Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

TỪ CHUYỆN ĐÓNG CỬA CHÍNH PHỦ MỸ...



(Viết theo iêu cầu của bạn Phạm Huy Toàn)



Obamacare có 2 điểm chính: Áp dụng giá trần cho bảo hiểm y tế, tức là các công ty bảo hiểm không được làm giá tự do như trước nay nữa. Thứ hai: buộc phải bán bảo hiểm cho người đã bị chuẩn đoán là có bệnh.

Hiển nhiên, hai điểm chính trên quá tốt cho cộng đồng nhưng ảnh hưởng đến nồi cơm của các công ty bảo hiểm. Cao hơn, đụng đến các nhà tài phiệt khổng lồ, Warren Buffet chẳng hạn.

Đảng Cộng hòa, giống như với tất cả các sáng kiến khác phát ra từ đảng Dân chủ, nhất quyết không thông qua ngân sách, trong đó có chương trình hỗ trợ Obamacare. Và như thế, hàng loạt các các cơ quan trực thuộc nhà nước Mỹ phải tạm đóng cửa vì, không biết lấy tiền ở đâu để trả lương.

(Cụ thể hơn, Toàn có thể đọc Ở ĐÂY . Theo Beo, bản dịch này rất tốt.)

Mỹ, tính mức lương theo giờ. Thấp nhất quãng 8-9 đô/h, dạng làm lao động phổ thông như rửa chén ở quán ăn, thu ngân ở loại siêu thị chuyên hàng rẻ tiền như Walmart...Cao nhất không giới hạn. Các CEO, CFO thường thích nhận cổ phiếu hơn là lương, vì cổ phiếu chỉ chịu 3% thuế, thay vì lương phải chịu 37% (nếu độc thân) hay 15%( có gia đình). Mình đọc ở đâu đó, báo chí Việt ca ngợi việc nhận lương tượng trưng 1 USD/năm của một CEO Mỹ, lấy đó làm gương cho mấy ông quan nhận lương khủng ta, mà chết cả cười.

Công chức, cũng tính lương theo giờ nhưng thấp.

Những người ăn lương nhà nước thuộc diện bị sa thải cấp thời như trên, sẽ không có lương tính từ 0 giờ ngày...đến khi ngân sách chính thức được thông qua.

Dĩ nhiên, người Mỹ vốn được giáo dục môn đạo đức công dân từ lọt lòng, Beo tin sẽ không ai bỏ nhiệm sở mà họ sẽ tiếp tục làm công việc của mình một cách mẫn cán nhất có thể, cho dù không lương.

Riêng Nhà Trắng không bị ảnh hưởng gì trong chuyện lương bổng này, một chuyện rất Mỹ, nên mọi hoạt động của chính phủ Mỹ bình thường, không có bất kì ngưng trệ nào.

Dđoán của Beo, phần thua lần này lại sẽ nghiêng về Obama, sau cú thua vỗ mặt chuyện tấn công Syria.
còn tiếp

THỜI XỰ PHÁT NÀO! (Tiếp)



Dĩ nhiên, mình dứt điểm không bỏ phiếu xuất phó thủ tướng, cho cả hai ứng viên Bình Minh và Đức Đam.
Mình khoái Bình ruồi. Khoái cách anh ấy trừng trị sàn vàng, điều khiển dòng tiền và khoái nốt cách anh ấy cười như Liên xô trước những tấn công của một nhóm lợi ích, thông qua dăm thằng bồi rởm, như Quang Thông chả hạn.
Chung ương không nghe mình, chứ giá nghe từ THỜI NÀY và một số lời răn trước nữa, hẳn giờ trên facebook không đông người đến thế phải  than thở, chuyển kênh VTV 1 gấp khi  mỗi mùa tiếp xúc cử tri tiền-hậu cuốc hội.
Chung ương đi được 3/5 quãng đường. Lú ngày càng tăng đô.
Không thấy đưa ra được bất cứ quyết sách gì mang tính đường lối, tính định hướng cho sự phát triển một quốc gia  chín chục triệu con người, nhất là trong bối cảnh kinh tế rối như canh hẹ toàn cầu và bất đồng với  ông láng giềng biến thiên mỗi ngày mỗi kiểu. Chẳng cần dài hơi, ngăn ngắn dăm ba năm thôi cũng còn tàm tạm mà chấp nhận. 
Toàn thấy  tự đánh vào nội bộ, vào đồng chí mình bằng một lối diễn đạt phi từ chính khách đến đứng đầu một đảng cầm quyền. Nói dân dã, tự đái vào chân, tự vạch quần cho người xem trym, thế này:
Giờ ở nhà đi ra thấy cái gì cũng phải có tiền, không tiền không trôi. Tham nhũng lớn cũng có, tham nhũng vặt cũng nhiều, khiến người dân như bị ngứa ghẻ”,
Nếu chỉ tập trung đối phó nội bộ, không cẩn thận nó rối. Xây dựng Đảng là xây dựng tổ chức, xây dựng con người. Bộ phận không nhỏ nằm ở đâu? Nó nằm trong mỗi con người chúng ta, có mặt thiện, mặt ác. Vì vậy phải thức tỉnh lòng tốt của mỗi người”
Không chỉ đóng cửa kiểm điểm, có những việc phải sửa ngay trong quá trình làm. Thậm chí phải chấp nhận loại bỏ một số cán bộ khỏi đội ngũ”

Tạm ngừng vì hết hứng. Trả lời bạn Phạm Huy Toàn về chuyện Mỹ xong, còn hứng mới biên tiếp.

THỜI XỰ PHÁT NÀO!



***
Tối chủ nhật, ghé nhà thờ Thái Hà xem lễ cầu an cho Lê Quốc Quân. Mai ra tòa. Tội trốn thuế.
Người đông ngàn ngạt.  Nhìn cái Hiền, vợ Quân, xót xa dâng lên từng cơn ngắn. Số phận ác nghiệt, xinh xắn nhẹ nhõm thế hả em...Nhóc bé giống Quân như tạc, nhởn nhơ nghịch.
Nghi thức cầm nến, rước ảnh biểu ngữ tự do cho Quân đi vòng vòng trong sân, rờn rợn như đám ma.
Hết lễ, định ngồi lại với Hiền. Quanh quất, toàn những gương mặt héo cũ nhàu nhĩ. Lại vẫn Lê Hiền Đức, Phạm Toàn, Nguyễn Xuân Diện...Hắn ghé tai mình, trông bẩn bẩn thế kia mà em cũng a vào được à. Mình phì cười, trong đầu họ còn rỗng tuyếch nữa cơ.
Rủ Hiền chụp chung cái hình, mặt Hắn nghệt như bò đeo đài. Tận sáng nay vẫn thắc mắc, sao đứa háo sắc như mình lại quan tâm đến mấy người xấu xấu bẩn bẩn ấy.
***
Đời sống văn chương xứ mình buồn nẫu. Như nồi lẩu, với tôm hùm Alaska, bò Kobe và, cứt.
Trước hôm về ghé San Jose, vô tiệm sách chợ Lion tìm mua cuốn của chị Thụy Khuê, không còn. Sách của Dương Thu Hương xếp chung với mấy cuốn  truyện sex ba xu, bìa vẽ giấy in như thời Tự lực văn đoàn. Bên thắng cuộc được để gần mấy cuốn tự điển và chưa bán được cuốn nào dù chủ tiệm cũng chỉ nhận về đúng 1 bộ. Đứng đọc chừng  hai chục trang cuốn hồi kí của Nhật Tiến, viết lẩm cẩm như người dối già, chán không buồn mua.
Về nước, trong một đêm thất tình, đọc hết hai tập Đại gia. Cuốn này rất giống Giấy trắng của Triệu Xuân hồi xưa, đậm dầy tính tư liệu thời sự và không có, tịnh không có, thứ duy nhất để được gọi là tiểu thuyết: văn. Rồi nó sẽ lại tồn tại như một dòng ghi chép thời (not thế) xự, cực độc đáo, chỉ có ở Việt ta.
Nỗ lực đến tuyệt vọng  nhai hết cuốn bẩy chăm và hăm nhăm của  gái Huyền Chíp. Tí tuổi đầu đã xạo thấy bà cố thế, thêm dăm năm nữa thay Đinh Thế Huynh ngon. Về văn chương tự dưng liên tưởng đến cuốn một mình ở Châu Âu. Ai thù ghét Phan Việt, cứ mang hai cuốn ra so sánh, bảo đảm Phan Việt nhảy lầu vì nhục.
***
Còn tiếp

CƠN ĐIÊN CUỐI



***

Mình cam đoan, cái từ sốt sình sịch đại thông dụng bây giờ, do mình sáng tác ra cách nay hơn 20 năm.

Sau này, mình còn hàng ủng  những cơn sốt sình sịch như ăn kiêng giảm cân, làm thơ, đi xe đạp bảo vệ môi trường...Nhưng cú đầu tiên đáng nhớ nhất.

Ngày ấy, mình đang trong giai đoạn tìm hiểu một thằng ku. (Giai đoạn này bọn trẻ trâu đốt cháy lâu cmn rồi).

Nhớ nhời ông bạn nhạc sĩ thân quen Phú Quang dạy, âm nhạc có sức quyến rũ kì lạ lắm, em cứ ngồi vào cây đàn thì dù em là ai (cách nói tế nhị của xấu cỡ nào) cũng có thằng chết mê chết mệt vì em.

Xong !

Cắt sạch sẽ bộ móng tay. Đi làm về lao bổ vào đàn. Gõ, đập, lướt, nhấn... điên đảo. Mình đánh cho tan nát từ Bach, Johanson đến Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Thị Nhung, rồi chuyển tông sang Kìa con bướm vàng với Dinh gâu beo dinh gâu beo...

Chừng gần tuần sốt sình sịch thế, mình phát hiện, Mémé, Dédé và giúp việc ăn cơm từ 4 giờ chiều. Soạt kéo cái ghế đàn là mọi người lén lút lần lượt leo lên lầu, khẽ khàng khóa trái phòng. Con Em em rúc đầu vào tủ giày trong một tư thế nằm chênh vênh như xiếc.

Mặc kệ.

Rồi Thằng ku cũng đến nhà ra mắt.

Chúa mẹ ơi.

Câu đầu tiên, nó  táng, đàn địch kiểu gì to thế, choán hết chỗ, sao  không kê xuống bếp.

***

Hà Nội. Chiều muộn Thu sớm. Quán Lục Thủy bên Bờ Hồ, ồn ã những âm thanh đặc Thủ đô.
Mình nhìn ông rất lâu. Không có bất cứ tương đồng nào, ở mọi chiều kích.

Cằn khô, lạnh lẽo, xa xôi...Áp mặt vào ngực ông, chờ mãi không nghe tiếng tim.

Cái gì  đã khiến mình điên đảo đến thế, ngu dại đến thế, vì ông.

Mình đã nhìn ông, nhìn rất lâu.

Uh, thôi thì thôi thế !

Tự  tắt đi, một cơn điên cuối !