Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

KHỦNG BỐ Ở TIỂU SÀI GÒN

 Thư của ông Nguyễn Thanh Tú, con trai của cố ký giả Đạm Phong- 1 trong 5 nạn nhân trong phim tài liệu Terror in Little Sài Gòn. Copy từ Calitoday.

Tu Nguyen. 3310 N. Braeswood Houston, Texas 77025
 Ngày 15-1-2016
Kính gửi: Nghị sĩ Janet Nguyen
STATE CAPITOL. Sacramento, CA 95814 Văn phòng Địa hạt 10971 Garden Grove Blvd Garden Grove, CA 92843

Kính thưa Nghị sĩ Janet Nguyễn:
Tôi tên là Nguyễn Thanh Tú. Bố tôi, ông Nguyễn Đạm Phong là một ký giả người Việt có tiếng của tờ nhật báo "Tự Do" đã bị một tổ chức tội phạm có tên là "Mặt Trận", mà hiện nay là Việt Tân”, giết chết, được ghi lại trong bộ phim tài liệu có tên "Khủng Bố Ở Little Saigon” do Propublica và Frontlines của PBS sản xuất. Bốn (4) nhà báo khác có lẽ cũng do Việt Tân giết chết.
Thật vậy, một lãnh đạo cao cấp [của Mặt Trận] đã thừa nhận rằng, “rất có thể” các thành viên Mặt trận đứng đằng sau vụ ám sát ông Đạm Phong và có thể đã phạm những tội ác khác. Ông thừa nhận, có một nhóm bạo lực bên trong tổ chức, và khi nhân viên thu hình tắt máy, ông Nghĩa thừa nhận ông đã tham dự một cuộc họp của Mặt trận mà trong đó các thành viên thảo luận về kế hoạch ám sát một biên tập viên của một tờ báo nổi tiếng ở Quận Cam. Ông Nghĩa cho biết ông thuyết phục các đồng nghiệp không nên giết người đó. Ông Nghĩa nói: "Đó là một chương đen tối trong cuộc đời tôi[1]”. Và ông Đỗ Thông Minh, một trong những người sáng lập, đã qua paltalk có chia sẻ với tôi rằng "Trong 5 người bị chết, 2 người đáng coi là nạn nhân trực tiếp vì những bài báo họ viết ra đả kích MT[2] nặng nề là nhà báo Đạm Phong năm 1982 làm tờ Tự Do và vợ chồng ký giả Lê Triết năm 1990 làm cho tờ Văn Nghệ Tiền Phong."
Tôi rất cảm động trước sự hỗ trợ nhiệt tình và dũng cảm của các nhà báo Mỹ gốc Việt, là đồng nghiệp của cha tôi, các nhà báo Mỹ và cộng đồng người Việt thân thương của tôi ở đây và ở các nước khác. Tôi đã làm việc với Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) và một công ty Luật ở Washington D.C. để mở lại các vụ án mạng này. Thật không may, em trai của tôi, Tài Nguyễn, hiện đang sống ở quận Cam, bang CA, đã lưu ý tôi về lá thư của Nghị sĩ ngày 10 tháng 11 năm 2015, trong đó, Nghị sĩ đã nhanh chóng đưa ra kết luận khi không thấu hiểu câu chuyện. Trong khi tôi và gia đình tôi đã chờ đợi ba mươi ba năm để có công lý, tại sao Nghị sĩ không bỏ ra thêm 5 phút cho chúng tôi để gọi điện thoại hỏi thăm trước khi đưa lời tuyên bố? De roi toi có thể chia sẻ với Nghị sĩ Bố tôi đã sống như thế nào thay vì chết như thế nào. Tôi biết rằng Nghị sĩ là một người thực sự tranh đấu cho nhân quyền và lời tuyên bố này chỉ là một sự vô ý. Tôi kêu gọi Nghị sĩ hãy ủng hộ công việc điều tra, tập trung vào nhu cầu của nạn nhân và góp phần vào việc tìm ra thủ phạm giết năm nhà báo.
Cộng đồng hải ngoại ngày nay rất khác so với thập niên 90. Nhiều người hiện nay, ở Mỹ và các nước khác, sẵn sàng cung cấp thông tin có thể giúp giải quyết các vụ án mạng còn trong nghi vấn, như các vụ án này và có khả năng dẫn đến việc tìm ra thủ phạm. Tuy nhiên, tại thời điểm quan trọng của việc điều tra đang diễn ra, tôi vô cùng lo ngại về mối liên hệ chặt chẽ và sự hỗ trợ lâu dài cho một tổ chức bị cáo buộc bởi các phương tiện truyền thông dòng chính, các cựu lãnh đạo/sáng lập của họ và FBI về các hoạt động khủng bố. Và sự hỗ trợ công khai của Nghị sĩ đối với Việt Tân, đã cho phép họ sử dụng tên NGHỊ SĨ và lá thư của Nghị sĩ như là một hình thức tuyên truyền để hợp pháp hóa tổ chức tội phạm của họ đối với người dân ở Việt Nam và một số người ở các cộng đồng người Việt mà họ có kết nối chính trị chặt chẽ. Điều này cũng có thể ngăn cản các nhân chứng tiềm năng đứng ra làm chứng vì họ nghĩ sai rằng, Việt Tân được chính phủ Hoa Kỳ bảo vệ, nên được hưởng sự miễn tố.
Hơn nữa, điều quan trọng cần phải chỉ ra là nếu bất kỳ nhân viên nào của Nghị sĩ là một thành viên hay cảm tình viên của Việt Tân trong khi làm việc cho Nghị sĩ và được trả lương bằng tiền thuế, Nghị sĩ không thể nào giữ được bí mật của bất kỳ người tranh đấu cho nhân quyền nào đang trong vòng nguy hiểm, những người đang tìm kiếm sự trợ giúp của Nghị sĩ thông qua nhân viên của Nghị sĩ. Công bằng mà nhận định rằng, nhân viên đó có khả năng chuyển các thông tin cho Việt Tân, một tổ chức với các hoạt động bị cho là khủng bố, mà không thông qua Nghị sĩ. Điều đó rõ ràng là xung đột lợi ích, lòng trung thành bị phân chia và không thích hợp, đặt người ta trước sự nguy hiểm.
Cái chết đau đớn của năm nhà báo, trong đó có cha tôi là ông Đạm Phong, vẫn chưa lành. Vết thương đó là vấn đề đạo đức, hoặc được gây ra bởi sự "khinh miệt" và "bất công", là tâm điểm của nỗi thống khổ của chúng tôi trong ít nhất hơn ba thập niên qua. Tôi nghĩ rằng Nghị sĩ khó vượt qua nỗi mất mát trong lòng. Và không phải để muốn nói rằng, Nghị sĩ không vượt qua để có được sự bình an, các vết thương – vết thương chỉ lành bề ngoài – có thể vẫn còn hằn sâu.
Phải chăng Nghị sĩ không biết rằng (1) Tammy Trần, tức Trần Thiện Tâm, là Đoàn Trưởng đầu tiên của Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, Miền Nam California. Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu là tổ chức ngoại vi của Việt Tân để thu hút giới trẻ; ngoài Nam Cali, họ còn có chi nhánh ở Toronto và ở Na Uy. "Tammy Trần cho biết, khi cô gia nhập Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu, lúc đó mới 16 tuổi và đang là học sinh trung học. Hôm nay cô đã 30 tuổi, thành ra nửa đời người gắn bó với Đoàn" (xem Dẫn chứng A đính kèm). Và (2) Thỉnh nguyện thư thứ hai là do một "nhóm trẻ" phát động chiến dịch "Tôi yêu Little Saigon" ở Quận Cam thực hiện. Các nhân vật chính trong nhóm trẻ là Trinity Hồng Thuận, đảng viên đảng Việt Tân, và Billy Vũ Lê, đoàn viên Đoàn Thanh Niên Phan Bội Châu (xem Dẫn chứng B & C đính kèm). Tóm lại, hai thỉnh nguyện thư chống đối phim Khủng bố ở Little Saigon cùng do đảng viên Việt Tân tung ra để làm ra vẻ đến từ nhiều thành phần trong cộng đồng.
Tôi xin hỏi Nghị sĩ, làm thế nào hai sự kiện phổ biến này không đưa tới câu hỏi về tính khách quan hay chủ quan? Kiến nghị của Tammy Trần và Trinity Hồng Thuận giống như người cộng sản đi xin chữ ký về vị thế nhân quyền của họ. Đó là những kiến nghị tự phục vụ mình và không có gì về cộng đồng Việt Nam thân yêu của chúng tôi!
Do đó, tôi trân trọng yêu cầu Nghị sĩ:
 (1) Hãy hối thúc Tổng Biện lý tiểu bang California cho mở lại cuộc điều tra về nhiều vụ giết người và âm mưu ám sát, xảy ra tại tiểu bang California, nơi mà nhiều nhà lãnh đạo hiện tại và trước đây của Việt Tân có liên quan đến; và
(2) Chỉ thị cho nhân viên của Nghị sĩ không nhận bất kỳ sự đóng góp nào từ những cá nhân của đảng viên Việt Tân cho các cuộc vận động tranh cử tương lai. Bằng cách không chấp nhận các khoản đóng góp, Nghị sĩ gửi đi một thông điệp mạnh mẽ rằng Nghị sĩ sẽ không bỏ qua, hỗ trợ hoặc tha thứ bất kỳ chiến thuật bạo động nào chống lại người dân Mỹ đang thực hành Tu Chính Án Thứ Nhất, nhưng quan trọng nhất, tiếng nói của những người dân Mỹ thông qua Nghị sĩ không thể được mua!
 Xin vui lòng giúp tôi sự bảo đảm rằng, Nghị sĩ sẽ làm việc để nhìn thấy tính toàn vẹn của Tu Chính Án Thứ Nhất được bảo vệ, bất kể được viết bằng ngôn ngữ nào, và rằng việc bảo đảm quyền tự do báo chí không được xem là có thể chọn lựa. Có thể liên lạc với tôi qua địa chỉ email: nguyentut@hotmail.com.
 Kính thư,
Nguyễn Thanh Tú, Con trai của một người cầm bút bị giết trong việc theo đuổi chân lý và công lý.
[1]https://www.propublica.org/article/terror-in-little-saigon-vietnam-american-journalists-murdered (page 18)

[2] hay Mặt trận Hoàng Cơ Minh - là một tổ chức chính trị kết hợp vũ trang chủ trương khôi phục chính thể Việt Nam Cộng hòa hoạt động từ 1980 đến 2004. Đây được xem là tiền thân của Đảng Việt Tân.

HOÀI CỔ HAY THIỂN CẬN ?

Phật nằm ở Myanmar, có từ 600 năm trước.
1. Tứ linh sơn (bốn ngọn núi thiêng) Trung quốc, rồng rắn khách du lịch, khách hành hương lễ bái bốn mùa. Mùa sen nở, thậm chí còn kẹt đường từ chân núi.
Hàng ngàn năm trước,  Trung quốc đã “tiếp thị” cho những cảnh quan mỹ miều nhưng cheo leo người khó tới của mình, bằng cách xây chùa, để rồi từ đó thần thánh hóa nó. Những ngôi chùa trên đỉnh non cao hơn 3 ngàn mét, chưa nói phật tử chiêm bái, mà khách du lịch vô thần cũng sảng khoái “đáng đồng tiền bát gạo” khi lên được tới nơi.
Không chùa, những nơi ấy giờ nhẽ chỉ khỉ cái ngồi huyết lình hàng tháng.
Tôi đã đi đủ Tứ linh sơn lẫn  hàng loạt tỉnh thành Trung quốc khác và, tôi cũng đi đủ 62 tỉnh thành Việt. Tôi rút ra kết luận thế này: TẤT CẢ  kiến trúc Phật giáo (gọi là cổ) phía Bắc của ta đều  dập khuôn kiến trúc Phật giáo Trung quốc. Độc đáo như Chùa Đồng Yên tử (theo hình vẽ cũ) cũng copy nguyên mẫu từ Chùa Đồng Côn Minh. Khác chăng,  kì quan đúc từ nguyên khối đồng không mối ghép này của họ, lớn và tinh xảo hơn ta  rất nhiều lần mà thôi.
2. Việc xây cất chùa chiền phụ thuộc rất nhiều vào thịnh suy kinh tế của các triều đại. Bỏ qua sự quá vĩ đại của người Trung quốc, nhìn sang các nước bên cạnh. Thái Lan, Myanmar, Sri Lanca... với những ngôi chùa phủ vàng ròng kì vĩ, với những tượng phật  bằng vàng, bằng ngọc nguy nga tới mức không tìm được góc đứng nào chụp toàn cảnh nổi. Nó cùng thời với những chùa Phật tích,  Dâu, Trăm gian, Yên tử...ta, và  có quyền suy đoán rằng, chẳng đợi đến thời cộng sản, chúng ta mới nghèo hơn họ.
Đừng mượn lý do chiến tranh để biện minh, bởi sử các quốc gia ấy cũng chiến tranh lân bang liên miên, y hệt ta. Và, hãy đến Phật tích chứng thực bằng những gì các cụ ta xưa “quy hoạch” chùa, hướng tới hoành tráng chùa to tượng lớn lắm đấy. Chắc lực bất tòng tâm nên nó bé con con  nên giờ, chúng ta quy nó thành mẫu hình đặc điểm truyền thống. (Những mong nối dài cái nghèo...?)
3. Các con tôi, đứa 10 đứa 15 năm sống ở nước ngoài, chúng nhìn khác hẳn luồng dư luận đã và đang miệt thị chùa Bái đính. Dẫn bạn ngoại quốc nào về, chúng đều đòi đến đấy. Chúng bảo: Đáng mặt tự hào, mẹ ạ
Tự thân tôi làm tour guide cho chừng hơn  ba chục cháu lần đầu đến VN, không đứa nào thấy cái chùa Một cột-biểu tượng Hà Nội- là độc đáo và đứa nào cũng mê mẩn Bái đính bằng hai từ, đẹp quá.
Chúng đến chùa với tư cách du khách, ko biết cúng lễ hoặc theo tôn giáo khác.
4. Ngày ấy mà có internet với báo chí, hẳn giờ chúng ta sẽ không có đỉnh non thiêng Yên tử. Phật Hoàng chắc chỉ dám dựng am 3x3 mét vuông loanh quanh cung cấm tu thiền.
Thời đại ngày nay, nên phóng khoáng nhìn chùa chiền như một sản phẩm du lịch, đừng bó nó lại thuần  yếu tố tâm linh. Một loại sản phẩm thanh sạch hơn cả và mang lại hiệu quả kinh tế nhãn tiền, chứ không như hàng trăm tượng đài đã, đang và sẽ dựng lên ở những khu đất vàng đẹp nhất đất nước này. Nó lại được xây lên không bằng tiền nhà nước. Vì thế, cần khuyến khích phát triển mở mang, thay vì ca thán chửi bới.
Cái gì cũng khăng khăng giữ nguyên hiện trạng với lưu tồn thì trăm năm sau nữa, Phanxipang vẫn  chỉ để khỉ cái ngồi huyết lình hàng tháng. Cái của ngâm rượu đàn ông uống từ 6h tiến thẳng lên 9h bỏ qua giai đoạn quá độ 7-8 ấy.