Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2010

Copy của T.H.Nguyên trên Facebook.

Ai mà chả muốn giữ biển, giữ biên cương lãnh thổ? Bài này sẽ chia ra các phần Question, Fact và Bình “Lựng”, cho nó tiện, hén.


Question: Ai có khả năng giữ biển đảo, biên cương lãnh thổ?
Fact: Hải quân chính quyền Sài Gòn đánh một trận năm 1974, thua chạy, mất hết cả quần đảo. (Xin nói trộm vong linh người đã khuất, là tuy đánh thua nhưng về còn được huân chương!)
Mấy ông “khúc ruột” bên nước ngoài không có quân đội, cũng không có thế ngoại giao. Hồi đó, mấy ổng cũng từng có quân đội, súng ống và “đồng minh” hùng mạnh bậc nhất thế giới, nhưng vẫn thua.
Hải quân QĐND Việt
Nam
đánh, các chiến sĩ hy sinh, mất Gạc Ma, nhưng nhiều đảo còn giữ được cho đến tận bây giờ.
Question: Dựa thế nước to được không? Nước to nào đây?
Fact: Có nước to đang khủng hoảng kinh tế, bận đánh nhau vài ba nơi đang còn chưa ngã ngũ, mà anh nước to này đã từng đi đêm với anh nước lạ. Còn một nước to khác đã từng phụ trợ ta đánh nước to kia, và khá là chung thuỷ, nói một cách tương đối.
Trong lịch sử Việt
Nam
cận đại, chỉ thấy có một lực lượng có thể huy động, tổ chức làm các việc lớn thành công. Ai dám phủ nhận vai trò của người lãnh đạo, của Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ trong trận Bạch Đằng, Đống Đa? Có người nói “Nếu” thế này thế nọ. Ở đây không bàn chuyện “Nếu”, sự thật lịch sử chỉ có một mà thôi. Thế mới gọi là Fact.
Bình lựng: Các blogger giữ biển đảo được không? Chưa rõ, hehe, nhưng tui nghi lắm. Tui chắc rằng một số blogger sẽ sẵn sàng gia nhập quân đội một khi lâm chiến, nhưng phải có người chỉ huy giỏi mới thắng. Vậy ai chỉ huy đây, hỡi các blogger, và quý vị có tuân lệnh chỉ huy không hay lại cãi lộn xà ngầu như một hợp tác xã thợ mộc?
Các blogger dường như không nghe, không biết chuyện mua sắm tàu ngầm, phi cơ, hay chuyện tuần tiễu của ta đuổi hàng trăm tàu lạ ra khỏi cương vực. Các blogger cũng dường như không nghe, không biết chuyện xưa, cũng từng có những người “đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tổ phụ”, vậy mà triều đình vẫn lấy lễ đãi sứ, chỉ khi nó đem binh sang đây mới đánh cho phải chui vào ống đồng mà chạy, thấy thảm hại luôn.
Các blogger nói rằng sự đồng thuận là sức mạnh, phải có tinh thần Diên Hồng. Tui nghĩ không phải người ta không biết lòng dân đâu. Sợ rằng người ta biết rất rõ, nhưng vì thế nước, người ta phải tính. Vậy mới phải có người chỉ huy, chứ để cho binh nhì định chiến thuật chiến lược, tui e là dân ta nói tiếng Quảng Đông lâu rồi. Mà cái người chỉ huy này hồi nào đến giờ thắng nhiều rồi, có uy tín đấy.
Question: Có thằng hàng xóm định lấn sân. Có ông chiến binh trong nhà, từng thắng nhiều trận, nhưng không to mồm, không cãi cọ, nhiều lúc nhịn nhục và bảo người thân trong nhà đừng có cãi nữa, nhưng ngấm ngầm đi sắm mã tấu và rào lại hàng rào. Một bên là các thành viên trong nhà om sòm chửi lại, và có mấy ông họ hàng ở xa chẳng có kế sách nào ra hồn, mã tấu thì không có, đánh trận nào thua trận nấy, lại cứ về hùa với con cháu trong nhà chửi um lên. Chọn ông nào giữ nhà đây?

Trả lời thế nào, là quyền của quý vị.

Nghĩ về Hậu chiến


Đây, con cháu cụ Hùng!



Cái gì cũng chửi thì quả là vô tri và không hay ho. Tuy nhiên, không hiểu độ này báo Vietnamnet có tuyển mộ nhân sự là những ai mà chuyện ngộ chữ và moi tim chìa về Mẽo hơi bị nhiều. Sáng thứ 7, vừa vào mạng thì đập vào mắt là một bài báo được đăng trên Tuần Vietnamnet, trang tin chính trị-xã hội của báo này. Bài báo nói về lời khuyên của mấy nhân vật ở một tổ chức nào đó của Mẽo về chuyện hòa giải giữa những người Việt thời hậu chiến. Mẹ kiếp, mấy thằng Mẽo từ Tây Bán Cầu sang Việt Nam giết hàng chục vạn người Việt, vụ giết hàng trăm người dân gồm cả người già, trẻ em và phụ nữ mang thai ở Mỹ Lai sau mấy chục năm vẫn còn làm người ta chưa quên, vụ ném bom Hà Nội làm số dân thường chết còn cao gấp hàng chục lần số người chết trong vụ 11-9, cùng hàng chục vạn vụ tương tự... thế thì chúng mày có quyền béo gì mà chõ mõm vào nước tao để cao giọng khuyên răn về hòa giải. Làm báo nếu có ngu thì ngu vừa vừa, sao lại trát c ứt vào mặt cha ông mình như thế Tuấn nhở?

Muốn hòa giải, phải tin nhau


Tác giả: Phương Loan – Xuân Linh
Bài đã được xuất bản.: 2 giờ trướcThành viên Chương trình WHF của Nhà Trắng cho rằng, hòa giải phải được xây dựng dựa trên lòng tin. "Thử đặt mình vào địa vị của phía bên kia, để hiểu, thông cảm và bỏ qua, cùng tiến về phía trước".


Cái mình đánh giá là giọng điệu hớn hở của mấy anh chị viết báo. Nói một cách thẳng thắn thì chỉ có thế hệ sinh ra sau khi chiến tranh đã chấm dứt mới có thể bỏ qua mọi việc, và ta ủng hộ chuyện đó bởi nếu có nhắc lại thì một là nó không chứng kiến, không có khái niệm gì về chiến tranh, hai là oán thù nên cởi không nên buộc (câu này dành cho thế hệ vừa nói trên). Chứ còn mình lớn lên trong thời chiến, thấy người vô tội chết như ngả rạ mà bảo quên ngay được, cười ha hả khi nhắc về chuyện cũ thì hẳn nếu được so sánh với chó lợn cũng còn là vinh dự


***


Trích đoạn trên từ diễn đàn vanhoathethao.net không nhằm mục đích chỉ trích bạn VNN.VN như tác giả Rau đắng, Beo nhìn ở góc độ tình cảm của riêng  mình thời hậu chiến.


Hình ảnh chiến tranh cuối cùng còn đọng lại trong Beo là năm 72, khi bà ngoại  vân vê cái đĩa men bong tróc méo mó moi lên từ giữa căn nhà hoang tàn đổ nát trên phố Khâm Thiên, sau trận bom B52 của Mỹ chấm dứt chiến tranh ở miền Bắc. Nhà bà ngoại ở ngõ Thổ Quan, ngay sau lưng rạp hát Dân chủ. Beo còn nhỏ chưa cảm nhận về mất mát của chiến tranh, nhưng hình ảnh lưng bà ngoại tự dưng  còng hẳn xuống trong chiếc áo bông trần sờn trắng, tiếng khóc nỉ non của cụ bà kế bên chiều đông ấy, thì đến giờ cứ mỗi khi ra thăm mộ bà, lại chỉ nhớ về mỗi thế.


Không biết đã là kiểu mẫu cho một gia đình trong cuộc chiến vừa qua hay chưa, bà nội Beo có 3 ông con là tá cộng sản trong đó có 1 liệt sĩ và 1 úy ngụy. Sau 75 cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt đàn bà và sự hỉ hả của đàn ông, không có bất cứ một khoảng cách nào giữa họ. Nhưng thù Mỹ thì bà nội cầm đầu, dẫn cả cộng quân lẫn ngụy quân thù theo, vì cái chết của ông chú thứ Bẩy mà mãi đến năm 87, khi nội mất rồi, mới tìm được xương cốt.


Trong cuốn hồi ký của cựu tổng thống Bill Clinton kể rất nhiều cuộc gặp gỡ với các nguyên thủ thế giới, những dòng khó chịu duy nhất (bên cạnh việc mô tả chất mugich gần như mọi rợ của tổng thống Nga) là dành cho nguyên Tổng bí thư Lê Khả Phiêu. Hẳn nhiều người còn nhớ, những bài diễn văn, diễn thuyết đầy bay bướm, có bài lẩy Kiều để kết thúc  của Clinton khiến cho sự căng cứng từ ngôn từ tới thái độ của các nguyên thủ ta trong chuyến thăm đầu tiên của tổng thống Mỹ sau chiến tranh, có phần lố bịch trong con mắt ngoại giao thế giới. Nhưng, hãy đặt họ vào vị trí của hàng vạn ông bố bà mẹ miền Bắc, không còn con yêu để quay về khi hòa bình đến, thì hoàn toàn có thể cảm thông và chia sẻ với các nhà chính trị.


Vừa rồi, một ý kiến Beo cho là ngu xuẩn nhất của ông Bùi Tín khi yêu cầu nhà cầm quyền hiện nay xin lỗi những người vượt biên trên VOA. Bỏ qua chuyện thể diện kẻ thắng người thua, liệu nhà cầm quyền đương nhiệm có dám bất chấp 30 triệu người mất  con mất cháu mất người thân, dám thay mặt họ xin lỗi 3 triệu người lưu vong và ngược lại, 3 triệu người phải bỏ nhà bỏ cửa tha hương kia  một lời xin lỗi có đủ để cởi bỏ oán thù. Dĩ nhiên, ý kiến này của ông Bùi Tín, theo Beo hiểu, không phải nhằm vào thân phận những con người cụ thể mà, nhằm vào sự thừa nhận thất bại của cộng sản. Diễn đạt cách khác ý ông Bùi Tín, tức là muốn thỏa mãn một mục đích thì cần phải hành động phi nhân tính.


Những nhân vật chính của vở diễn đã tay trong tay mắt trong mắt cùng nhìn về một hướng (câu này chép từ một vở cải lương nào không nhớ), luẩn quẩn dúm dó mãi trong những màn hài phụ mà 35 năm, trường thọ thì cũng đã nửa đời người.