm trước đó hậu thuẫn cho cuộc chiến xâm lược của người Pháp cũng ở Đông
Dương, là một sự kiện gây chú ý. Điều gì đang diễn ra trong thế giới này, khi
những kẻ thù từng bất cộng đái thiên tìm thấy chung một tiếng nói cho những vấn
đề của hiện tại và tương lai?


Cũng tương tự cái khái niệm về chủ
nghĩa tư bản nguyên thủy đã chết từ lâu trong xã hội Mỹ, một quan niệm về chủ
nghĩa cộng sản nguyên gốc Mác Lê cũng đã ngỏm từ lâu ở các xã hội dạng như
Trung Quốc hay Việt Nam .
Những nước đã đạt tới trình độ phát triển cao, đều có sự ứng dụng song hành
nguyên tắc kết hợp của hai thứ chủ thuyết này. Chẳng hạn những xã hội Bắc Âu,
một mặt đề cao nguyên tắc tự do cạnh tranh của kinh tế thị trường, bảo vệ tư
hữu (những nguyên lý căn bản của TBCN) nhưng lại thông qua chính sách thuế và
hệ thống phúc lợi xã hội rộng khắp để tái phân bổ các nguồn lực xã hội, nhằm đạt
tới một xã hội phát triển và hài hòa (những nguyên tắc thiết yếu của CNXH). Những
xã hội này phúc lợi rất cao, và có mức thu nhập bình quân cao nhất thế giới,
chất lượng cuộc sống cũng đạt tới ngưỡng như vậy.

Bọn chã nhao nhao phản đối, Bác Lãng dạy
thế sai rồi. chúng thường lắp bắp: "chúng ta tự thay đổi chứ đ… phải là
người Mỹ", vì vậy mà chúng ta đang xích lại gần phương tây. Tư duy kiểu
bọn chã đến thằng ngu nhất nước Mỹ nó cũng phải cười. Tất nhiên chúng ta phải thay
đổi, còn dân Mỹ thì nó luôn phát triển nhất thế giới chính vì nó luôn luôn tự
thay đổi. Anh có nói về mặt bản chất giờ không còn cái gọi là chủ nghĩa cộng
sản nữa chính là vì nhận thức chung trên thế giới hiện không còn chỗ cho những
xu hướng cực tả hoặc cực hữu thái quá. Những xã hội còn xót lại như Bắc Hàn hay
Cu Ba rồi cũng không thoát khỏi quy luật chung, khi phải hướng tới một sự tiệm
cận về mặt ý thức với xu hướng chung của thế giới. Nếu hiểu chủ nghĩa cộng sản
là việc chống lại chủ thuyết cào bằng, triệt tiêu khả năng sáng tạo cá nhân,
thì rõ ràng người Mỹ luôn chống và cả người Việt Nam hiện nay cũng đang chống lại
thứ đó. Còn nếu hiểu chủ nghĩa cộng sản là việc hướng tới một xã hội hài hòa,
có tính công bằng tốt hơn và phúc lợi cộng đồng đảm bảo, thì người Mỹ và toàn
thế giới đều đang phấn đấu tới mục tiêu đó, tất nhiên bao gồm cả chính chúng
ta. Nói cách khác, toàn thế giới hiện nay đều thống nhất với nhau ở cùng một
mục tiêu: "Tiêu diệt những thể chế, những rào cản làm triệt tiêu động lực
xã hội (tính cào bằng cực đoan của chủ thuyết Mác Lê) nhưng cũng đồng thời hướng
tới mục tiêu tạo dựng một xã hội nhân bản và công bằng hơn (chính sách xã hội
rộng khắp, tái phân phối và hạn chế bớt hố sâu phân cách giàu nghèo, những mặt
trái điển hình của hệ thống kinh tế dựa trên tư hữu - chủ nghĩa tư bản). Hãy nhìn
vào thực tế này, luật pháp Mỹ hiện tại bảo vệ một cách nghiêm ngặt nhất quyền
tư hữu và sở hữu cá nhân. Mặt khác nó cũng bảo vệ nguyên tắc chống độc quyền và
nhất là bảo vệ quyền tồn tại và hoạt động không thể xâm phạm của các tổ chức
nghiệp đoàn, công đoàn độc lập, vốn là một dấu ấn không thể bàn cãi của chủ nghĩa
cộng sản. Nếu nói một cách hoàn toàn xác đáng rằng chủ nghĩa cộng sản cực đoan
đã chết từ lâu, thì cũng xác đáng nhiều hơn khi nói rằng chủ nghĩa tư bản cực
hữu cũng đã từ lâu không còn đất sống. Những xã hội văn minh luôn là sự kết hợp
hài hòa của các điểm tiến bộ trong mọi học thuyết dù nó đến từ Mác hay những nhà
lý luận giường cột của lý tưởng Tư hữu tư bản.

… Mọi lý thuyết đều không phải là điểm
chết đóng khung để những đứa tư duy dậm chân tại chỗ như bọn chã đem ra tụng
niệm. Bọn chã cần cập nhật thêm các kiến thức về quản trị xã hội hiện đại. Gần
đây anh của các chú sa đà vào con đường trụy lạc ngày đêm kiếm tiền nên ít để ý
đến sách vở hàn lâm, nhưng cũng đủ để biết rằng hầu hết các nhà lý luận hiện
đại đều thống nhất với nhau ở một mô hình xã hội Dân chủ - Pháp quyền.

Sự khác biệt về cách thức đi lên khiến
mô hình tổ chức xã hội thượng tầng của Việt Nam và Mỹ hiện tại rất khác nhau.
Nhưng mục tiêu phát triển xã hội có thể nói là hoàn toàn giống nhau. Có lẽ anh
nên mượn câu phát ngôn của cụ Giáp, một nhân vật lịch sử mà anh rất kính mến
"Bạn ơi, chủ nghĩa xã hội là bất cứ thứ gì mang lại hạnh phúc cho nhân
dân". Câu này cụ Giáp nói bằng tiếng Pháp, đại loại dịch nôm ra thì nó
thành như thế.


2.
Sự cáo chung của những ý thức hệ đối nghịch
.


Có lẽ nên nói một cách cụ thể hơn, đó
là sự cáo chung của ý thức hệ cộng sản thuần tuý và đồng thời là ý thức hệ tư
bản nguyên thuỷ.


Tiền đề để nhận xét một chính thể
đang đi theo một chủ nghĩa gì, biểu hiện ở hệ thống luật pháp mà chính thể ấy
đang dựng ra để quản trị xã hội là thứ luật gì.

1. Tại sao Lãng anh nói chủ nghĩa tư bản
đã chết? Chủ nghĩa Tư Bản, hay nhà nước Tư Bản vào thời của Marx là chính thể
được dựng lên để bảo vệ quyền lợi tối thượng của giai cấp hữu sản. Luật pháp được
dựng ra để bảo đảm quyền sở hữu tư nhân là bất khả xâm phạm. Cũng với luật đó
quy định về cách thức phân chia giá trị trong xã hội thông qua quyền sở hữu. Nền
sản xuất lớn tư bản tự nó đã phát triển vượt bậc dựa trên cơ sở đó, khi mà sở
hữu gắn liền với phân phối và khuyến khích khả năng sáng tạo lên đến mức cao nhất
của mỗi cá thể. Vào thời của Marx, chủ nghĩa Tư Bản, nói cách khác nhà nước Tư
Bản không có khái niệm phân phối lại. Chính quyền được giai cấp hữu sản dựng lên,
kiểm soát và chi phối nó, ngân sách được dùng để duy trì bộ máy nhà nước, quân
đội, cảnh sát, tất cả chỉ nhằm một mục tiêu là đảm bảo trật tự cho quyền sở hữu
tư nhân và quyền thụ hưởng của cải xã hội gắn liền với quyền sở hữu ấy. Biểu hiện
căn bản nhất của chủ nghĩa Tư Bản là hệ thống luật của nó được dựng ra để bảo
vệ quyền sở hữu tư nhân và bảo vệ quyền được thụ hưởng (phân phối) giá trị gắn
với quyền sở hữu ấy.

Ngày nay, với sự tồn tại của các nhà
nước phúc lợi. Thứ chủ nghĩa ấy đã chết. Đặc thù nổi bật của chủ nghĩa tư bản
là quyền phân phối gắn liền với quyền sở hữu. Có tài sản thì mới có tiền. Của
ai nấy hưởng. Luật dựng ra để bảo vệ và duy trì hình thức sở hữu và phân phối
duy nhất ấy. Nhưng khi nền sản xuất xã hội đã phát triển đến một trình độ cao,
tổng của cải do toàn xã hội tạo ra đã đạt đến một ngưỡng nhất định, chính dưới
tác động của các học thuyết yêu cầu về tính công bằng như của Marx, các phong
trào công nhân đã buộc bản thân những xã hội tiền tư bản phải có sự biến đổi.
Việc phân chia của cải xã hội được tiến hành theo một hệ thống kép. Bên cạnh
việc tiếp tục duy trì phân phối gắn với quyền sở hữu, nhà nước can thiệp vào hệ
thống tái phân phối thông qua việc đánh thuế và đưa giá trị phân bổ vào các
chương trình phúc lợi như y tế, giáo dục, trợ cấp thất nghiệp... Quyền phân
phối những giá trị đó, được xây dựng gắn với một hình thức khác là sở hữu cộng
đồng, hiểu theo nghĩa ai cũng có phần trong lợi ích của nhà nước mà họ dựng
lên. Hệ thống luật pháp do đó có sự thay đổi. Bên cạnh việc duy trì các điều
luật bảo vệ quyền sở hữu và thụ hưởng tư nhân là một hệ thống luật khác được
dựng lên để đảm bảo việc thực thi các chương trình phân phối lại. Sự thay đổi
này, đánh dấu sự cáo chung của chủ nghĩa Tư Bản truyền thống. Sự ra đời của
kênh phân phối lại dựa trên một dạng sở hữu có tính cộng đồng như thế về cơ bản
đã làm thay đổi bản chất của các xã hội phương Tây. Cùng với các chương trình
xã hội ngày càng được cải thiện, phúc lợi toàn xã hội ngày càng cao, có thể nói
đã dẫn tới sự ra đời của một mô hình tổ chức xã hội mới: Nhà nước phúc lợi -
pháp quyền. Ở vấn đề này, anh thấy trên kia có trường hợp gái Lumine nói rất
đúng, mốt bây giờ là trào lưu và khái niệm về xã hội dân sự, hay Civil society.
(Lumine, hàng họ như nào mà dám vào ghẹo Lãng anh? )

2. Chủ nghĩa cộng sản còn tồn tại không?
Nếu hiểu chủ nghĩa cộng sản là nhà nước gắn với sự cai trị của Đảng cộng sản,
thì chừng nào còn ĐCS, chừng đó còn chủ nghĩa cộng sản. Hiểu như thế, đúng là
thang bậc cao của trình ngu dốt.

Bất cứ một chính Đảng nào cũng có một
chương trình hành động và một lý tưởng mà đảng viên phải tuyên thệ trung thành.
Lý tưởng của đảng ấy là cái gì, nó thể hiện ra như thế nào. Anh xin thưa, nó
thể hiện ra chính ở hệ thống luật mà chính đảng ấy dựng ra để quản trị xã hội.

Tại sao nước Anh có Nữ Hoàng được xác
lập vị trí thông qua thế tập, nước Mỹ có Tổng Thống được xác lập vị trí thông
qua bầu cử, nhưng hai nước ấy vẫn được coi là có chủ thuyết giống nhau. Anh xin
thưa, chính vì hệ thống luật pháp của chúng về cơ bản là như nhau. Cuối cùng
chính hệ thống Luật và Hiến Pháp sẽ quyết định một thể chế đang là cái gì, chứ
không phải ở việc một đảng cầm quyền mang tên gọi là gì, có xuất phát điểm từ
lý tưởng gì.

Từ những thay đổi về pháp lý trong nhiều
năm qua, hệ thống luật của Việt Nam
đã biến đổi như thế nào? Từ chỗ không công nhận sở hữu tư nhân, không công nhận
những thành phần kinh doanh cá thể, giờ đây, so với nước Anh, thậm chí là chính
nước Mỹ, hệ thống Luật Việt Nam không còn quá nhiều dị biệt. Từ luật dân sự,
luật doanh nghiệp, luật thuế thu nhập, luật thương mại... tất cả đều đã và đang
thay đổi tương thích với một tiêu chuẩn chung của toàn thế giới. Hệ thống luật,
hay nói đúng hơn là ý thức hệ của thiết chế cầm quyền, đang nói lên rằng thứ
chủ nghĩa xã hội nguyên thủy Mac Lê hiện không còn tồn tại.

Nếu giả sử cái Đảng đang cầm quyền ở
Việt Nam có tên là đảng Xanh ( hình như ở Ý có cái đảng này, đảng viên chuyên
trèo lên cây cố thủ mỗi khi có dấu hiệu chính phủ chặt phá rừng ), mà hệ thống
luật của Việt Nam vẫn cấm toàn bộ nền sản xuất cá thể và tư nhân, chỉ công nhận
sở hữu tập thể và nhà nước thì chính thể ấy vẫn đang theo chủ thuyết Communism
Lênin Stalin bất chấp Đảng cầm quyền là đảng Xanh . Luật, nói cách khác là ý
thức hệ của thiết chế cầm quyền, sẽ nói lên rằng chế độ ấy theo chủ thuyết gì.


Bọn
chã thường phê phán những sự rủi ro của nền cai trị một đảng. Anh cũng không biết
đây là các chú vô ý hay cố tình. Anh của các chú không phải là một người làm
chính trị và anh coi cái trò tranh luận về đa nguyên là cái trò vô bổ. King Maker,
hay nói đúng hơn giới nắm quyền lực thật sự ở VN không quan tâm đến chuyện đó.
Và ngoài ra Thăng long không phải chỗ để tuyên truyền hay mị dân, tuy
nhiên chú đã nhắc thì anh cũng nêu đôi lời nhận xét. Một nền chính trị độc đảng
trong những thời điểm nhất định lại có giá trị to lớn đối với lịch sử của một quốc
gia. Cho đến giờ người dân Nam Hàn vẫn còn đầy mâu thuẫn khi đánh giá về thời
gian cầm quyền của Pak Chung Hee, một nhà độc tài, nhưng ái quốc. Pak đàn áp
đối lập bằng những biện pháp đầy tàn bạo, cấm đoán báo chí viết bài chống đối,
thủ tiêu những người bất đồng chính kiến. Nhưng chế độ của Pak lại biết tập trung
nguồn lực xã hội để đưa đất nước đi lên. Những ví dụ như Hàn Quốc, Đài Loan,
Singapore, thậm chí là Nhật Bản đều có bóng dáng của sự độc đảng cai trị nhưng
đều không mâu thuẫn với sự phồn thịnh quốc gia. Trong nhiều năm liền, phương
tây vẫn nói đảng của Lý Quang Diệu đã sử dụng lợi thế độc tài của mình để kìm
kẹp và tiêu diệt các đảng đối lập. Quả là trong 40 năm qua, Lý Quang Diệu chưa
bao giờ để phe đối lập có được cơ hội vào quá 3 người trong cơ quan lập pháp.

Cũng như một viễn cảnh thống trị thế
giới sau 30 năm nữa của người TQ vẫn còn là một câu chuyện chưa đoán biết. Việc
nền chính trị độc đảng sẽ tồn tại và sẽ biến đổi theo cách thức nào đến giờ vẫn
còn là một câu hỏi ngỏ. Chắc chắn rằng hơn bất cứ ai, rất nhiều nước muốn nền
chính trị của TQ chia năm xẻ bảy, và chắc chắn rằng nền cai trị một đảng kiểu
TQ vẫn đang đảm bảo cho cường quốc ấy đi lên. Nhiều người nói rằng tương lai
tất yếu cuối cùng nó phải là sự phân chia thành cơ chế tam quyền phân lập để
đảm bảo sự chia sẻ quyền lực và giám sát giữa các hệ thống. Một số người khác,
trong đó có Lãng anh, lại đưa ra phỏng đoán rằng những chính thể như thế sẽ ngự
trị, cho đến điểm kết là một nền chính trị phi đảng phái. Cũng không có gì ngạc
nhiên khi Onwell, tác giả trứ danh của cuốn truyện giả tưởng chính trị
"Trang trại súc vật", trong đó nêu bật sự tồn tại phi nhân bản của
nhà nước xô viết thông qua một câu chuyện giả tưởng về một trang trại súc vật,
được coi là một người có thành kiến cực kỳ sâu nặng với chủ nghĩa cộng sản, thì
cũng đồng thời là người có nhận xét rằng, nền chính trị phương tây chỉ là một
nền chính trị của lũ băng đảng.

3. Trường hợp của Venezuela hoàn
toàn không phải là sự trỗi dậy của các dòng Marxism. Bọn chã ưa nhìn trên biểu
hiện bên ngoài mà đánh giá nên có những nhận xét anh nói thật rất rất viển vông
và ảo tưởng. Hugo Charvet đang làm một cuộc cách mạng xã hội. Nhưng cuộc cách
mạng ấy không làm thay đổi hệ thống pháp lý đang vận hành tại Venezuela , mà
chỉ làm thay đổi các chương trình an sinh xã hội. Venezuela
quốc hữu hóa các nguồn lợi kinh tế chính của quốc gia như giàu mỏ và hệ thống y
tế, bệnh viện nhưng như thế không có nghĩa là luật pháp Venezuela đang
tiến tới xóa bỏ sở hữu và nền sản xuất tư nhân. Nhìn bề ngoài thì thấy dường
như sở hữu nhà nước, một biểu hiện căn bản của nền kinh tế tập trung kiểu Mác
Lê đang được củng cố ở Venezuela .
Nhưng như Lãng anh đã nhận xét, về mặt bản chất đó chỉ là việc giành lại quyền
kiểm soát quốc gia những nguồn lực kinh tế đang nằm trong tay các tập đoàn và
giới mại bản nước ngoài. Chavezt đang thu hồi tài nguyên quốc gia cho người Venezuela , và
đang dựng ra một chương trình phúc lợi có tính dân túy dựa trên sự dồi dào từ
nguồn thu dầu mỏ. Chương trình đó thích ứng với quyền lợi và đặc điểm của một
nước như Venezuela .
Hệ thống pháp lý căn bản của nó, hoàn toàn không có sự thay đổi đủ để biến nó
thành một thứ chủ nghĩa khác. Ở đây Chavezt chỉ thuần túy làm một chương trình
cải cách phúc lợi xã hội lấy cảm hứng từ lý tưởng Communism, còn hình thức tổ
chức xã hội của Venezuela
có thể nói là không thay đổi. Đây cũng là một ví dụ sinh động cho thấy di sản
của Marxism vẫn còn đậm nét thế nào ở thế giới này.


Một bạn vừa tức thì gửi cho cái link nói rằng bản gốc bài
này ở đây http://pulse.yahoo.com/_NFTQPAEPPKSR6V3FA4RJBLZVFM/blog/articles/98619?listPage=date&listItem=200801