Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

copy từ blog con trai và tự dịch tiếng Việt

CHÍNH NGHĨA


Không biết vì bị cảm cúm hay vì quá hận mà nước mắt cứ ứa ra khi coi đoạn phim Phương Hồ bị 4 tên cảnh sát đánh không nương tay.


 Đâu là chính nghĩa?


 Chắc chắn không phải cảnh một học sinh 20 tuổi tay không thước sắt bị dồn vào góc hẹp và đánh tàn nhẫn bởi những người được huấn luyện chống tội phạm một cách chuyên nghiệp.



Cũng không phải chuyện Phương Hồ chịu cảnh đòn roi chỉ vì biểu lộ sự tức giận khi "trời đánh đánh trúng bữa ăn" mà thằng share nhà đổ xà phòng lên đĩa đồ ăn của Phương do không chịu nổi mùi thức ăn Việt Nam.


 Càng không phải là sự khác biệt về cách đối xử giữa người và người dựa trên màu da và ngôn ngữ. Theo một cuộc khào sát được áp dụng trong giáo trình học lớp Xã Hội ở một số trường đại học danh tiếng, nếu cảnh sát pull-over 1 người da trắng thì hắn ta tiếp chuyện người đó 1 cách bình thản và thân thiện; thân trọng hơn với dùi cui trên tay nếu nghi phạm là 1 người Mexico hay Hispanic; và đề phòng với tay trên súng nếu người đó là Châu Á. Phải chăng ngành điện ảnh đã quá thành công trong việc tẩy não nước Mỹ, rằng người phương Đông có khả năng bay lượn như chim, ra đòn hạ gục đối thủ trong nháy mắt, hay có sức mạnh vô địch có thể 1 chọi với trăm người.


  Theo tôi, chính nghĩa ở đây chính là lòng dũng cảm của cậu bạn share nhà khác nữa khi quay lại toàn cảnh sự việc mà không sợ bị liên lụy.

không đề

Hôm qua, xem không hết nổi đoạn vidéo về cháu Phương, nghe tiếng kêu khóc no more lúc bị cảnh sát đánh của nó mà buốt đến tận đầu ngón tay. Chừng hơn tiếng sau thấy vnexpress đăng, sáng nay tràn ngập các báo đài hải ngoại đã đưa tin.


Gọi điện sang lãnh sự quán, các anh bên ấy cũng đã  và đang phụ lo cho cháu. Cũng may là lãnh sự ngay San Fran, 40 phút chạy tốc độ con gái là tới San José.


Mình không quen không biết cháu còn thế, không hiểu bố mẹ nó còn đau tới mức nào.


Như mình đây, bằng từng này tuổi đầu mà đêm nào đi làm về, mẹ vẫn đích thân mở cổng, lọ mọ bưng tận phòng cho đĩa trái cây hay củ khoai lang luộc. Lao động độc quyền, giúp việc cấm được bén mảng...


Giai xinh viêm họng là đã lo thắt cả người, ngày nào cũng bắt há miệng trước WC để kiểm tra xem có đánh răng đều không dù nó đã tự tổ chức cuộc sống rất tuyệt vời và thay tới 5 đời bồ bịch.


2h sáng vẫn ngồi gõ ý bài luận cho gái đẹp vì lo con bị Mỹ trắng coi thường trong ngôi trường hàng đầu nước Mỹ kia, dù biết rõ rằng con gái rất kiên cường chịu đựng sự kỳ thị chủng tộc. Viết thế này không phải provoketive mà chỉ để nói lên một áp lực có thật.



BB mẹ xinh, chúng con đi học nhé!



Cuối khu mua sắm này của trường Stanford có một chỗ ném xu cầu may. Mẹ quăng luôn cả nắm, giai xinh tiếc tiền mò lên. Nếu mà quăng hết tất cả đổi lấy may  mắn cho con, chắc chả mẹ nào trên đời tiếc. Có tấm hình giai mẹ đang lượm lại tiền trông yêu lắm, tìm được sẽ post lên sau.


Tìm được rồi đây.


Sao không ai lên tiếng vậy, trời ơi!

Vnexpress đưa đoạn video và tin nhưng không đầy đủ chi tiết về vụ Sinh viên Việt ở Mỹ bị cảnh sát đánh.


Hồ Phương là du học sinh khoa toán trường đại học San José (CA). Cãi nhau  với thằng bạn chung phòng vì thằng kia không chịu được mùi thức ăn Việt, đổ xà bông vào chảo thịt bò của Phương. Cầm con dao ăn, Phương bảo I would kill you for this. Thằng kia gọi cảnh sát. Cảnh sát đến. Phương diễn đạt tiếng Anh không tốt, cảnh sát vào phòng cậu tìm giấy tờ tùy thân, Phương  vào theo. Một viên cảnh sát khác lôi lại và giữ chặt tay Phương khiến mắt kính của Phương rơi xuống. Phương hỏi tôi có thể nhặt kính không, viên cảnh sát thả tay ra. Phương cúi xuống nhặt kính và 4 viên cảnh sát ngay sau đó lao vào đánh Phương, trong đó có một nhát đánh chí mạng vào đầu, như trong đoạn vidéo.


Phương cũng không biết kiện cáo gì cho đến khi người hàng xóm quay bằng điện thoại cuộc hành hung và gửi cho báo San Jose Mercury News.


Đại học San José là một ngôi trường nhìn như tôi là cũ. Học phí tương đối rẻ, quãng 16 đến 22 ngàn USD/ năm tùy ngành học ( so với Stanford 36 đến 42 ngàn ). Hiện có tới gần 100 cháu từ Vn sang đang theo học tại đây. Tất cả các cháu mà tôi biết đều rất ngoan. Ngoài giờ học thường đi làm thêm 8-10 USD/giờ. Có cháu con chị phó giám đốc sở y tế  Hà Nội, tuần làm đủ 7 ngày, tối nào 10h mới về rét mướt trông rất thương. Các cháu đều không mấy coi trọng bạn học là Mỹ trắng vì ...học dốt hơn chúng nhiều.


Thuê chung nhà không hẳn là để tiết kiệm chi phí mà vì chúng ...thích thế. Các cháu thích share phòng với người khác chủng tộc, phần tò mò về một nền văn hóa khác, phần muốn nâng cao tiếng Anh, nhất là với các cháu mới sang. Hồ Phương không là ngoại lệ.


Xem đoạn vidéo mà xót cháu quá.


Nam Bui: bon canh sat ben nay no the day
Nam Bui: ki thi chung toc lam
Nam Bui: da trang ko sao
Nam Bui: chu chau A voi da Den
Nam Bui: la coi nhu criminal lien
Nam Bui: thang tay da man lam


Đây là đoạn chat giữa tôi và con trai