Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

copy từ nhà bác Đông A

Đông A said...


Theo tôi, vấn đề xung đột giữa Công giáo và chính quyền Việt Nam về bản chất là Công giáo muốn xóa xổ chế độ chính trị hiện nay, nhưng vốn không có liêm sỉ nên Công giáo luôn tuyên bố hòa hợp với chính quyền. Đây là ví dụ rất điển hình giữa lời nói và việc làm. Đọc bản ghi nhớ giữa tỉnh Quảng Bình và giáo phận Vinh về nhà thờ Tam Tòa thì thấy rất rõ vụ việc Tam Tòa vừa rồi hoàn toàn do lỗi của những người Công giáo (biên bản thỏa thuận có xem ở đây:
Biên bản thỏa thuận mà ông GM Cao Đình Thuyên đã ký ghi rất rõ như sau:
"UBND tỉnh và Tòa Giám mục thống nhất: khuôn viên của nhà thờ Tam Tòa cũ hiện là chứng tiwchs tội ác chiến tranh. Hai bên cùng thống nhất sẽ giữ nguyên và tôn tạo nhằm bảo vệ cũng như phục vụ cho việc nghiên cứu, giáo dục truyền thống cho thế hệ trẻ.
Phía Giáo hội có nhu cầu xây dựng cơ sở thờ tự thì làm thủ tục xin cấp đất theo đúng quy định, trên cơ sở quỹ đất của địa phương và quy hoạch tổng thể của thành phố Đồng Hới.
Nhà thờ không những là nơi thờ tự mà còn là công trình văn hóa, TGM nên chọn nơi nào thuận lợi cho giáo dân và làm tăng thêm vẻ đẹp của thành phố".
Tôi không biết người Công giáo có biết liêm sỉ không, nhưng một ông giám mục đã đặt bút ký như vậy, mà đến nay lại tự ý xây cất trên mảnh đất nhà thờ Tam Tòa thì đúng là không còn gì để nói. Tôi tự hỏi liệu nhà nước có nên có quan hệ ngoại giao với Vatican không, bởi vì qua vụ việc Tam Tòa này, cho thấy người Công giáo sẵn sàng nhổ toẹt vào chính chữ ký của mình, bất chấp đạo lý và liêm sỉ.


 

Tam tòa thiếu Thánh mẫu

Đi nước nào, Á hay Âu, kiến trúc nhà thờ luôn làm tớ thích thú. Dù giữa khu dân cư chật hẹp hay bao quanh bởi những cao ốc chót vót, cây thánh giá và tháp chuông nhà thờ luôn lồng lộng giữa cao xanh. Đẹp thế, uy nghi thế nhưng với một đứa thuần nông như tớ, tớ không thấy nó linh thiêng bằng cái điện Hòn Chén Huế hay đền Bến Củi Nghệ An bé tẹo teo


Tam tòa ở Đồng Hới thì khác.


Xây năm 1887. Năm 68 bị trúng bom Mỹ. Chính phần tháp chuông còn lại của Tam tòa sau trận bom nó khiến người ta rờn rợn cảm giác linh thiêng. Khỏi cần sang tới Hàn quốc hay Malaysia để thấy du khách  rồng rắn nộp tiền để được chiêm bái những cái tương tự, mà vào ngay Sàigòn, nhìn Bảo tàng chứng tích chiến tranh lượm tiền, thì không thể không thoát một câu chửi NGU XUẨN khi chứng kiến những gì đang diễn ra tại Tam tòa.


26/2/97, nhà nước xếp Tam tòa vào diện chứng tích tội ác chiến tranh. 23/10/08, Tòa Tổng giám mục Giáo phận Xã Đoài ( bao gồm mấy tỉnh Quảng Bình, Hà Tĩnh, Nghệ an) , đại diện là Giám mục Vinh Phaolồ Cao Đình Thuyên, đã ký một biên bản ghi nhớ đồng công nhận đây là chứng tích tội ác chiến tranh cần bảo tàng lưu giữ. Nói thêm nữa là ngay tại nơi Tam tòa ngự, giáo dân bỏ vào Nam  hết từ năm 54. Thị xã Đồng hới gần như không có giáo dân. Xã Đoài hiện có 90 cơ sở thờ tự, 84 đã có sổ đỏ, 6 còn lại đang làm thủ tục.


Trong một đêm, một giám mục xúi trẻ con ăn cứt gà sát bằng cách xây nham nhở một góc Tam tòa lên để… thờ. NGU XUẨN LẦN 1. Chính quyền ra tay, một phát 2 chú công an trọng thương. NGU XUẨN LẦN 2.  Đương nhiên công an không phải giáo  rùi. Đương nhiên gia đình các chú ra tay. Gì chứ hô hào vài ngàn lương  ở cái xứ thù muôn đời muôn kiếp không tan kèm theo nóng vãi mỡ, khả năng nổi xung lên cực dễ, lại đang mùa nông nhàn rỗi việc, là chuyện muỗi. 500 đấu với vài ngàn, lại cũng muỗi. Lần này thì chính quyền hoảng. Lương hay giáo chết thì đều di họa thấy rõ. Nhất là quan hệ dòng tộc xứ này, không khéo thì 90 cái Tam tòa phẩy kể trên thành bình địa, có khi cũng chỉ trong một đêm.


Lúc này thì cha đang ngồi máy lạnh tận bên Mỹ. Cha lờ tịt cái biên bản chính cha ký để thúc giục các con cha NGU XUẨN LẦN 3, đội nắng hơn 40 độ ,chịu gậy gộc đất đá của lương và  dùi cui công an để đòi đất cho cha và cầu nguyện cho phế tích của phế tích . Vài hôm nữa, chính quyền cho công bố những lời khai của giáo dân bị túm, chính quyền nếu muốn diệt chả buồn động tay cũng có người làm thay. Nghe chính quyền bàn nhau phải chủ động bảo vệ mấy cha không dân đánh chết, tự nhiên phát phì cười.

200m/h

Sân bay Vinh. 42 độ ngoài trời. Hầm hập ba bề bốn bên. Nóng từ đỉnh đầu xuống từ gan bàn chân lên. Đầu quay quay chân chếnh choáng.


Quốc lộ 1. 46 độ ngoài trời. Kẹt xe. Khu Bốn chen ra khu Ba chen vào ai cũng cố thêm một vòng bánh xe. Hai con dê có cõng nhau qua cầu rồi cũng không thể xuống cầu. Còn đâu lối mà xuống.


Tiếng đầu tiên. Năm mười phút một bác tài nhảy ra dướn dướn ngó ngó. Lúc đầu là xắn quần, thứ cởi đến áo và từ tiếng thứ 2,  tụt nốt quần dài.


Một bác biển đỏ leo lên vỉa hè tay phải, một loạt bác leo theo để rồi… đứng yên đó.


Hành khách xe đò lũ lượt  xuống xe tìm chỗ trốn nóng. Đàn ông Adam. Phụ nữ  giày cao gót quần jean chẽn không thể Eva, mặt phừng phừng, mắt lầm lầm.


Tiếng thứ ba. Một xe đò tìm cách rẽ, ngang đường tàu chết máy. Khách nhảy qua cửa sổ như ném bao gạo.Thanh niên nhào ra cả đầu lẫn đuôi xe, gò cổ đẩy. Chắc ngứa mắt điên tiết, bác tài sau xe mình cũng nhào ra gào lên tịđ mẹ, đủn cả hai đầu thì đi thế oéđ nào; Naàay, oéđ giúp thì câm nhá, thằng mặt l….Chẳng biết tài xế trong đám đẩy đầu hay đẩy đuôi. Zai xinh gái đẹp cười sằng sặc. Mình thì lần đầu tiên trong đời thấy giá trị thật của ông chồng đại gia khi sắm cho cái xe xịn trong tình cảnh này chưa phải hạ kính tắt máy.


Tiếng thứ tư. Cảnh sát giao thông xuất hiện. Nhìn chú ấy lấy ống tay áo quẹt mồ hôi chảy vào mắt đỏ ké, tội thật.


Tiếng thứ năm. Nguyên nhân kẹt xe nằm ngay sau xe mình. Chiếc honda gẫy đôi nát bét. Người nằm đắp chiếu đã kịp có bát cơm quả trứng trên đầu và 2 cái mũ bảo hiểm để ngay ngắn dưới chân. Mình thả tờ tiền xuống như các xe trước đã làm. Không thấy sợ. Đoạn một kiếp người, thôi chị( hay em hay cháu) nghỉ yên.