Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

SỐNG Ở ĐỜI...


Copy từ fb Ha Thanh
Năm bốn mươi tuổi, bà chia tay chồng. Một mình nuôi hai đứa con, học hành không, nghề nghiệp không, vốn liếng cũng không nốt, bà chọn đi làm giúp việc nhà cho người nước ngoài. Được cái bà chịu khó, lại làm việc rất nhanh , rất kỹ nên chủ nhà quí lắm. Trong số những người đồng hương hay lui tới của chủ nhà, có ông. Ông khi đó ngoài 50, sang VN xây một nhà máy sản xuất thuỷ tinh màu. Chẳng hiểu duyên số thế nào, ông say mê bà, theo về gặp gia đình, xin phép được tới lui....
Cả gia đình dòng họ bà đều không hiểu ông mê gì ở người đàn bà da đen, mũi tẹt, mặt gẫy, răng hô, lại thêm ăn nói cộc cằn này. Ông thương bà thật lòng, ra tay giúp đỡ cũng rất hào hiệp. Trên mảnh đất gia đình cho, ông xây cho bà một căn nhà ba tầng xinh xắn, mua sắm toàn bộ vật dụng, lo cho hai đứa con bà ăn học, lại cho bà tiền mở một quán ăn. Với cả đại gia đình đông đúc của bà, ai ông cũng thân thiết. Con gái bà sinh con, ông thương thằng bé lắm.Tuần nào ông cũng từ Gia Lâm về bế ẵm nó. Con gái bà khi đó mới 18, chẳng tha thiết gì con, nên giao cho mẹ . Ông nuôi thằng bé như con. Phải nhìn thấy nét mặt, ánh mắt trìu mến của ông khi trò chuyện với thằng bé, mới thấy, ông cháu ruột cũng chỉ thế là cùng. Bác bà ở tận miền Nam, đau ốm, ma chay gì ông cũng có mặt. Gia đình bà, ai đến hay rời Hà Nội, dù trưa hè hay đêm đông, ông đều tự tay đưa đón ngoài sân bay. Gần hai mươi năm, ông là một thành viên không thể thiếu của gia đình.
Lòng người khó lường. Xưa sang VN, vì không thể đứng tên làm giám đốc, ông thuê một cô gái Việt làm thay. Giấy trắng mực đen mang tư cách pháp nhân, cô ta giở mặt cướp trọn nhà máy. Hàng trăm công nhân, dân làng nơi đó làm chứng cho ông, báo chí cũng tốn giấy mực nhiều về việc ông chủ Hàn Quốc bị cô giúp việc lừa, nhưng vụ việc mãi vẫn chưa xong. Nhà máy không hoạt động, ông muốn về Hàn Quốc cũng không được, đành ở lại VN, sống cầm chừng với số tiền gia đình ông chu cấp. Và lúc này, trong mắt bà, ông là một ông già vô dụng...
Bà trở mặt chửi bới, hắt hủi ông. Bà sa vào cờ bạc, chẳng mấy mà cái nhà phải bán để trả nợ. Rồi bà đem theo thằng cháu, bỏ vào miền Nam. Được cái, gia đình bà vẫn đối xử tình nghĩa với ông như xưa, nên ông vẫn qua lại. Mỗi lần gia đình bà ở miền Nam có việc, ông vẫn cùng mọi người vào thăm. Ông vẫn giúp bà, không nhiều như xưa, nhưng cũng đủ để có cuộc sống ổn định.
Hôm trước, con trai bà báo tin vào thăm mẹ. Ông ân cần dặn thằng bé chờ ông về HN. Cho thằng bé mấy trăm đi đường uống nước, ông còn gửi nó một bọc đồ cho cháu ngoại của bà. Giở bọc đồ ra, là một bộ sách giáo khoa lớp ba cùng đầy đủ đồ dùng học tập cho thằng bé. Cả nhà bà lặng người, mắt ai cũng chợt rưng rưng...