Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

TRÊN CẢ TỞM (3)

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
}

-->

Các thể loại RẤT TỞM dẫn tới
băng hoại đạo đức xã hội, hạ thấp dân trí…rõ rồi, nhưng trách nhiệm thuộc về
ai?


Trước tiên,  phải thuộc về các cơ quan quản lí báo chí.


Cơ quan chủ quản, hoặc không
quan tâm hoặc ngưu tầm đến ngưu mã về với mã. Trên thực tế, đây là cơ quan có
uy lực thật bậc nhất với định hướng thông tin của từng tờ báo bởi, nó là nơi kí
quyết định bổ nhiệm TBT. Vậy nên, nếu cơ quan này chỉ cần để mắt đến  “cơ quan phát ngôn chính thức” của mình chút
đỉnh, chỉ cần chút đỉnh thôi hẳn sự thể đã khác, khác một trời một vực với diện
mạo RẤT TỞM hiện nay của cả nền báo chí.


Ban tuyên giáo, Bộ thông tin
các cấp thì mất khả năng kiểm soát. Bằng chứng đây:  ví dụ cụ thể tờ Đời sống và pháp luật với các
ấn phẩm phụ Người đưa tin, Phụ nữ today, Hôn nhân và pháp luật.


Suốt từ tháng 2 tới hết tháng
5, tất cả các kì giao ban hàng tuần của Sở Thông tin Truyền thông TP HCM, không
một  kì nào không nhắc nhở, cảnh cáo (chùm)
tờ báo này vi phạm điều 2 và điều 5 khoản 5 nghị định 51, tức là cấm báo chí
đưa tin dâm ô đồi trụy và mê tín dị đoan. Vậy nhưng hôm qua, Tổng biên tập báo
này vẫn trả lời phóng viên báo Phụ nữ TP hết sức ngông nghênh về  việc được
điểm danh
kia.


Cuối cùng, trách nhiệm lớn
nhất và trực tiếp nhất thuộc về những người đẻ ra những sản phẩm RẤT TỞM.


Xét về nhân tính, RẤT TỞM
không bằng cả thằng Luyện. Thằng Luyện kiếm tiền bằng cách giết 3 người và có
pháp luật trừng phạt.


RẤT TỞM kiếm tiền bằng cách đầu
độc cả một thế hệ và nhơn nhơn mạo danh nhân bản nhân văn.


Xác người mà không có tính
người, thì là loại gì?

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

TRÊN CẢ TỞM (2)

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
}

-->

Sáng nay, bác Tổng báo Đời
sống và pháp luật, tiếng nói của một cơ quan rất khả kính là Hội luật gia Việt
nam, vặc phóng viên báo Phụ nữ TP Căn cứ nào
bảo báo chúng tôi “lá cải”.


Rẽ ngang nội dung đang viết, Beo  trích  dẫn ra đây một số cái tít trên các ấn phẩm
chính và phụ của tờ báo này. Cũng nói rõ là các tít được rút bất kì, không có ý
lựa chọn để minh họa cho entry Trên cả tởm. Mà cũng chẳng cần lựa chọn vì  tất cả các nội dung còn lại đều na ná như
những trích dẫn của Beo.


Số tuần (ngày  22/5): Án chung thân cho nỗi khổ tâm của
cha mẹ nữ sinh giết bạn; Hạ màn vở kịch vụng về của người vợ sát hại chồng dã
man rồi dựng hiện trường giả phi tang tội ác; Chuyện đời sa ngã của thiếu nữ miền
Trung du; Nỗi đau đằng sau phiên toà xử cậu trai 17 tuổi cùng cô bé 13 tuổi ăn
“trái cấm”…


Số tháng (tháng 5): Nữ sinh “côn đồ” đã… nhờn thuốc; Kỳ án đổi
đất… em lấy mạng anh; Kỳ án “cú đạp” của gã chồng mê đỏ đen; Uẩn khúc đằng sau
cái chết đau đớn của “Chữ Đồng Tử” bị phụ tình ở miền Tây; Đoạn cuối đời bi thảm
của đệ nhất vũ nữ hoa khôi Sài Thành dính đòn ghen tàn độc; Gã “hót boy” tốt mã
lừa bán 7 người yêu xinh như mộng vào “tổ quỷ”…    


Phụ trương Người đưa tin (ngày 22/5):  Người đàn bà quỷ ám, người ta nói rằng “hổ dữ
cũng không thịt con” vậy mà; Yêu râu xanh hiếp dâm con rồi dùng dao chém mẹ…   


Tuần (15/5)  Tấm
lòng vị tha của cô gái 15 tuổi với kẻ từng biến mình thành “đồ chơi”; Lần theo
dấu vết vợ truy sát tình địch để thoả cơn ghen; Cái chết bí ẩn của nữ thần bói
và hành trình truy tìm hung thủ…; Hại người yêu sau khi nói chuyện điện thoại với
tình địch…


Phụ trương  Hôn nhân và pháp luật (tháng 5): Nỗi oan của người
vợ khi có con với người chồng yếu “khoản ấy”; Phạm tội hiếp dâm vì một chữ yêu
khờ dại…


Người đưa tin (ngày 8/5): Người vợ bị chồng bắt
cởi quần quay clip tiếp tục kêu cứu ?; Phẫn nộ “yêu râu xanh” làm chuyện đồi bại
với con gái ruột; Giăng lưới “bắt” Tây; Nỗi ê chề của chân dài làm nghề “bồ
nhí”; Phá động “bàng tơ U50” bán dâm, tống tiền...   

TRÊN CẢ TỞM (1)

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
}

-->

*** Hôm qua, bạn Khải Đơn đã
kết thúc bài viết rất hay về phóng viên văn hóa hiện nay bằng một câu HỌ RẤT
TỞM.


Beo từng thở than Ở DÂY  về những gì liên quan đến thượng tầng của văn hóa. Thật ra cũng
chỉ là những phết phẩy lăng nhăng, chứ bút sách nào tả cho hết được những gì
Beo từng chứng kiến, tức là mắt thấy tai nghe, trong suốt ngần ấy năm làm trong
lĩnh vực này.


Kinh hoàng táng đởm trên cả
RẤT TỞM.


Chàng, cây viết phê bình hàng
đầu quốc gia. Cuốn sách chàng được tặng để 
giới thiệu lên báo ấy, khi đến tay Thị Beo, còn nguyên hơn 30 trang dính
nhau do nhà in xén ấu. Giời ạ, hóa ra chàng thuổng từ lời nói đầu thêm vô chút
giấm ớt.


Xếp đầu ngành cũ, lệnh cho
Thị Beo phải lên án cho tợn vào cái loại nhạc nhẽo gì mà hát như đọc lăng
nhăng, xếp gọi đó là nhạc Da.


Một đương kim tổng biên tập,
đã đích tay biên tập bao nhiêu chữ liền anh liền chị thành đàn anh đàn chị,
trong một bài viết về  Quan họ.


Một tổng khác khiển trách
phóng viên sao không Việt hóa  mà lại
dùng tiếng tàu trong bài Da cố hoài lang (Beo bỏ dấu chính xác theo phát âm của
chàng). Cũng tổng này,  khiển trách một
phóng viên khác Trương Nghệ Mưu là ai mà cứ đưa tin suốt thế.



Lẩy ra một vài ví dụ người
thật việc thật, hiện vẫn đương chức như thế, để dễ hình dung, vì đâu sinh sôi
một đám RẤT TỞM, như bạn Khải Đơn viết.


Bây giờ, bất chợt có một RẤT
TỞM nào đó oái oăm yêu cầu, anh chị tổng hãy bảo em nên giới thiệu cuốn sách bộ
phim vở kịch phòng tranh…nào, theo tổng là giàu tính văn hóa nhân văn đi?


Hay hè!


Lỗi, không ở RẤT TỞM. RẤT TỞM
chỉ là thanh công cụ trên màn hình computer.


*** Việc thiếu định hướng văn
hóa cho trang văn hóa, còn có thể thấy rất rõ trên tờ báo hàng đầu Tuổi trẻ.  Già nua, cũ kĩ và nặng mùi bè phái băng nhóm cho
dù, Tuổi trẻ  hiện là một trong ba nơi
đang sở hữu những cây bút viết văn hóa vào hàng tốt nhất nước (cùng với báo
Công an của chung (cư) tướng và báo
Tiền Phong). Một dạng RẤT TỞM khác nữa.


*** Một bác nhà văn hải
ngoại, alô cho Beo cả tiếng đồng hồ, lo lắng với hiện tình văn hóa nước nhà vì,
bác ấy chỉ dõi theo mọi chuyện qua báo chí.


Beo bẩu, nhân quần xuống cấp
mà những trang văn đau đáu với đời và không hề dễ đọc của bác, lại bán được tốt
thế á.


Đôi khi Beo nghĩ trách những
người làm truyền thông hải ngoại chống cộng cực đoan cũng có phần oan. Phương
cách tiếp cận nhiều nhất (cũng có thể là duy nhất) với sự kiện của họ, chính là
báo chí. Gặp toàn RẤT TỞM, làm sao khiến nghĩ tốt hơn về hiện tình đất nước.

Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

CAO THÁI SƠN: Anh có gay như phóng viên văn nghệ không?

<!--[if !mso]>

v0003a* {}
o0003a* {}
w0003a* {}
.shape {}

--><!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

Copy
của Khải Đơn


Tôi sử dụng công cụ thô thiển nhất
mình có thể có: Google, để gõ vào hai từ khóa.


Với “Thảm họa Titanic”: 942.000 kết
quả


Với “Nửa đời ngơ ngác”: Khoảng
107.000 kết quả


Với “Cao Thái Sơn gay”: 1.000.000
kết quả


Với “Liên hoan phim Châu Âu 2012″:
3.820.000 kết quả


Trong tuần vừa qua, giữa Sài Gòn
này, có một liên hoan phim Châu Âu, với 16 bộ phim rất nổi tiếng được trình
chiếu hoàn toàn miễn phí, với những chuỗi nội dung nặng nề, mạnh mẽ, đẹp, nhân
tính.


Trong tuần này, các sân khấu kịch,
như cái sân khấu tôi ghé tối nay, vẫn mở đèn, đông khách, và sôi nổi.


Trong khi ấy, tất cả những gì báo
chí viết của tuần qua là:


20/30 nhà báo trong cuộc họp báo đã
giơ tay khi Cao Thái Sơn hỏi ai nghĩ tôi bị gay?


Tất cả các trang báo văn nghệ đua
nhau chồng chất những cuộc chửi bới Ngọc Trinh khoe nhà, Ngọc TRinh ngồi trên
mộ, Ngọc Trinh xúc phạm các phụ nữ sinh con gái.


Chưa có thời điểm nào, tôi có thể
ngạc nhiên đến thế về các phóng viên văn nghệ và trang báo của họ.


Vô tình và hữu ý, trước khi bộ phim
Titanic 3D về Việt Nam và xuất hiện ầm ầm ở các rạp, ngày nào tôi cũng nhai
thấy các bài viết như “Thảm họa Titanic lặp lại sau 100 năm”, “Người đàn ông
gián tiếp gây ra thảm họa Titanic”. Thật buồn cười, bỗng nhiên, những nhà báo
văn nghệ lấp đầy trang viết của mình với sự quan tâm về lịch sử, một cái lịch
sử xa lắc, hồn nhiên, bỗng từ đâu ùng ùng dựng dậy vây hết trang báo này, tờ
báo nọ. Vài tuần sau, Titanic 3D đến rạp Việt Nam.


Cũng vô duyên vô tướng như vậy, nàng
Natalie Portman liên tục xuất hiện trên trang báo Việt Nam với cô Thiên Nga Đen
cùng giải Oscar. Cũng trong năm đó, hai bộ phim cực kì xuất sắc khác: “The
King’s speech” và “The Social Network” lẳng lặng như vài dấu chấm mờ nhạt mà
người ta vô tình nhắc đến trên trang báo, kế cạnh diễn viên nữ chính xuất sắc
nhất Natalie Portman. Tôi chưa hiểu là Mark Zukerberg liệu có kém hot hơn
Natalie Portman hay không mà người ta thuần túy quên đi bộ phim chân dung đầy tư
tưởng của anh chàng trẻ tuổi tài hoa này như vậy? Tôi chưa hiểu, cho đến khi
Black Swan rầm rộ lên rạp, tại TPHCM.


Nền văn nghệ bé nhỏ của TPHCM này,
tôi nghĩ, nó cũng không ngu dốt và thiển cận cho lắm. Nó vẫn có những buổi vài
chục người đến nghe đọc tác phẩm “Người đọc” và xem phim “Người đọc” miễn phí
tại Viện Goethe. Nó vẫn có những triển lãm ảnh, triển lãm tranh bé bé xinh
xinh, miễn phí, nhiều mới lạ. Nó vẫn có những đêm nhạc hoành tráng, đầy phẩm
chất, hoàn toàn miễn phí, của lãnh sự quán Nhật, của lãnh sự quán Đức, của một
vài cơ quan âm nhạc, hoặc thuần túy nhất là biểu diễn của dàn nhạc ở Nhạc viện,
với vài trăm nghìn tiền vé một buổi.


Phổ thông hơn, những sân khấu kịch,
cải lương vẫn sáng đèn. Những người phụ nữ vẫn ôm chặt lấy con mình, đưa tay
gạt nước mắt, khi nhân vật nữ trên sân khấu khóc rức tiếng, chia tay người yêu.
Diễn viên khóc cười như một con tằm bé tẹo, nhả hết tơ, khóc sạch nước mắt cho
tròn vai diễn, rồi lụm cụm thu vén đồ đạc, đứng nhìn những khán giả lặng lẽ kéo
ghế ra về. Sự cảm thông chất chồng chỉ diễn ra trong những tiếng cãi cọ đớn đau
trên sàn diễn và sự câm lặng của lớp khán giả dưới bóng tối đèn, lúp xúp, ít
nhiều vẫn còn lam lũ.


Nghệ thuật ở thành phố này cứ sống
và sống, hồn nhiên và hồn nhiên, khóc cười đến vô vàn những cung bậc, hồn nhiên
và vi vút như tiếng nhạc va vào tường sân khấu nhà hát.


Nghệ sĩ, khán giả đâu có ai bỏ rơi
họ đâu. Nghệ sĩ – sự đồng cảm vẫn còn nguyên nguyên vẹn, y như thuở nào trong
những câu chuyện già của của người xưa.


Rất tiếc, chỉ có các nhà báo vứt bỏ
nghệ thuật.


Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một
comment trên Facebook khi tôi vì quá tức cười đã trích dẫn lại phản ứng của
20/30 nhà báo khi được hỏi là có nghĩ Cao Thái Sơn gay hay không.


Anh ấy viết: “Điều làm anh ngạc
nhiên nhất là có tới 30 nhà báo tới dự buổi họp báo ấy! Description: :)


Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên hơn là
thậm chí còn có cả buổi tường thuật trực tiếp trên nhiều báo online về cái cuộc
họp báo để phân bua “Tôi là chuẩn men” của Cao Thái Sơn. Có 30 nhà báo đến dự
cuộc họp báo ấy, phá lên cười, và nhanh tay post thông tin thành bài trên tất
cả các mặt báo.

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

Còn ở Liên Hoan phim Châu Âu, với 16
bộ phim xuất sắc, thậm chí có cả “In a better world” cũng thắng giải Oscar
(Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất), và chưa kể phim này đã xuất hiện lần 2,
sau liên hoan phim Đan Mạch vừa rồi, nó vẫn chưa hề được ai thèm cả mặt chú ý
mà lăng xê cả km như “thảm họa chìm tàu Titanic 100 năm trước” cả.


Những trang báo viết về sách, rất
chăm chú giới thiệu Lolita, rất chăm chú giới thiệu Ai và Ky ở xứ xở những con
số tàng hình, nhưng cũng bằng từng đó trang báo, họ lờ đi tất tần tật các thể
loại sách triết học quan trọng được in lại, sách khoa học hay được tái bản, tác
giả xuất sắc cũ được tái bản… đều lũ lượt lên kệ trong trạng thái lờ đờ, lơ tơ
mơ, như những kẻ già đuối sắp chết. Chẳng ai thèm chú ý đến chúng, chúng không
thể “hot” như nàng Lolita….


Phóng viên văn nghệ – họ vẫn sống
bằng tiền của những người đoc – và như những tên kẻ cắp – họ ăn tiền từ những
sản phẩm viết ra – dành cho người đọc – họ ăn tiếp “lai” thứ 2 từ những công ty
phát hành phim, những công ty sách chịu nhá mồi, thả tiền. Họ vứt những buổi
hòa nhạc sang một bên, họ vứt bỏ những quyển sách phải đọc ngay ngắn hết từng
trang mới viết giới thiệu nổi, họ quẳng những bộ phim công chiếu mà không biết
điều mớm tiền quảng cáo…


 Họ không đọc.


 Họ không xem.


 Họ đi họp báo. Xem thằng gay.
Nhìn người mẫu cởi quần cởi áo, bình con này vú to, đùi bự, làm gái là không
tốt.


 Và họ nói: Nền văn nghệ chúng
ta thật tởm, showbiz thật quá tởm.


 Nhưng.


 Họ rất tởm!

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

DỒ (2)

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
line-height:115%;
font-size:11.0pt;
font-family:"sans-serif";
}

-->

*** Chắc luôn, Dồ là sản phẩm đặc trưng của chế độ,
một thời người người là cảnh sát nhà nhà là đồn công an.


Một cô giáo, khốn đốn vì vừa bị thằng lừa đảo quất
ngựa truy phong vừa vì Dồ, đòi đuổi cô khỏi nghề bằng được nhân danh đạo đức
nhà giáo. Không chỉ cô khốn đốn, mà cả  ban
giám hiệu lẫn giám đốc sở giáo dục khốn đốn không kém.


Dồ dai như đỉa.


Nhưng rồi ai đó phát hiện, xúi người của sở khi tiếp
chuyện Dồ hỏi một câu, ngọt như mía, cháu
ngoài giá thú nhà chị khỏe không
.


Vụ kiện tụng dừng tắp lự.


Chuyện này lại cũng kể thì nhanh nhưng ngoài đời nó
bắt đầu từ lúc bụng cô giáo lùm lùm cho tới khi em bé thiếu một ngày thì đầy
tháng.


Tầm này năm ngoái, cả hai bác thứ bụng to bộ cá kiếm
đều nói với mình chung một ý, thể nào rồi Dồ cũng dấp vào đám bô shit.


Y như rằng. Giờ thì Dồ đang là hót gơ của bô shit,
nhân danh cái tên do ku Nghệ đặt.


Nghệ, nên đặt tên thâm vãi.


Mình, không nhảy nhỏm như ngồi bàn đinh như các nạn
nhân (quái chiêu là cả  ân nhân cũng thế)
của Dồ, nhưng phàm nhắc đến Dồ không hiểu sao toàn liên tưởng đến cụm từ đội cải
cách ruộng đất.


*** đang biên

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Nên trở về với nền cộng hòa dân chủ theo tư duy Hồ Chí Minh (tiếp)

Mấy kiến nghị sửa đổi Hiến pháp năm 1992

Xin nêu mấy vấn đề, cũng có thể coi là những ý tưởng muốn góp vào Hiến pháp sửa
đổi:


-       Việt Nam là một nước độc lập, có chủ
quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ bao gồm đất liền, các hải đảo, vùng biển
và vùng trời. Các dân tộc Việt
Nam
là một khối thống nhất, đều bình đẳng, không phân biệt nòi giống, gái trai,
giàu nghèo, giai cấp, tôn giáo, đảng phái.


-       Chế độ chính trị mà Việt
Nam lựa chọn
đưa vào Hiến pháp là Cộng hòa (hoặc Cộng hòa – Dân chủ hay Cộng hòa – Dân chủ -
Nhân dân). Sứ mệnh với tầm nhìn xa của chính thể Cộng hòa là bảo vệ nền độc
lập, thống nhất toàn vẹn lãnh thổ, dân giàu nước mạnh, xã  hội dân chủ,
công bằng, văn minh.


-       Lợi quyền lớn nhất, cao nhất kể cả quyền
sửa Hiến pháp là của toàn dân. Nghiêm cấm bất kỳ sự áp đặt lợi quyền nào khác
lên trên lợi quyền của dân, do dân, vì dân.


-       Nhà nước của nước Cộng hòa Việt
Nam (hoặc Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa hay Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Việt nam) là Nhà nước pháp
quyền tam quyền phân lập, của dân, do dân, vì dân chứ không thể chỉ phân công
ba quyền dưới sự lãnh đạo thống nhất của Đảng như hiện nay.


-       Điều 4 của Hiến pháp năm 1980 và Hiến
pháp năm 1992 đều khẳng định Đảng Cộng sản Việt nam là lực lượng duy nhất lãnh
đạo Nhà nước và lãnh đạo xã hội Việt Nam. Thiết nghĩ, trong  Hiến pháp sửa
đổi, điều này nên dành cho những quy định của Hiến pháp về Đảng cầm quyền. Đảng
cầm quyền phải trung thành với Hiến pháp và tuân thủ pháp luật, được nhân dân
lựa chọn với những giới hạn thời gian nhất định, chịu sự giám sát, phán xét và
xử lý của nhân dân theo Luật định.


-       Với tầm của Hiến pháp, cần có quyết sách
đúng và rõ về chủ quyền và quyền sở hữu về đất đai.


Đất đai là tài nguyên và môi trường tự nhiên, như tài nguyên khoáng sản trong
lòng đất, tài nguyên nước, thời tiết khí hậu và đa dạng sinh học, vùng trời,
vùng biển và hải đảo . . . thuộc chủ quyền quốc gia, Nhà nước được trao quyền
quản lý, ai khai thác sử dụng phải được Nhà nước cho phép, chịu sự chế tài của
pháp luật và phải nộp thuế cho Nhà nước.


Đất được đưa vào sử dụng, trở thành sản phẩm của lao động (thậm chí cả lao động
cha truyền con nối), là tài sản của chủ thể sản xuất kinh doanh nhất định.
Trong sản xuất nông nghiệp, đất là tư liệu sản xuất, là yếu tố của sản xuất,
như các yếu tố công cụ khác là vật sở hữu của nông dân, không có lý gì đất ở
đây không phải là vật sở hữu của nhà nông. Đất là yếu tố cấu thành tài sản
trong bất động sản, vốn là một thể thống nhất không thể chia cắt được, tất yếu
phải là tài sản, là vật sở hữu của chủ thể kinh doanh bất động sản.


Vì thế với tầm Hiến pháp, lần sửa đổi này, cần có quyết sách đúng về chủ quyền
quốc gia về tài nguyên và môi trường tự nhiên, trong đó có tài nguyên đất. Và
cần có sự thừa nhận quyền sở hữu của các chủ thể sử dụng đất với tư cách là tài
sản, là tư liệu sản xuất, là yếu tố của sản xuất như bao nhiêu yếu tố khác vốn
đã là sở hữu của họ, trong đó có chủ thể là tư nhân (là chủ sở hữu tư nhân), có
chủ thể là tổ chức xã hội (là sở hữu tập thể) và có chủ thể là Nhà nước (là sở
hữu Nhà nước).


Đất đai là tài sản có chủ sở hữu rõ ràng, trong kinh tế thị trường việc dịch
chuyển quyền sở hữu dưới hình thức mua bán đất là tất yếu. Nhà nước khi có nhu
cầu vì quốc kế dân sinh thường phải trưng mua theo cơ chế và giá cả thị trường.


-       Mô hình kinh tế tổng quát bị chi phối bởi
thể chế kinh tế nặng về công hữu là nền tảng, kinh tế Nhà nước là chủ đạo, kế
hoạch hóa tập trung và bao cấp đã không còn phù hợp, thiết nghĩ phải thay đổi
trong việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992.


Mô hình kinh tế được lựa chọn, thay thế có những đặc trưng cơ bản là: (1) Kinh
tế thị trường hiện đại; (2) Hai loại hình – công hữu và tư hữu về tư liệu sản
xuất chủ yếu; ba khu vực - kinh tế công, kinh tế tư  nhân và  kinh
tế  hỗn hợp; với đa dạng các chủ thể kinh doanh bình đẳng trước pháp luật,
cùng phát triển trong môi trường cạnh tranh lành mạnh, không coi công hữu là
nền tảng và cũng không coi kinh tế Nhà nước là chủ đạo, mà chỉ xác định đúng
mức vai trò của Nhà nước pháp quyền đối với nền kinh tế thị trường Việt Nam;
(3) Thực thi dân chủ trong kinh tế, mà vấn đề cốt lõi là quyền của người dân và
thực quyền kinh doanh của doanh nghiệp; (4) Liên kết hợp tác và hội nhập quốc
tế.


 

Nên trở về với nền cộng hòa dân chủ theo tư duy Hồ Chí Minh

Bài viết
của thầy  Đào Công Tiến,
Nguyên
Hiệu trưởng trường Đại học Kinh tế TpHCM, Phó Chủ tịch Hội Khoa học Kinh tế VN.


 


Tinh thần của nền cộng hòa
“Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những
quyền không ai có thể xâm phạm được, trong những quyền ấy, có quyền được sống,
quyền tự do, và quyền mưu cầu hạnh phúc”.

“Người ta sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi và luôn luôn được tự do
và bình đẳng về quyền lợi”.

Theo tư duy của Hồ Chí Minh, đó là những lời bất hủ về tinh thần của nền cộng
hòa, mà Người tiếp nhận được từ bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ và
Bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền của Cách mạng Pháp năm 1791. Những lời
bất hủ ấy cũng đã được Hồ Chí Minh đưa vào Việt Nam qua Tuyên ngôn Độc lập ngày
2 tháng 9 năm 1945 và Hiến pháp năm 1946 – Hiến pháp đầu tiên của nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa.
Với khát vọng độc lập, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ cho đất nước; ai cũng có
cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành, thoát khỏi áp bức bất công cho nhân dân,
Hồ Chí Minh cũng đã đến với chủ nghĩa “Tam dân”: Dân tộc độc lập – Dân quyền tự
do - Dân sinh hạnh phúc, như đến với những giá trị của tinh thần cộng hòa ở
phương Đông.
Mục tiêu tối thượng là giải phóng thuộc địa từ tay thực dân Pháp giành lại độc
lập cho đất nước và lợi quyền cho nhân dân, đã thúc đẩy Hồ Chí Minh đến với
Lênin, qua bài viết của Lênin về vấn đề thuộc địa. Vấn đề này, ở khía cạnh giải
phóng các dân tộc thuộc địa khỏi áp bức bóc lột, bất công do đế quốc thực dân
gây ra, thiết nghĩ cũng không nằm ngoài tinh thần cộng hòa - là cái mà Hồ Chí
Minh cần tìm, chọn cho Việt Nam.
Tinh thần cộng hòa theo tư duy và hành động cách mạng của Hồ Chí Minh gắn liền
với việc lựa chọn chính thể cho Việt Nam sau khi giành được độc lập, bao
gồm một số nội dung cơ bản như:
-         Nền cộng hòa dân chủ.
-         Sứ mệnh và tầm nhìn của nền
dân chủ cộng hòa ấy là: Độc lập, Tự do, Hạnh phúc.
-         Tất cả quyền bính là của toàn
thể nhân dân, không phân biệt nòi giống, gái trai, giàu nghèo, giai cấp, tôn
giáo. Tất cả quyền bính đó, được cụ thể hóa trong 11 điều (từ điều 6 đến 16)
của Hiến pháp năm 1946, đến nay vẫn còn nguyên giá trị của tính thần cộng hòa,
dân chủ.
-         Tất cả công dân đều bình đẳng
trước pháp luật – ngang quyền về mọi phương diện: chính trị, kinh tế, văn hóa
xã hội, là cơ sở pháp quyền cho sự phát triển của khối đại đoàn kết dân tộc
Việt Nam .
Sự bất cập của thể chế
Cách mạng Tháng Tám năm 1945 thành công giành chính quyền về tay nhân dân. Ngày
2 tháng 9 năm 1945, Hồ Chủ Tịch đọc Tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa. Tiếp đó, Quốc hội đầu tiên của nước Việt Nam độc lập
được bầu ra tại cuộc tổng tuyển cử ngày 6 tháng 1 năm 1946. Và Hiến pháp đầu
tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã được Quốc hội thông qua ngày 9 tháng
11 năm 1946.
Trải qua trên 65 năm, Hiến pháp năm 1946 đã qua 3 lần sửa đổi vào các năm 1959,
năm 1980 và năm 1992. Ba lần sửa đổi đó, mà nhất là lần sửa đổi năm 1992 đã có
khoảng cách khác biệt khá xa với tinh thần cộng hòa, dân chủ mà Hiến pháp năm
1946 đã chọn.
Hiến pháp năm 1992, chọn chế độ chính trị là xã hội chủ nghĩa trong cụm từ Cộng
hòa Xã hội Chủ nghĩa thay cho Dân chủ Cộng hòa của Hiến pháp 1946.
Vậy xã hội chủ nghĩa (XHCN) là gì mà vừa thay cho Cộng hòa Dân chủ, lại vừa gắn
kết với cộng hòa trong cụm từ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa?
XHCN được đề cập ở đây là một hình thái xã hội (xã hội XHCN), mà những người
phát kiến ra nó đã đưa vào đó những ý tưởng rất nhân văn, rất đáng được trân
trọng. Nhưng mô thức tổ chức vận hành của hình thái xã hội XHCN cả trên góc độ
lý thuyết lẫn thực tiễn, lại có không ít những nội hàm không hợp lý, quá lạc
hậu, nhất là lạc hậu so với sự phát triển của xã hội hiện đại vốn mang những
đặc tính cơ bản đã được sàng lọc, lựa chọn trong quá trình tiến hóa của lịch sử
nhân loại, bao gồm kinh tế thị trường, xã hội dân sự và Nhà nước pháp quyền.
Nền tảng chính trị tư tưởng và là kim chỉ nam của sự phát kiến hình thái xã hội
XHCN là học thuyết Mác - Lênin. Mà với nhiều kết quả nghiên cứu, lý luận và
tổng kết thực tiễn cho biết – học thuyết Mác-Lênin có cái trước đúng nay vẫn
đúng, có cái trước đúng nay không còn phù hợp vì bối cảnh xã hội đã có quá
nhiều thay đổi, có cái trước và nay đều không đúng. Đơn giản chỉ vì nó “không
phải là một học thuyết đã hoàn thành hẳn, có sẵn đâu vào đấy, bất di bất dịch
nào đó”, như cách nói của chính Lênin.
Vì thế, mô thức tổ chức xã hội XHCN, tự thân nó có nhiều khuyết tật gây bất ổn
cho hệ thống giải pháp phát triển và hoàn thiện xã hội. Những khuyết tật gây
bất ổn đó đã và đang tồn tại gắn liền với một số đặc trưng cơ bản như:
Tổ chức xã hội theo thuyết giai cấp và đấu tranh giai cấp. Coi đấu tranh giai
cấp là động lực phát triển xã hội. Coi Nhà nước XHCN là Nhà nước chuyên chính
vô sản và trên thực tế đã không tránh khỏi tình trạng lấy vô sản chuyên chính
dân tộc đánh vào khối đại đoàn kết dân tộc.
Mô thức tổ chức và vận hành nền kinh tế bị chi phối hầu như  tuyệt đối bởi
chế độ công hữu tư liệu sản xuất (bao gồm cả ruộng đất) là nền tảng, kinh tế
Nhà nước là chủ đạo và phương thức kế hoạch hóa tập trung, bao cấp thay cho
phương thức thị trường. Chọn mô thức tổ chức và vận hành như thế là không phù
hợp với tinh thần “lấy dân làm gốc”, không khuyến khích và tạo điều kiện cho
việc phát triển mọi nguồn lực của dân từ khu vực dân doanh.
Trong khi đó, khu vực kinh tế Nhà nước,  nhất là các tổng công ty và tập
đoàn kinh tế lớn được quá nhiều ưu ái, giao cho quá nhiều nguồn lực (cả nguồn
lực cứng lẫn nguồn lực mềm) vượt quá tầm quản lý (cả quản trị kinh doanh và
quản lý nhà nước), và hệ lụy khôn lường đã và đang đến là vừa kinh doanh không
hiệu quả, vừa làm vẩn đục môi trường kinh doanh, tạo quá nhiều lỗ hổng cho cạnh
tranh không lành mạnh, gây lãng phí, thất thoát và tham nhũng vô phương cứu
chữa.
Đảng nắm quyền lãnh đạo trực tiếp và tuyệt đối mọi mặt hoạt động của đời sống
chính trị, kinh tế, xã hội của đất nước, và trên thực tế quyền lãnh đạo đó đã
trở thành siêu quyền lực, ( có nơi có lúc là Đảng trị cộng với sùng bái cá
nhân) đặt lên trên dân quyền và pháp quyền. Sự hiện hữu của siêu quyền lực như
vậy, không phù hợp với tinh thần đề cao dân chủ và thượng tôn pháp luật. Tập
trung thái quá quyền lãnh đạo của Đảng làm cho Đảng bị tha hóa và cũng làm cho
các bộ phận quyền lực khác của hệ thống chính trị nói riêng và toàn xã hội nói
chung (bao gồm quyền của người dân và công dân) bị vô hiệu hóa, trở thành hữu
danh vô thực. Hệ lụy đã và đang đến là, đã mất quyền thì cũng mất luôn trách nhiệm
xã hội, khiến cho xã hội không có người làm chủ đích thực và trở thành chỗ dung
thân hợp pháp cho thói vô trách nhiệm và vô cảm.
Mô thức tổ chức vận hành xã hội XHCN với những đặc trưng vốn hàm chứa nhiều
khuyết tật gây bất ổn cho giải pháp phát triển và hoàn thiện xã hội như vậy
thực sự không còn đáng được tồn tại trong sự lựa chọn thể chế chính trị mà Hiến
pháp cần có.
Mô thức tổ chức vận hành xã hội XHCN như vậy, cũng có khoảng cách khác biệt quá
xa với tinh thần của nền cộng hòa theo tư duy Hồ Chí Minh. Do vậy, cũng không
thể ghép “XHCN” đó với “cộng hòa” trong cụm từ “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa” để
giữ lại cái tên nước Việt Nam là nước “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” như
đã ghi trong Hiến pháp năm 1980 và Hiến pháp năm 1992.
Hiến pháp năm 1992 so với Hiến pháp năm 1946 là một bước thụt lụi. Không có
những đột phá về cải cách thể chế trong sửa đổi Hiến pháp năm 1992 khó có thể
có được kết quả lập hiến ngang tầm với giai đoạn phát triển mới.


CÒN
NỮA

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2012

DỒ (1)

Dồ là con không cha, nhẽ thế nên Dồ vất mẹ nó tên thật,
dùng tên ku Nghệ đặt cho. Dồ khoe thế viết thế chứ cũng chửa thấy bất cứ hồi
  hồi ức của bất cứ ai cận kề sinh thời
ku Nghệ, kể về điều đó, ngoại trừ bức ảnh mạ con Dồ trong đội tạch tạch sè chụp
chung với ku.


Đường tử tức Dồ không mấy may mắn. Hai đứa, gái cũng
không cha. Toàn thể  liền bà đẻ con không
cha là lũ chửa hoang, riêng Dồ phải gọi là con ngoài giá thú, không thì Dồ kiện
cho đến cao tằng tổ tỉ âm ti địa ngục.


Thằng chống gậy còn lại, nghiện lòi.


Mình biết nhiều chuyện về Dồ, từ cách nay 5 năm lận.
Nhưng các nhân vật liên quan, 1 cựu bụng to bộ alô, 2 thứ bụng to bộ cá kiếm và
một con bạn mình, nghe mình nói đến Dồ nhỏm lên như ngồi phải bàn đinh anh xin cô tao xin mày ...


Chuyện của ba bác to to quyền lệch đất không nói chứ
con bạn mình, thê lương không bút nào  tả.


Nhà báo, khốn nạn cái chuyên viết chống tham nhũng, tờ
báo ngành nhỏ xíu, trên trym dưới bướm, đương nhiên bản thân nó có muốn tham
nhũng cũng léo được, ai cho.


Chuyện là em nó, đấu đá với thằng trưởng. Nhằm đúng
dịp Dồ nhận huy hiệu 80 năm (tính từ
ngày biết nói) chửi bố đẻ khỏe nhất nước,
ma đưa lối quỷ dẫn đường con em nó tìm đến Dồ, nhờ làm cho ra nhẽ.


Nó, bản tính hiền lành, khuyên em chuyện đâu còn có
đó, kiện cáo có thắng thì cũng trong thế thua, tốt hơn cả cứ chăm sóc gia đình
cho chu đáo.


Khuyên em mãi chả ăn thua, nó tìm đến nhà Dồ, đi
cùng chị xếp thân.


Xong đời.


Ba ngày sau và các ngày sau nữa, tất cả các  thủ trưởng nhớn bé của con bạn mình đều nhận
được những cú điện thoại tròm trèm  tiếng
đồng hồ, yêu cầu mức kỉ luật nặng nhất cho đứa láo lếu cản trở Dồ chống tiêu cực.


Tất cả các thủ trưởng nhớn bé đột xuất thấy thương nó
quá, nhưng  léo ai dám nói toẹt với Dồ khi
hình dung  tới phiên mình thành nạn nhân,
như nó, thì bỏ mẹ.


Không ăn thua. Dồ không bỏ cuộc.


Dồ điện thoại cho… vợ xếp cao hơn, vu lên chúng tình ái nên bao che nhau. Ông này
là giám đốc alô Hà nội lúc bấy giờ và léo biết
mặt ngang mũi dọc  ra sao.


Dồ gửi tin cho dăm báo, vu lên nó dám đến tận nhà Dồ
cướp tài liệu chống tiêu cực.

Dồ vận động em nó tố chị. Kinh ngang đệ nhị cải cách ruộng đất.


Kể thì nhanh, chứ dằng dai  ngoài đời giữa nó và Dồ, cả năm giời. Ai chưa thấy quan tài hẳn chưa đổ lệ.


Đến mức chị xếp thân bảo, đến xin lỗi một câu cho Dồ
câm mồm đi, chị lại sẽ đi cùng em.


Đến mức tận giờ mỗi khi ai nói đến Dồ, mặt nó còn nhợt
ra.


Có điều mải chiến đấu với nó, Dồ quên mẹ vụ án điểm,
của xếp con em nó.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

GỬI BLOGGER KU VINH

Beo chỉ quen biết Lập.


Vài ba lần nhận được tin nhắn
của Vinh- em Lập, í a càphê càpháo khi vào Sàigòn. Lần thì bận tán tỉnh phi
công trẻ Kim Chính Ân bên Bắc Hàn lần thì 
bận gạ gẫm giai bao già ngoài Hà Nội, chưa gặp Vinh bao giờ.


Vinh là người có tài, thậm
chí Beo đánh giá tài hoa ngang ngửa Lập. Thế nhưng cho đến giờ này, thiên hạ
biết hay nghe đến Vinh, toàn những chiêu trò bẩn.


Vinh đánh đổi nhiều quá trong
đời, thậm chí gánh cả oan án, chỉ lấy toàn mấy món tiền còm.


Vinh, cũng như Beo, biết rất
rõ cho đến giờ này, gia cảnh Vươn chưa hề lâm vào khốn khó nếu không muốn nói,
có khi vẫn còn khá hơn Vinh.


Âu cũng là bài học cho Vinh
và cho tất cả những ai làm báo theo phong cách nhà văn, thêm thắt dàn dựng tí
lâm li bi đát và giờ, nhận cú hồi mã thương khó đỡ.


Beo thành thật khuyên Vinh
hãy lẳng lặng làm mọi việc cần làm trong lúc này. Lẳng lặng trả ngay trả hết
tiền cho y thị. Mọi thứ trưng lên chứng minh nọ kia, không chứng minh được bất
cứ điều gì, chỉ làm hình ảnh Vinh thêm tồi tệ.


Cứu vật vật trả ân cứu nhân
nhân trả oán.


Điều tồi tệ nhất trong vụ này
còn chưa xảy tới.


Vinh im lặng, thì tốt hơn…

BÀI HỌC GÌ CHO NGUYỄN XUÂN DIỆN (tiếp)

*** Nhìn ở góc độ dân chúng,
những bức xúc xã hội, bức xúc chính phủ có không?


Ngập.


Bẩn nhất, rị mọ nhất, là mất
5/7 chục cho cảnh sát giao thông nếu chạy xe máy và nhỉnh hơn chút nếu chạy xe
hơi. Dân thành phố, cứ hỏi mười người chí ít dăm ba người dính khoản chi này.
Trò đời, thà bị ghi biên lai phạt 500 không tức bằng mất 5 chục kiểu này cho
dù, 5 chục tiện lợi trăm bề hơn khi không phải ra kho bạc nộp phạt, không phải
lên công an lấy lại giấy tờ….


Và hàng trăm thứ bà rằn rị mọ
như thế ở những cơ quan công quyền, nhởn nhơ hàng ngày.


Cao cấp hơn đồng nghĩa trắng
trợn hơn.


Điểm danh lại ngày trước, con
cháu các cụ như Võ Nguyên Giáp, Lê Duẩn, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Phan Văn
Khải…đều bằng lòng với các vị trí xã hội đúng tầm năng lực của mình.


Nay, thì khác.


Vừa ra trường, chưa kịp đủ
thời gian thực tập, chưa kinh qua 1 ngày học hành về quản lí kinh tế,  đã được đẩy ngay thành bà chủ. Dĩ nhiên, bà
chủ đồng tiền của nhà nước, chứ tiền tư nhân, đừng mơ.


Không thể viết một câu quốc
ngữ hoàn chỉnh, ấy là Beo viết thế cho nhẹ bớt, chứ tả như những người từng
phải làm việc dưới quyền, ông Nguyễn Công Khế chẳng hạn, thì sự thật là không
nói nổi một câu cho ra hồn, vẫn chễm chệ quan đầu một tỉnh miền xuôi.


Các loại Tổng Vina, gần như thanh
tra sờ đến đâu xe bít bùng hụ còi tấp vào ngay sau đó.


***  Có hai ông Quốc Quân, một ông Lê một ông
Nguyễn, một ông mang bom một ông diễn biến hòa bình. Ông mang bom khỏi xử đem
bắn bỏ mẹ đi càng sớm càng quý. Beo nói về ông Quân diễn biến hòa bình.


Kĩ về thân nhân thế để khỏi
lộn vì Beo vua nhầm lẫn chuyện  họ hàng
hang hốc.


Ông này ra ứng cử đại biểu
quốc hội, điềm đạm chứ không bắng
nhắng như Cù con.


Ông này ít a dua a tòng vào
những thứ Sàm Chi Diện khởi xướng.


Thật tiếc, cương lĩnh chính trị của ông đưa ra công
khai còn quá mờ nhạt.


Nhưng chí ít, Beo thấy ở ông
có hơi hướng của người làm chính trị đối lập, đúng như Beo thường hình dung (và
chờ đợi). Hơi hướng thôi, chứ còn thành hay không thì ko thể nói trước. Vịt ta
cứ là phải nói nước đôi thế mới không lo bị out.


*** Xã hội bây giờ, xây một
trường học đạt chuẩn - lại là chuẩn quốc tế - là giấc mơ sẽ thành sự thật của
hàng triệu (chính xác là hàng chục triệu) phụ huynh. Nhân danh bảo vệ ( một thiểu
số) dân mất đất ở Văn giang, kêu gọi trường mẹ ở Anh  xem xét lại việc hợp tác. Tưởng rằng phá bĩnh
chính quyền, nhưng hiệu quả thật nếu có,  đập thẳng vào hàng chục triệu giấc mơ kia.


Toàn những người tầm tuổi từng
thấm thía  giữa ngày hè  40 độ điện đóm không có- mới chỉ nói đến điện
cho dân sinh. Toàn những người học vấn đủ để nhận thức điện hạt nhân là lựa
chọn duy nhất  để bảo đảm nguồn năng lượng cho quốc gia trong tương lai. Chống
cái đã. Lấy nước Nhật làm mẫu hình hù dọa bà con.


Cú phá thối chính quyền này còn
thảm hại hơn cú bauxite. Nó bày ra cho dân chúng thấy hiệu quả đấu tranh   nhân
cách những gương mặt cầm đầu, từ bauxite 
chuyển thành bô shit ra sao.


Ấy chưa kể đến vụ tự biến
mình thành một đám hề nhạt chục sáng chủ nhật bên Hồ gươm.


Ấy chưa kể dăm anh chí hải ngoại, trưng nào giáo nào tiến , kí cọt vào những thứ, gọi đúng tên là cỏ rả không chịu nổi.


Chống chế độ, nhưng chọn toàn
những sự kiện đánh thẳng vào lợi ích của số đông nhân dân, thay vì nhắm vào tử
huyệt của chính phủ.


Beo gọi Sàm Chi Diện là đám
thần kinh chính trị, là vì vậy.

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2012

BÀI HỌC GÌ CHO NGUYỄN XUÂN DIỆN

*** Thật ra sẽ chẳng có bài
  thêm được nữa, vì  học vị tiến sĩ đã là kịch bến nhà Rồng của
cái sự học mất rồi.


Có một sự thật lâu nay thế
giới ảo, cũng như thế giới thật, nhiều người lầm tưởng, Nguyễn Xuân Diện nhận
được sự ủng hộ của quần chúng trong nước.


Kì thực con số mong muốn
chính quyền trừng trị những người như Sàm Chi Diện cực đông. Không hề ngoa
ngôn, bởi  sự cực đông kia thể hiện bằng
các đơn thư  gửi khắp các cơ quan chính
quyền và truyền thông yêu cầu trừng trị họ của đủ mọi giới, đặc biệt là của cựu
binh và doanh nhân.


Trước khi đến Viện Hán nôm chiến đấu sáng thứ Sáu tuần trước, các
cụ đã có đơn tố cáo…bộ công an, cho rằng cơ quan này dung túng cho những
kẻ  phá nước hại dân.


Quan điểm của các bác cao cấp
trong chính quyền, dĩ nhiên dung túng thì không rồi, nhưng không hề coi sự nguy hiểm của  Sàm Chi Diện có khả năng ảnh hưởng đến an
ninh nước nhà, như các cụ đánh giá. Một bác bộ trưởng bảo, đi ngược với quyền
lợi nhân dân, nghiễm nhiên tự chết.


Chưa hết, Beo từng kể chuyện
lèm nhèm tiền bạc rồi lấp liếm một cách rất hèn hạ của những chiến xĩ dân trủ Ở ĐÂY  Không
có bất cứ một cuộc quyên góp nào của nhóm này không có chuyện ăn lậm-lẫn-nhau,
gần nhất là Diện lậm của Bùi Hằng. Chính quyền cũng thừa biết và có đầy đủ bằng
chứng nhưng không dùng đến như một con bài lật ngửa bộ mặt thật của họ, như suy
luận thông thường của dăm cái loa chống cộng RFA,BBC….Thằng bỏ đồng tiền ngu
thì ráng chịu và cách tự chết này của các chiến xĩ dân trủ còn nhanh hơn cách
bác bộ trưởng nói nhiều.


Quay lại vụ việc hôm 18 ở
viện Hán nôm.


Sau khi yêu cầu bộ công an
chán không ăn thua, các cụ cựu binh ra tay tự xử lấy, bằng cách đến viện Hán
nôm gặp Viện trưởng, yêu cầu phải xử lí Diện.


Và các cụ thua.


Diện và đồng minh, đánh một
cụ phải đi  nhà thương Xanh Pôn.


Thắng lợi
quan trọng thế,  không thấy các đệ tử của
sư phụ Diện tường thuật.


Có lẽ do các cụ đưa đầy đủ
danh tính trước khi đến Viện, nên bài cực quen là vu cho công an giả danh, Diện
chỉ dám mập mờ đánh lận.


*** Giả dụ Dédé nhà mình muốn
tham gia vào nhóm cựu binh kia?


Dứt điểm mình không cho đi.


Xã hội nào cũng có những nhóm
người thần kinh chính trị như đám Sàm Chi Diện. Tuy nhiên, lãnh tụ chính trị lãnh
đạo thành công các cuộc cách mạng, có thể xuất thân từ nghèo hèn thậm chí côn
đồ mạt hạng nhưng, tiệt không ai  có tiền sử thần kinh chính trị.


Ngay cả mong muốn thay đổi
nhận thức của đám đông, cũng không thể được dẫn dắt bởi những thằng thần kinh.


Âu chỉ là những trang trí rẻ
tiền về tự do của chế độ, cho bức tranh toàn cảnh xã hội Việt thế kỉ 21 này.

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Dự đoán đáng kinh ngạc về …Vịt

Hôm nay, đọc một câu của chuyên da  phân tích chính chị Thayer Tôi không
nhìn thấy dấu hiệu nào cho thấy Đảng cộng sản Việt Nam sẽ chịu từ bỏ quyền lực
, thách từ lớn chí bé nhịn nổi cười.


Và thách luôn Thayer, lục
tung thế giới xem nước nào chính đảng mạnh nhất đang cầm quyền, đang yên đang
lành, tự dưng mang quyền lực ra chia sẻ, chưa nói đến từ bỏ.


Nguyên cái diễn văn dài dằng dặc
của  Hồ Cẩm Lú mới đây, chú chuyên da hâm
hâm đơ đơ này không đọc vị ra được, điểm sốt nóng nhất nằm ở đâu.


Không phải ở chỗ sửa hiến
pháp.


Chỉ có những thằng ngu trần
ai khoai củ mới nghĩ rằng sẽ thay đổi điều 4 hiến pháp trong tương lai gần.
Những thằng đang thủ dâm ngày cộng sản Vịt sụp đổ đang đến, coi chừng tiệt bố
nó mất giống trước khi sự tự sướng kia kịp thỏa mãn.


Không phải ở chỗ đất đai.


Các chính sách đưa ra lần này,
và các lần sau nữa, chỉ là vá víu tấm mền cũ.


Lại càng không phải ở chỗ các
chính sách xã hội và tiền lương. Cái này muôn đời muôn kiếp không bao giờ nóng
sốt với quốc dân đồng bào Vịt, vì  dễ
đến  chín chục phần trăm công chức không
biết  chính xác lương mình bao nhiêu. Mỗi
lần cần khai khẩn gì dính dáng đến thu nhập cá nhân, y như rằng nháo nhác lũ
lượt… chạy hỏi phòng kế toán.


Có 4 điểm đã kể ra 3, tự
nhiên hiểu, sốt nhất nằm ở đâu.


Đặc tính Vịt mình, có khi vấn
đề nêu ra cực kì lớn, chỉ để giải quyết 
1 chuyện nhỏ, và ngược lại.


Tại sao phải tái lập ban nội
chính và lập thêm ban chỉ đạo phòng chống tham nhũng bên đảng, trùm lên công
việc của một ông phó thủ tướng hiện hành?. Mục đích ý nghĩa dĩ nhiên vô cùng
tốt đảng đẹp đời.


Điều đáng kinh ngạc về Vịt ở chỗ
này: 
vấn
đề nêu
rât lớn tham nhũng chỉ để giải quyết chuyện li ti: cân bằng quyền lực.

tham khao: http://www.thanhnien.com.vn/pages/20120516/phat-bieu-be-mac-hoi-nghi-trung-uong-dang-lan-5-tong-bi-thu-nguyen-phu-trong-can-quyet-tam-cao-no-luc-lon.aspx

Dự đoán đáng kinh ngạc về nước Mỹ


Copy từ internet


 


George Friedman, người sáng lập và là Chủ tịch Công ty
Dự báo chiến lược STRATFOR, một think-tank phi chính phủ hàng đầu thế giới từng
dự báo chính xác một số sự kiện chiến lược. Cuốn sách 100 năm tới của ông đưa
ra những dự đoán đáng kinh ngạc về nước Mỹ.


Friedman dự báo trong thế kỷ
XXI nước Mỹ vẫn dẫn đầu thế giới, thậm chí ông nói bây giờ nước Mỹ hãy còn là
đứa trẻ (?), thập niên 50 thế kỷ này mới trở thành siêu cường đích thực và thập
niên 60 mới là thời đại vàng của Mỹ.


Dự báo ấy khác với quan điểm
của Zbigniew Brzezinski, Henry Kissinger, Stephen Brooks, William Wohlforth
hoặc của Martin Jacques (trong cuốn Khi Trung Quốc thống trị thế giới), cũng
như nhiều dự báo rất xấu về kinh tế Mỹ trong cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay.
Nó giội gáo nước lạnh lên những cái đầu phát sốt sau khi đọc sách của Lưu Minh
Phúc cho rằng trong thế kỷ XXI Trung Quốc sẽ thay Mỹ lãnh đạo thế giới.


Dự báo của Friedman dựa trên
quan điểm sự thực lịch sử và tình trạng địa-chính trị quyết định tất cả.
Friedman nhận định: nước Mỹ đã xây dựng được một nền văn hoá và chế độ chính
trị tiên tiến nhất thế giới.


Sự thực là văn hoá Mỹ đang
giữ vai trò dẫn đầu thế giới, có sức lan toả và chiếm lĩnh mạnh mẽ. Nhạc pop,
vũ điệu rock and roll cũng như fastfood và CocaCola… được giới trẻ khắp nơi ưa
chuộng. Hollywood thống trị điện ảnh 5 châu.
Truyền thông Mỹ dẫn đầu truyền thông thế giới. Văn hoá chính trị-tư tưởng của
Mỹ rất phát triển, họ luôn có nhiều nhà tư tưởng, nhà chính trị học hàng đầu.
Khoa học kỹ thuật và giáo dục đại học thì khỏi phải nói.


Tư tưởng dân chủ bình đẳng
sinh ra ở châu Âu nhưng nảy mầm và thành cây lá sum sê trên đất Mỹ – khi châu
Âu còn dưới ách phong kiến… Vào thời những năm đầu của thế kỷ 16, 17 phần lớn
những người di cư sang Mỹ đều là những kẻ, dưới quan điểm của giới “Quí Tộc”,
là những kẻ bất mãn bị xã hội ruồng bỏ, những người vô gia cư bị coi là hạ
đẳng, và các phần tử bị coi là tội phạm hay phản động. Những con người này đến
vùng đất mới châu Mỹ, họ đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ. Văn hóa của họ, tức
nguyên lý sâu xa nhất chi phối suy nghĩ của con người, chỉ đơn giản là “tự lo”,
và cái nguyên lý ấy phát triển thành triết lý về “tự do” kiểu Mỹ sau này.


Phạm trù tự do của Mỹ được
xây dựng dựa trên nguyên lý tự do hành động, chính vì thế thượng tầng kiến trúc
của xã hội Mỹ đã phải đối diện với một phạm trù mới về quản trị nhân sự — khi
mà những yếu tố khống chế con người như: tôn giáo, ý thức hệ, truyền thống,… đã
không còn. Phạm trù mới này đã nẩy nở thành hệ thống nhà nước pháp quyền và văn
hóa quản trị trí thức – một hệ thống khái niệm về quản lý lao động tách rời
nhân sự.


Hiến pháp Mỹ 1787 là bộ hiến
pháp thành văn đầu tiên của giai cấp tư sản trong lịch sử thế giới. Nó dựa trên
cơ sở tư tưởng dân chủ tư sản, đầu tiên dựng nên một quốc gia có đặc trưng là
chế độ cộng hòa, chế độ liên bang, chế độ Tổng thống, chế độ tam quyền phân
lập, chính phủ dân bầu, chế độ nhiệm kỳ của người lãnh đạo. Cơ chế ấy bảo đảm
dân chủ hóa trình tự ra quyết sách, tránh được sự lạm dụng chức quyền… Sức sống
của mô hình chính quyền Mỹ thể hiện ở chỗ từ ngày lập quốc (1776) đến nay nước
này chưa hề có đảo chính hoặc cách mạng lật đổ chính phủ. Rất ít nước lớn nào
có nền chính trị ổn định, được lòng dân lâu như vậy.


Dù từng phạm không ít sai lầm
nhưng nước Mỹ đã đứng vững và chiến thắng trong hai cuộc thế chiến và chiến
tranh lạnh, vượt qua các cuộc khủng hoảng kinh tế vô cùng trầm trọng. Được như
vậy trước hết là do cơ chế chính trị phát huy được vai trò làm chủ của toàn
dân, họ phát hiện và bầu lên được những người lãnh đạo khôn ngoan phù hợp với
xu thế từng thời đại. Nhờ thế chỉ sau 150 năm dựng nước, Mỹ đã trở thành siêu
cường bá chủ thế giới.


Trong cuộc khủng hoảng kinh
tế hiện nay, các số liệu về tỷ lệ thất nghiệp, nợ nhà nước và thâm hụt ngoại
thương đem lại cảm giác kinh tế Mỹ chắc chắn sẽ sụp đổ. Thế nhưng giờ đây họ
vẫn sống đàng hoàng bằng núi tiền các nước khác tự nguyện cho vay. Châu Âu mới
là kẻ chịu thiệt với đồng Euro có nguy cơ đổ sập. Cơ chế chính trị Mỹ có khả
năng tự sửa đổi cho thích hợp hoàn cảnh, như chính sách Kinh tế mới của Tổng
thống Roosevelt, hoặc luật cải tổ tài chính Tổng thống Obama vừa trình Quốc hội
đã và sẽ có thể đưa nước Mỹ thoát khỏi khủng hoảng.


Trên lĩnh vực kinh tế, người
Mỹ cũng dẫn đầu thế giới đưa ra nhiều sáng kiến vĩ đại. Thời gian 1863-1869 họ
đã xây dựng xong tuyến đường sắt Thái Bình Dương 3000 km xuyên suốt Đông Tây,
vừa góp phần quan trọng thống nhất đất nước, vừa giúp nhanh chóng phát triển
kinh tế. Công trình này được đài BBC đánh giá là một trong 7 kỳ tích của lịch
sử công nghiệp hoá thế giới và được dân Mỹ coi là biểu tượng thống nhất quốc
gia (thời gian 1861-1865 Mỹ có nội chiến, đất nước chia rẽ sâu sắc). 30 năm
sau, nước Nga mới bắt đầu làm đường sắt xuyên Siberia
.


Thập niên 50 họ có sáng kiến
xây dựng mạng xa lộ cao tốc nối tất cả các bang, các thành phố, khiến cho đất
nước này trở nên vô cùng năng động, người dân tha hồ phóng xe đi khắp nơi tìm
việc làm, khai thác tài nguyên.


Thập niên 90 họ đầu tiên đề
xuất và triển khai xa lộ cao tốc thông tin (gồm hệ thống thông tin số và mạng
thông tin internet), dẫn đầu thế giới tiến sang kỷ nguyên thông tin, nhờ đó
nguồn trí thức tăng gấp bội, bảo đảm công nghệ cao phát triển như vũ bão.


Hai mạng xa lộ nói trên đã
đem lại cho nước Mỹ sức mạnh bá chủ thế giới trong 50 năm qua.


Giờ đây George Friedman dự
báo trong thế kỷ XXI Mỹ sẽ hoàn tất xây dựng xa lộ cao tốc năng lượng, năm 2080
nhà máy điện trên vũ trụ sẽ bắt đầu phát điện về cho trái đất sử dụng.


Nước Mỹ có ưu thế tốt nhất
thế giới về địa lý. Đất rộng và màu mỡ, giàu tài nguyên, có nhiều con sông lớn
thông thương được và những hồ nước ngọt khổng lồ. Hai đại dương quan trọng nhất
bao bọc hai bên. Ngày nay tiêu điểm cạnh tranh địa chính trị toàn cầu đã chuyển
từ đại lục Âu Á sang giành giật quyền kiểm soát biển, mà về mặt này Mỹ có ưu
thế vô địch, đã và đang kiểm soát toàn bộ các đường hàng hải, vì thế họ sẽ tiếp
tục kiểm soát nền kinh tế toàn cầu.


 Friedman viết: trong
10-20 năm đầu thế kỷ XXI, Mỹ sẽ gặp những thách thức nghiêm trọng, nhưng không
nước nào có thể thay thế vị trí số 1 của Mỹ; thế giới vẫn lấy nước Mỹ làm trung
tâm.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

PHẨM HẠNH VÀ TIỀN

***Lạ thiệt.
Ném đá tới tấp một con bé khi nó bảo, nó bằng lòng với cuộc sống được bảo bọc bởi một người đàn ông.
Phàm một thằng đàn ông cung phụng (ở đây thuần nói về vật chất) con đàn bà của nó khi nào nhỉ?
Đầu tiên là khi nó có tiền, và làm ra tiền. Thứ nữa là nó yêu, mãnh liệt. Và cuối cùng, khi nó cung phụng cả đến gia đình nhà vợ, nó còn đầy tính trách nhiệm với gia đình.
Có con đàn bà nào từ chối tất cả những điều trên khi duyên trời mang tới, chỉ để giữ gìn  phẩm hạnh, cái phẩm hạnh theo định nghĩa của một số người khinh bỉ vật chất tiền bạc, không nhỉ?
*** Mình viết nghiêng chữ duyên trời, là bởi những người đàn ông như thế, không phải cầu là được ước là có hay như con bé người mẫu nói trên, không hiếm những đứa đẹp như nó, thậm chí đẹp hơn nhưng vớ phải thằng lèm bèm chín xu đổi lấy một hào, dù tiền cũng đông như quân Nguyên.
Duyên trời là bởi cũng có những đứa chẳng cần tí nhan sắc nào vẫn được yêu chiều, y như bà hoàng đồ lót kia.
Phàm duyên trời, thì không bao giờ có nhiều. May mắn lắm, mới rơi uỵch vào đầu.
*** Người ta hướng phụ nữ suy nghĩ như đàn ông và làm tất cả những công việc của đàn ông, tung hô đó là sự giải phóng. Một con bài xóa đói giảm giảm nghèo của những thằng đàn ông bất tài, bất lực và giảo hoạt.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.
Thế là đàn bà, để được bình đẳng, vừa quần quật xây nhà vừa phải
giữ cho cái tổ của mình ấm ấp. Và rồi đáng thương ở chỗ, chính đàn bà lại lấy cái việc phải tự xây nhà kia làm thước đo phẩm hạnh cho giới của mình.
Xã hội Việt hiện nay thậm ghét những người giàu và đặc biệt không thể chịu đựng nổi việc ai đó giàu nhanh.
Và  họ trút tất cả sự cay cú đố kị ấy lên đầu những con đàn bà đang ung dung tận hưởng ngôi nhà do  đàn ông xây cho, bằng cách  gọi tên đó là lối sống sa đọa hưởng lạc (ấy là lúc lịch sự) hay gái bao (lúc chém gió).
Mình tin rằng, không con đàn bà nào trong đời không một lần thầm mơ trong lúc quần quật như trâu bò: giá như có được giai bao!


Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

KHÓC MƯỚN


*** Trước tiên, mượn chính
mồm 2 nhà báo VOV để khẳng định tính chính danh cũng như hiệu quả của cuộc
cưỡng chế của chính quyến tại Văn giang.


http://vov.vn/Home/Hoan-thanh-cuong-che-72ha-dat-o-Van-Giang-Hung-Yen/20124/207565.vov


Cho đến hôm nay đã thêm Hội
luật gia tham gia vào đội ngũ khóc mướn cái clip, tác giả bài báo trên bị lực
lượng đang thi hành công vụ nện cho lên bờ xuống ruộng.


Trong đám khóc mướn, chưa
thấy ai, nhất là mấy ông luật gia, đả động đến tính không chính danh của hai
nhà báo trong quá trình tác nghiệp: không một mẩu giấy tờ lận lưng, ngoài việc”
bảo bằng mồm” với các lực lượng chức năng ta đây là nhà báo.


Nguyên tắc tối thiểu, không
cứ tác nghiệp ở những chỗ đã được cảnh báo trước sẽ có nguy hiểm, mà bình
thường nếu anh chưa có thẻ nhà báo thì bất cứ cơ quan báo chí nào cũng đều
phòng thủ cho phóng viên của mình tờ giấy giới thiệu. Giấy này thường có thời
hiệu sử dụng 1 tháng, hết hạn cấp tiếp và đến được tất cả các đơn vị có liên
quan đến địa bàn tác nghiệp của phóng viên đó.


Không giấy tờ chứng minh, cái
việc bảo bằng mồm ấy, suy cho cùng, có khác gì mấy thằng vượt đèn đỏ bảo với cảnh sát giao thông tao là con cháu tướng Nhanh.


***Ở quê đám ma nào mà ít hờ
(tiếng quê chỉ sự gào khóc) là con cái người chết thuộc hàng bất hiếu, thế nên
nhà nào ít con hay con cái đi làm thành phố không biết hờ, phải thuê mấy bà khóc mướn chuyên
nghiệp hờ thay.


Đất lề quê thói, khóc mướn âu
cũng là tục không xấu cũng chẳng tốt, một cách kiếm tiền sạch của mấy bà mấy
bác nông dân.


Khóc mướn trong làng trí thức,
bày ra một sự bế tắc về tư tưởng. Chiếc
áo
thể chế chính trị hiện hành đã trở nên chật chội, vậy nhưng thay áo thế nào, thằng biết thì chưa lên
tiếng, thằng đang phất cờ thì lưu manh, chỉ khiến dân chúng thêm khoái vận  nguyên áo
cũ, cho nó lành.


Đám khóc mướn, nằm khúc giữa
hai thằng, tự tụt quần sịp phơi trym lại tưởng đang đòi thay áo.


Nhục như con trùng trục.


Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2012

TÁI KINH-CHƯA GÌ ĐÃ CÓ DƯ ÂM

Cái thú nhất của viết lách,
ấy là đôi khi tưởng lĩnh vực ấy mình dốt nhất, dốt vô đối. Thế nhưng, sau một
sáng ngủ dậy, xuất hiện những thằng khiến mình hân hoan yêu đời vì hóa ra còn
có đứa ngu hơn mình nhiều.


*** Ví dụ  
ĐÂY
. Hoá ra vị Lang tinh bàn chuyện kinh bang tế thế lâu nay, không phân
biệt được tỉ trọng sản phẩm nông nghiệp trong GDP với tỉ lệ lao động nông
nghiệp trong dân số. Chưa kinh, Lang diễn dịch cái 60 % GDP khiến mình
cười  đến phèo phổi lộn tung trong ruột.


Con số (làm tròn) trong GDP, 2010,
nó thế này:


Nông-lâm- ngư 20% ; Công nghiệp-xây
dựng 41% ; Dịch vụ 39%.


Riêng khu vực dịch vụ thứ tự
tỉ trọng gồm có: ngành thương mại (lưu chuyển hàng hóa) chiếm 36% (36 của 39 lang
nhá). Du lịch. Dịch vụ vận tải. Dịch vụ công nghệ thông tin. Dịch vụ tài chính,
ngân hàng, bảo hiểm, kiểm toán…


Cái lang xếp vào hàng nhị
phẩm về kiếm tiền cho quốc gia là xuất khẩu lao động í, nó nhỏ đến mức dưới đáy
bảng xếp hàng, gần như không đáng kể.


*** Ví dụ
ĐÂY NỮA


Trong ví dụ này phải nói
ngay, các thông số không sai, thậm chí còn nhẹ hơn sự thật Beo biết. Sự thật
khiếp đến mức, có bắn bỏ cả dàn lãnh đạo Titanic Việt này cũng chưa thỏa đáng.


Ấy vậy mà lên báo, tự dưng
thấy sai bét nhè. Nghiệt nỗi, cái sai không thuộc Titanic Việt.


- 1 tỷ mà mua được 73 cái
tàu, phải nói là hời chứ không hớ tẹo nào.


- Treo cờ nước ngoài là việc cực
kì bình thường đối với vận tải biển khi họ muốn tránh những khó khăn trong nhập
cảng khi quan hệ ngoại giao không thuận lợi, hay khi tàu cho thuê định hạn. Titanic
Việt nằm ở trường hợp sau (về hình thức còn bản chất thì đúng như bài báo nêu).


- Các công ty Shipping, chỉ
có khái niệm tàu đủ tiêu chuẩn vận hành hay không chứ không có khái niệm quá đát, dù có cho vào ngoặc kép đi nữa.


Copy từ văn bản thanh tra mà
không bỏ thêm tí công biên tập lại, chữ nghĩa nó phản chủ như vậy đấy.

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

CHÂN DUNG TRƯỞNG BAN VIỆT NGỮ BBC


Lang thang đi tìm bài diễn
văn anh Tin đọc ở Quảng trường đỏ hôm qua, đạp phải nguyên đống phân.


Chú Giang BBC đưa thế này


Nghị định này sẽ buộc các bloggers phải đưa tên thật
và cách để liên lạc, yêu cầu các trang web thông tin muốn đưa bài lên phải có
sự chấp thuận của chính phủ, và buộc các quản trị viên trang web này phải báo cáo
bất kỳ hoạt động trực tuyến nào bị cấm cho nhà chức trách.


Sự thật nó thế này: http://chinhphu.vn/portal/page/portal/chinhphu/congdan/DuThaoVanBan?_piref135_27935_135_27927_27927.mode=detail&_piref135_27935_135_27927_27927.id=657


Đất mẹ chú, chú chống cộng ngu
thì cũng chừa chỗ cho những thằng râu ria như Dân luận RFA… nó ngu chung với chứ
giành hết về mình thế a.


Cộng Việt nó cấm chú và toàn
thể  ban Việt ngữ của chú thò chân về
nước, cho đến cái tin này, thì chị thấy nó đúng cả lí lẫn tình đấy.


Riêng chị, chị mong cái nghị
định này ra đời gần chết, vì nó sẽ bảo vệ cho những đứa như Cô gái đồ long
không bị tù oan, nó sẽ bảo đảm công bằng giữa Điếu cày thì phải đi tù mà  thằng mặc quần đùi hoa mân mê khúc xương nhựa
trắng hếu ở Văn giang 

thì hân hoan làm bồ đẻ (ra tin) cho mấy chú ngu thậm hại chị kể trên.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

TÁI KINH (3)

Kinh tế là lĩnh vực Beo dốt
nhất trần đời, không có khả năng phân tích sâu như một số bạn yêu cầu. Thay vào
đó, Beo cung cấp tiếp nội dung đề án tái kinh để rồi các bạn tự bình luận.


Cũng xin nói lại cho rõ,
những nội dung Beo copy sau đây chỉ là những định hướng chung nhất. 4 đề án
thực hiện cụ thể về Cơ cấu đầu tư công; Cấu trúc doanh nghiệp nhà nước; Cơ cấu
tổ chức tín dụng và cuối cùng  Cấu trúc
thị trường chứng khoán và các định chế tài chính, theo chỗ Beo biết, hiện vẫn
trong giai đoạn đang hoàn chỉnh, chưa làm xong.


Phương hướng tái kinh


* Định hướng chung là chuyển
dịch cơ cấu kinh tế giữa các ngành, nội bộ ngành và toàn bộ nền kinh tế.


* Định hướng Công-nông nghiệp
và dịch vụ: cho đến năm 20, nông nghiệp chỉ còn chiếm 15% GDP (2010 là 20.6),
còn lại là công nghiệp và dịch vụ. Tạo việc làm cho 8 triệu nông dân, tăng thu
nhập của họ lên gấp 3 (tất cả so với 2010)


Tập trung tăng hàm lượng khoa
học công nghệ và tỉ trọng giá trị nội địa trong sản phẩm công nghiệp. Tỉ trọng
công nghiệp chế tạo tăng từ 25% giá trị sản xuất công nghiệp hiện nay lên 40% năm
20.


Hình thành một số trung tâm
dịch vụ.


* Định hướng các ngành, sản
phẩm ưu tiên phát triển: tiêu chí lựa chọn bao gồm 1. Hiện đang phát triển tốt,
2. Có tiềm năng phát triển và có thị trường, 3. Thương mại quốc tế được. 4. Có
tương tác với các ngành khác cùng phát triển, 5. Có tác động kết nối kinh tế
vùng và kết nối kinh tế Việt với khu vực và thế giới.


* Định hướng cơ cấu thị
trường và vai trò của nhà nước và doanh nghiệp, nhà đầu tư…


Trọng điểm thị trường xuất
khẩu là Mỹ, Nhật, Trung, EU và Úc….


Vai trò doanh nghiệp, nhà đầu
tư trong tái kinh: chuyển dịch theo cách tiệm tiến và từng bước


Vai trò nhà nước: tăng tốc,
đột phá.


Từ định hướng này, 12 nhóm giải pháp được đưa ra như sau:


- Nâng cao chất lượng quy
hoạch


- Ổn định vững chắc kinh tế
vĩ mô


- Nâng cao hiệu quả đầu tư
nhà nước


- Hoàn thiện thể chế kinh tế
thị trường


- Đổi mới chế độ ưu đãi, khuyến
khích đầu tư


- Nâng cao hiệu lực quản lí
nhà nước  với dự án đầu tư nước ngoài


- Xây dựng và thực hiện đồng
bộ chương trình phát triển các ngành ưu tiên theo hướng tắng hàm lượng khoa
học, tăng tỉ lệ giá trị nội địa.


- Nâng cao chất lượng các
doanh nghiệp tư


- Nông nghiệp: tăng quy mô vùng
chuyên canh


- Nâng chất và lượng vùng
kinh tế


- Nâng chất lượng nguồn nhân
lực


- Phát triển khoa học, công
nghệ

KINH

Sự thể thế này: một nhóm văn
nhân kẻ sĩ tự tập hợp  in thành sách những bài viết về nhà văn Trần Hoài Dương, để tưởng nhớ
ông nhân giỗ đầu.


Bản thảo được gửi qua NXB
Trẻ. Sách in ra, nhóm biên soạn phát hiện một số bài bị biên tập viên cắt mất.
Và họ quyết định không phát hành mà sẽ tổ chức in lại.


Sẽ là rất đẹp, rất đáng kính
trọng nhóm biên soạn, nếu sự việc dừng lại ở đây.


Nhưng không, đại diện nhóm
biên soạn- nhà thơ Lê Thiếu nhơn đã làm một bài, có thể coi như phát ngôn chính
thức của cả nhóm, xỉ vả NXB và biên tập viên Trí công.


Kéo theo, dĩ nhiên, hàng loạt
comment của văn nhân kẻ sĩ sung sướng nhấn nhá thêm chi tiết dẫn dắt của Lê
Thiếu Nhơn, xỉ vả BTV là loài chó má.


Bất cứ một tổ chức nào cũng
có những quy định quy chế của nó. Nếu Beo không lầm thì việc nhóm biên soạn xin
giấy phép xuất bản từ Trẻ là hoàn toàn tự nguyện, điều đó đồng nghĩa với việc
anh chấp nhận ngay từ đầu những quy định quy chế của Trẻ.


Thôi thì tức giận quá, thương
xót Trần Hoài Dương quá, chửi vuốt đuôi dăm ba câu còn tạm chấp nhận, nhưng
toàn những người, chữ nghĩa viết đầy đến cả chục cuốn sách, xúm vào miệt thị một
nhân viên làm công ăn lương là chó má thì, hết từ để diễn đạt vì,  con chó ăn cứt đã là ví von thấp nhất mất rồi.


Hành động không phát hành
cuốn sách, lí ra rất đẹp như đã nói ở trên, đâm  thành yêng hùng rởm.


Chả trách sách vở viết ra, in
năm trăm một ngàn, vẫn ế sưng.

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

ĐIỆN HỘT NHƯN

*** Diễn đạt một cách nôm na về
thủy điện, nó là thế này:


Tất cả những vị trí thuận lợi
nhất, của tất cả các con sông trên toàn quốc để làm nhà máy thủy điện, đều đã
được be bờ đắp đập làm cả.


Vì địa thế thuận lợi nên chi
phí đầu tư thấp, kéo nhiều thứ thấp theo. 1kwh chi phí hết 1 đồng và 10 năm thì
thu hồi xong vốn.


Hết nạc vạc đến xương. Giờ
đây người ta phải xây cất nhà máy công suất nhỏ xíu 3-5 mv và ở những nơi, để
làm ra 1kwh chi phí tới 10 đồng. Chưa kể dẫn theo hàng chục hệ lụy lâu dài về
môi trường, về dân sinh….


Đây cũng là nguyên nhân chính
dẫn tới việc tăng giá bán điện lâu nay. Các nguyên nhân vẫn tuyên truyền, thực
tế chỉ là phụ.


Không ít đại gia thầu thủy
điện ôm cũng dở xoay xở cũng khó như Tân tạo của bà Hoàng Yến, HAGL của bầu Đức….
khi chi phí đầu tư đội lên mà giá bán điện bị không chế.


Mà không khống chế, để tư
nhân làm giá điện như một vài tờ báo đang cổ vũ, võ đoán mấy cũng thấy ít nhất
nửa dân chúng Việt quay lại thời hồng hoang đốt bùi nhùi lấy ánh sáng.


Và rồi,  ngay cả xương, thì cũng đến lúc hết, vì cũng
chỉ ngần ấy con sông.


Nhiệt điện, nguồn nguyên liệu
than và xăng không phải là vô tận nếu không muốn nói, đang cạn kiệt.


Lấy gì bù đắp lượng điện
thiếu hụt, nếu không xây nhà máy điện hạt nhân.


Có một con số rất hấp dẫn thế
này: cùng  1 suất đầu tư 1676 USD/kwh,
giá bán của điện hạt nhân là 3.5 xu, điện than là 4.3 và điện xăng là 5.0


*** Mình khinh cựu nghị
Thuyết bởi, những điều kể  trên Thuyết
biết không? Ngồi chai đít cuốc hội chả nhẽ không biết. Nhưng nếu không chống
đối, không đi ngược số đông (mà số đông này lại trùng khớp với lợi ích đất
nước) làm sao Thuyết giữ danh người hùng chuyên chửi để đám lá cải xưng tụng.


Còn nếu nhận thức thật của
Thuyết chỉ đến thế, thì nhục quá.


Với điện hột nhưn, Thuyết và đồng chí hải ngoại của Thuyết có muốn
kích động dân, cũng muộn mất rồi.


Chính  phủ lần này làm tuyên truyền khá bài bản và
cẩn thận. Riêng cái đoạn cho hàng đoàn nông dân sang Nhật tham quan, trăm nghe
không bằng một thấy, nhát ma họ hơi bị khó. Mang chuyện nước Nhật đóng cửa điện
hột nhưn ra dọa, họ đủ trình vặn lại: So với sóng thần động đất, số người chết
vì sự cố nhà máy điện là bao nhiêu? Đóng cửa hột nhưn, Nhật bản có bị mất cân
đối cung cầu điện hay nó dư điện rồi, đóng bớt ngừa thiên tai? Và thiên tai cỡ
chao đảo được nhà máy điện hột nhưn, liệu có xảy ra đều đều  năm mấy bận, ở Việt nam?

THƠ VÀ CẢM GIÁC NHỤC THỂ

Mình bẩm sinh
không dại trai, một Lão í đủ dùng để giải trí hai chục năm chưa có ý thay khẩu
vị. Chỉ chết lăn lóc vì mấy đứa làm thơ.


Không nhớ chính
xác tập Gửi VB của Phan Thị Vàng Anh
in khi nào, nhưng nhớ như in cảm giác thốn vào ngực gai hết người khi đọc những
dòng  thơ sắc lạnh, tinh tế đến mức như
dùng kính hiển vi soi rọi vào từng lỗ chân lông cảm giác. Gửi VB mỏng dính mà đọc cũng đến mấy lần mới xong bởi phải gập vội
lại khi đọc đến những bài như Tân hôn
hay Về nhà. Hôm trước Tết nhân dọn tủ
sách, ngồi đọc lại vẫn thấy nôn nao hay, như những lần đầu.


Thằng Hà Cao có
hàng chùm thơ từ hay tới cực hay về thân phận đàn bà, nhất là về các cô gái
điếm. Một vài bài đọc chảy nước mắt. Mình tán tỉnh nó cho in suốt, dễ cũng đến
7/8 lần, không hiểu sao nó toàn chối thẳng thừng.


Có một loại thơ,
cũng tạo cảm giác nhục thể, nhưng 
buồn nôn ói  từ sự bỉ ổi của tư cách
những thằng viết ra. Ví dụ  
RẤT SINH ĐỘNG Ở ĐÂY.


Lang thang trên mạng, đôi khi
vớ được những bài thơ rất dễ chịu, tưởng thô mộc hoá ra không. Như cái thằng
lừa tình trong bài này, ẩn sau những câu chữ Sở khanh  có thể nhìn thấy hàng nước mắt chảy vào trong
của nó.


Khóc được thế, khó bỏ mẹ.


 


Thôi em đừng buồn
nữa
Chuyện đã có gì đâu
Hết thương, thì giải tán
Vấn vương chi nhức đầu.

Em hãy về, bên đó
Lại con bế, con bồng
Và hãy cười, như thể
Ngày nao, bước theo chồng

Chuyện đời mà, đơn giản
Anh – cũng như bao thằng
Đàn ông, thời khốn nạn
Buồn gì, chút gió trăng!

Chiều nay anh về vội
Lòng nhẹ tênh, hẳn rồi
Nhớ gì đâu, tóc rối
Thương gì đâu, xa xôi…


  Nguồn:  http://an-hoang-trung-tuong.blogspot.com/2012/04/liberation-giai-phong.html?commentPage=2

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

BỐN CÔNG AN THEO DÕI

Khi kể với Beo, toàn những
đứa thề nghe trực tiếp. Gần nhất có Hà Cao nghe đồng chí nguyên phóng viên hình
như là trưởng phó ban bệ gì đấy, hãnh diện khoe bị bốn công an theo dõi vì viết
blog chửi chính phủ.


Chỉ cần 3 bloggers như Huỳnh
Ngọc Chênh kể trên, an ninh văn hóa hết mịa nó quân kể cả trưởng phó phòng.


5 năm trở lại đây, chỉ 1
trường hợp bị theo dõi là  Oshin Huy Đức,
xuất phát bởi một  đơn tố cáo ăn cắp tài
liệu mật của cố thủ tướng Võ Văn Kiệt chứ không phải vì chuyện viết lách vì,
các bài viết trên blog đều đã  được đăng
trên báo chính thống. Từ lá đơn này mới lập thành hồ sơ, mới có người theo dõi
và chưa khi nào có đến 4 ông công an rỗi hơi thừa cơm đi cùng một lúc.


Còn lại, tất cả những ai kể bị
công an bám đuôi theo dõi vì viết lốc leo, Beo khẳng định là khoác lác, tự
tưởng tượng ta đây…nguy hiểm để khò gái.


Sáng qua, bác công an cục
trưởng cục net niếc chưa nghe đến Huỳnh Ngọc Chênh bao giờ khi tám với Beo. Và
Beo lại khẳng định,  Chênh có chửi từ Cụ
Hồ đến Ba Dũng cũng không ai buồn hỏi đến, chứ chưa nói sẽ động thủ gì với
Chênh.


Riêng Xuân diêm dúa, Beo sẽ
tặng các bạn blog một bằng chứng đỡ không nổi. Nhưng cứ để thiến xĩ leo cao cao
thêm tí đã, rơi từ 20m đau hơn từ 2 mét.

CHUYỆN VẶT KHÔNG NHỎ

Xịch xuống, cò bu lại ngay.


Đổi bằng lái hết nhiêu?


1 triệu.


Bao lâu lấy?


1 tuần. Lấy liền cũng có nhưng cao hơn, mỗi ngày 100.


Sao con?


Hỏi chưa hết câu Giai xinh
lôi tuột vào trong.


Bảng hướng dẫn các thủ tục để
đổi bằng lái rất chi tiết, rõ ràng trưng công khai. Các loại phí rất nhẹ. Tổng
cộng cả  chụp hình, dịch thuật, photocopy…chỉ
hết 200.


Giai xinh hớn hở, mẹ thấy chưa, chưa gì đã vội kêu ca lên án nọ
kia.


Kì thực, mình cũng chưa bao
giờ tự đi đổi bằng lái. Toàn vất cho cò. Làm xong y thị còn mang tận nhà không
lấy thêm phí xe ôm.


Đầu tiên là chụp hình. Photoshop
nhanh như điện, gắn đầu Giai xinh vào cái cổ đeo cà vạt cài sẵn trong máy. Anh ơi em mặc áo sơ mi mà. Phải có cả  cà vạt. Giai xinh nhăn nhó  xoay 
xoay cái hình đầu to vai nhỏ cà vạt hoa.


Phòng khám sức khỏe. Nữ nhân
áo blue lâu không giặt. Chưa buồn khám đã điền xong hết kết quả, hỏi các thủ
tục còn lại không buồn ngẩng lên, bằng
loại gì.
Dạ, chị hỏi gì ạ. Bằng loại gì. Dạ loại xi. Làm gì có loại
xi
. Dạ loại cờ ạ.


Ngẩng lên, nhìn Giai xinh như
người giời, bằng loại gì?


Dạ chị hỏi em không hiểu


Không có bằng loại cờ. Vẫn chưa hiểu hả?


Dạ chưa ạ.


Đưa bằng  coi.


Nhưng bằng đang dịch thuật ạ.


A, bằng nước ngoài hả.


Dạ vâng.


Cao bao nhiêu?


Khi Giai xinh đang lẩm nhẩm
đổi 5’06 ra mét thì blue đã ghi xong: 1,6m. Kịch kịch, đóng dấu kí tên. Tim gan
phèo phổi bình thường, lực bóp tay thần kinh thị lực…đều trên cả tốt. Hai mẹ
con đi ra vừa coi tờ phiếu kiểm tra sức khỏe vừa cười hi hi. Chiều cao của mẹ toàn cò ghi, thế mà chính
xác tuyệt đối không sai phân nào. Có số 6 là Ok rồi.


Xếp hàng qua hết các phòng, nửa
buổi sáng, xong.


Hẹn 2 tuần tái ngộ, lấy bằng
về.


Không một nụ cười, không một
ánh mắt  thân thiện. Làm như hai mẹ con vừa
cướp bát cơm của cò không bằng. Dĩ nhiên ai cũng biết, cò ăn mảnh một mình á, dám?


Bất mãn lớn thường khi bắt
đầu từ những chuyện vặt.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

VÔ PHÚC!

Nhìn hình ông tiến sĩ Háng nôm vận quần đùi
chim cò, vất vả “trong vai một đôi vợ chồng trẻ” về tận ruộng đồng Văn Giang,
Hưng Yên để rồi tung lên mạng một loạt bức ảnh “xương người bị đào bới” gây
“phẫn uất, căm phẫn trong dư luận”, mình cứ ngồi tần ngần, buồn ít, cười nhiều,
và … muốn chửi thì cực nhiều.


Điều đầu tiên mình muốn chửi, là cái đám
“dân oan” mặt mũi kín bưng của cái xã Xuân Quan kia, cái đám mà trong hàng loạt
hình của ông Tiến sĩ cũng không có “dân” nào rõ mặt cả. Cứ cho là hài cốt tổ
tiên bị đào xới đi chẳng hạn, thì hà cớ chi, cứ phải đợi ông tiến sĩ về rồi mới
dắt díu nhau ra đồng, bới phát trúng ngay, thắp hương chụp ảnh, bài bản như
thế!


Tổ tiên nào dung thứ cho cái loại con cháu
vô luân như thế, chúng mày nỡ để tao nằm giữa nắng gió triền miên như thế, chỉ
để đợi một thằng đâu đâu về rồi mới xun xoe ra đồng bới móc à, thắp nén hương
cũng chụp hình lấy được!


Mình xem hình, mình cứ nghĩ, nếu những mảnh
hài cốt kia là thật, thì đúng là vô phúc cho dòng họ nào có đám con cháu “đổ
máu để đòi lại đất hương hỏa của tổ tiên” như thế, cũng may mà anh tiến sĩ về
sớm, chứ giá như anh bận biên bài tung hô chiến thắng cho chị Hằng Bùi nào đó
vừa được xuất chuồng, thì thôi thôi các cụ ơi chịu khó nằm đấy nữa đi nhé, nắng
mưa như thế đã gì???


Còn, nếu như những hài cốt kia là giả, tức
là cái đám con cháu kia sẵn sàng tạo ra những bộ hài cốt đểu của tổ tiên, chỉ
để chụp hình, thì …


Và đến ông tiến xĩ, cứ cho là ra đồng “tìm
hài cốt các cụ” mà nhơn nhơn ăn mặc bố láo, quần lửng lòe loẹt, phải tay ai,
chứ phải tay mình, ăn vận như thế, mà lăng xăng chuyện nghiêm túc, mình vả cho
gẫy răng!


Vô học đến thế là cùng, thế mà cũng trơ
trẽn trưng hình lên mạng lấy được!


Nói thế, cứ đưa hết khả năng ra mà luận như
thế, chứ mình tin, nếu việc kia là thật thì đám “dân” đó nó để yên cho đã may,
chẳng cần phải ông tiến xĩ dạng háng về làng, mới thút thít bịt khẩu trang ra
đồng nức nở.


Nói thế, đến nay, theo mình biết, chưa hề
có một hộ dân nào ở Xuân Quan, kêu ca về việc mộ người thân của mình, bị đào
xới nhầm trong cưỡng chế.


Chống, chống đến mức độ ngụy cả hài cốt tổ
tiên để chống,


Làng Xuân Quan người ta sẽ nghĩ gì? Dân
Xuân Quan người ta sẽ nghĩ gì? Hỡi đám “dân lành như củ khoai” kia? Và hỡi ông
tiến xĩ quần lửng chích chòe kia?


Về thẳng Xuân Quan
mà hỏi, đừng đánh võ tù mù, thơ ca rườm rà lắm!


Nguồn http://blog.yahoo.com/_4QCS7HYLDQN2Y4LO3IFGTJZIDA/articles/242577

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

CHẠY ĐÂU CHO KHỎI NẮNG

*** Nắng.
Nóng vãi linh hồn.


Hang
Tám cô, thưa thớt khách viếng thăm. Không được như Mười ba cô nằm ở Đồng lộc, ấm
áp khói nhang quanh năm.


Gọi
Tám cô là bởi thường ngày có 8 nữ thanh niên xung phong, hay trú ẩn tại đó. Còn
khi bom đánh sập cửa hang, bên trong có 5 nữ và 3 nam, toàn 19-20. Họ bị chôn
sống, ngày thứ 9 mới hết hẳn tiếng kêu cứu.


Cũng
chỉ là cái hốc, chẳng phải hang động gì.


Không
thể không khóc.


Thấy
mình lừ lừ với thằng cha hướng dẫn, bám lấy lải nhải chuyện cây chuối tám nải
thạch sùng hay tắc kè gì đấy đẻ 8 trứng, lão í 
kéo vội ra ngoài.


Mình
bảo với tỉnh, sao các anh không đi tìm những người cứu hộ ngày ấy xem có ai còn
sống.


Đéo ai
đi nhậu hộ cho ạ.


Rồi
nào bọ nào giòi lốc lếch, cắp đít đi tứ xứ lo cho đám nông dân giàu nứt đố đổ
vách hết Tiên lãng đến Văn giang, sao không loa loa đi tìm những nhân chứng
sống, may mắn nếu như họ còn sống.


Để
làm gì?


Đừng
giàu óc tưởng bở mà đoán thị Beo sẽ viết: để giáo dục tính cách mạng cho thế hệ
mai sau.


Để
làm gì á ? Để làm dăm cái clip mà hút khách du lịch tây ta, thêm chút euro
dollar cho cái tỉnh nghèo mạt địa.


Lạnh
lẽo hang Tám cô giữa ngày lễ trọng, xót quá.


*** Đà
nẵng, hẳn nhiên là nơi đáng để sống nhất Việt nam hiện nay.


Câu
nhận định  này hoàn toàn mang tính bầy
đàn vì thấy ai cũng nói thế. Chứ mình, rúc trong khách sạn không thò mặt đi đâu,
cho tới tận lúc ra sân bay.


Sorry
ailines thông báo trễ chuyến 3 tiếng.


Nhanh
như điện quyết luôn, đổi hướng ecopark thẳng tiến. Lão í lầu bầu, đợi anh làm
nguyên thủ sắm chuyên cơ riêng cho em.


Chuyên cơ
của mình hạ cánh Nội bài, rồi chờ lấy hành lí rồi về đến chân cầu Thăng long, chuyên cơ về SG vẫn chưa cất cánh.


***
Cũng phải về đến Sàigòn mới được đọc kiệt tác của anh Thanh Thảo về lưu manh
dân Văn giang. Phì cười. Có lẽ giai già này nghe Văn giang Hưng yên tưởng nó tọa
nơi khỉ ho cò khóc nên nông dân mất đất chỉ còn nước đi  trộm cắp.


Đối
diện ngay Bát Tràng, xứ này  làm ngoé gì
còn nóc gia nào thuần nông, từ  trước khi
Ecopark nảy nòi.


Người
đi coi nhà mẫu đông như hội.


Cây cối bao quanh những ngôi nhà mẫu đã thành đại
thụ.



Với
giá bán  từ 5 đến 9 tỉ cho một căn song
lập thì khả năng mua được nhà của dân Bắc kì là khá nhiều. Tất cả các căn hộ
trong dự án giai đoạn 1 đã bán hết. Giai đoạn 2 chưa triển khai vì vướng
vụ  giải tỏa gần 6ha kia. Từ giờ đến hết năm, cũng
chưa biết có kịp ra mắt sản phẩm mới nào không.


Chủ
đầu tư thật của Ecopark là  soái Đông âu
về, rất trẻ và mấy ngày lễ rúc ngược vào Đà nẵng.


Chạy
đâu cho khỏi nóng.


Nhưng
nóng nhất lại là chuyện giai già gái trẻ.


Khổ
thân giai. Lời đồn đại từ ngày thành gia thất giai phải ầu ơ giặt tã em bé không
có thật, nhưng ngồi trực alô khất nợ cho vợ thì trúng phóc.


Khổ
thân giai. Từ hết con cái vì gái trẻ. Biệt thự dòm ra hồ giai nói xanh rờn sẽ
trả cho nhà nước khi từ biệt cõi thế, dứt điểm không cho đám bất hiếu kia cọng
cỏ  nào. Ấy là tâm tình vụng với ông kế
nhiệm thế, chứ bọn ngân hàng mà nó nghe được, nó lại chả bổ lên, giả ngay tiền
thế chấp trăm tỉ rồi muốn cho biếu tặng ai thì tuỳ, nhá.


Khổ
thân giai. Cái bốt gác trước cửa, nó thay bọn cá tháng tư bằng bọn dân sự, ăn mặc
như đồng phục nhà đòn. Quên không hỏi thuộc tổ chức nào.


Ba
cái khổ bù lại có một cái sướng, giai dạo này béo trắng trẻ hẳn ra dăm tuổi,
trông chỉ tầm 70.


Hôm
thứ sáu tuần trước, các em cấp quận phải giả nhời cấp cao hơn vụ  giấy tờ pháp lí gái trẻ, vì
sao ngày kết hôn lại sớm hơn ngày li hôn. Tức là có một đoạn giao thoa đương kim hai
chồng. Trong tổng số đời chồng có một ku mình rất nghi là nhà thơ, vì thấy ghi …khuyết
danh.


Cái
này lí giải vì sao mình thương cảm cho nghị gái Hoàng Yến. Thân nghị  bà như hạt
mưa sa, hạt rơi hồ Trúc bạch hạt ra cánh đồng Mỹ, hẳn phải khác nhau.



***
Cả ngày qua ngồi ê lưng đến bí tiểu, nghe bằng hết hội nghị giải quyết khiếu nại
tố cáo. Sáng nay thấy Bò nhai cỏ BBC tiếng Việt giật cái tít khiếu nại tố cáo “gây bất ổn chính trị” may
quá thế là xè ra, đái được luôn tại chỗ. Có lẽ Bò nhai lại rồi suy diễn thêm ra từ chữ
bất ổn của báo chí trong nước,


Một
số tỉnh (nhất là phía Nam )
có ý trách cách giải quyết của chính phủ trong vụ Tiên lãng nghiêng về phía mị
dân (dĩ nhiên từ này là cách nói  sìtai
thị Beo). Đây là một chỉ dấu cho thấy, ku Vươn sẽ bóc lịch mệt.


Mình
còn nợ  mấy người bạn blog lời giải thích
từ ĐẮT trong vụ Tiên lãng.


Từ
từ, khoai chưa nhừ.