Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

BOSTON VÀ KHÔNG CHỈ BOSTON

Cái nôi tri thức, nhưng sao? 
Tôi vẫn nhớ như in cảm giác lần đầu đến Boston vào năm 2007 để dự một khóa học ngắn hạn khi đi qua hầm ngầm dưới eo biển trong dự án Big Dig rất nổi tiếng mà được dịch ra tiếng Việt là Đường hầm lớn.
Dự án này được xem như một kỳ quan cả về mặt kỹ thuật lẫn chính trị của Hoa Kỳ khi nó kéo dài từ cuối thập kỷ 1970 đến đầu những năm 2000 và được thi công trong những điều kiện và địa hình kết sức phức tạp với kinh phí tăng từ hơn 1 tỷ lên 22 tỷ đô-la cho hơn chục cây số công trình giao thông.
Tất cả những gì tinh vi nhất, phức tạp nhất của nền chính trị Hoa Kỳ được phản ảnh rất rõ trong dự án này. Những công nghệ xây dựng tiên tiến và kỹ thuật quản lý hiện đại nhất thế giới thời bấy giờ đã được áp dụng.
Tuy nhiên, dự án đã gặp vô số rắc rối cả về kỹ thuật và quản lý ở nơi có Học viện Công nghệ Massachusetts (MIT), luôn xếp số 1 thế giới về các ngành kỹ thuật và Đại học Harvard luôn xếp số 1 thế giới về các ngành quản lý.
Khó có nơi nào trên thế giới có thể sánh được với Boston về những thành tựu của giáo dục và khoa học, nhưng những Big Dig vẫn luôn là một phần tất yếu của cuộc sống.
Người Boston thừa nhận vấn đề của mình để họ đạt được những điều tốt hơn, lớn hơn đang ở phía trước chứ họ không có thói quen đổ lỗi.

Vì cách mạng hay chân lý?
Hầu như không ai phản bác Boston là cái nôi của cách mạng Mỹ. Những sự kiện quan trọng nhất đã xảy ra ở đây. Thảm sát Boston (Boston Massacre) và Tiệc trà Boston (Boston Tea Party) mà nó có liên quan mật thiết đến Những đứa con của tự do (Sons of Liberty) là hai sự kiện nổi bật nhất.
Lực lượng quan trọng nhất dẫn đến cuộc cách mạng giải phóng 13 thuộc địa bắc Mỹ chính là Những đứa con của tự do mà nhiều người cho rằng, nếu không có họ thì sẽ không có cuộc cách mạng Mỹ.
Có nhiều giả thuyết về nơi họ bắt nguồn (Boston, New York hay Connecticut), nhưng đóng vai trò quan trọng nhất có lẽ là Những đứa con của tự do ở Boston do John Adams, người sau này trở thành một trong những cha đẻ và tổng thống thứ 2 của Mỹ lãnh đạo cho dù ông không có tên chính thức trong đó do phải hoạt động công khai.
Những đứa con của tự do được ra đời để chống lại chính sách thuế khóa hà khắc của chính quyền thuộc địa của người Anh. Thực chất đây là một hội kín đã tổ chức hàng loạt các hoạt động gây bất ổn hay dựa vào một số sự kiện xảy ra để tạo thanh thế và uy tín của mình, trong đó phải kể đến Thảm sát Boston và Tiệc trà Boston.
Ngày 3/05/1770, trong một vụ đụng độ ở thành Boston, quân đội Anh xả súng làm chết 5 người và làm bị thương 6 người. Mạng người là quan trọng, nhưng với mức thiệt hại này, nhiều người cho rằng đó chỉ là đổ máu của một vụ nổi loạn thông thường.
Tuy nhiên, Những đứa con của tự do đã phóng đại nó thành một vụ thảm sát để dấy lên lòng căm thù với quân đội thuộc địa và tranh thủ sự ủng hộ của công chúng.
Các binh lính Anh dính líu đã bị bắt. Lúc bấy giờ, hầu hết mọi người đều tin rằng những binh lính này là có tội và họ đã không tìm được luật sư bảo vệ cho mình. Cuối cùng họ đã nhờ Luật sư Jonh Adams.
Tuy rất sợ việc bào chữa cho những người đã xả súng vào dân chúng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của mình, nhất là ở vị trí của người lãnh đạo cách mạng, nhưng với lương tâm và nghề nghiệp của mình, luật sư John Adams cùng với Josiah Quincy đưa ra các chứng cứ xác đáng để chứng minh rằng 6 binh lính Anh vô tội, kể cả đồn trưởng Preston. Chỉ có hai người bị kết tội ngộ sát.
John Adams đã có phát biểu nổi tiếng trong vụ này rằng: “Thực tế là những thứ cứng đầu; và cho dù những điều chúng ta mong muốn, những khuynh hướng của chúng ta và những tiếng gọi từ cảm xúc của chúng ta là gì, chúng không thể thay đổi sự thực và chứng cứ.”
Tuy vụ thảm sát có kết cục như vậy, nhưng nó đã dấy lên lòng căm thù của dân chúng thuộc địa để sau đó ba năm xảy ra Tiệc Trà Boston. Ngày 16/12/1773, Những đứa con của tự do đã tổ chức bạo loạn để đổ trà của Công ty Đông Ấn thuộc chính quyền thuộc địa xuống biển ở cảng Boston.
Về vật chất, cuộc nổi loạn này chỉ làm thiệt hại một ít tài sản của các doanh nhân (chưa đến 1 triệu đô-la quy về giá trị hiện nay). Tuy nhiên, nó đánh dấu con đường bạo động để dành độc lập của Mỹ. Một loạt sự kiện đã được kích hoạt sau đó để đến ngày 04/07/1976, nước Mỹ chính thức tuyên bố độc lập.

Thắng đúng, thua sai?
Những đứa con của tự do đã đóng vài trò rất lớn trong Cách mạng Mỹ và hầu hết những người tham gia tổ chức này được coi như những anh hùng, những nhà yêu nước. Tuy nhiên, dưới góc độ khách quan của lịch sử, nhiều người cho rằng trong suốt quá trình hoạt động của mình, nhất là giai đoạn ban đầu, họ chỉ là những người nổi loạn.
Thậm chí, trang USHistory.org viết rằng họ chỉ là những kẻ du thủ du thực. Nếu lịch sử nước Mỹ không sang trang hay theo một chiều hướng khác thì những người này sẽ được viết khác đi.
Trang này cũng viết, trong cuộc cách mạng Mỹ, chỉ có khoảng một phần ba dân số Mỹ là ủng hộ và đi theo cách mạng, một phần ba đi theo chính quyền thuộc địa và một phần ba chẳng theo bên nào cả.
Khi cuộc cách mạng Mỹ thành công thì những người ở bên thắng cuộc được xem là anh hùng còn những người ở phía bên kia bị cho là những kẻ phản bội. Ngược lại, khi chính quyền thuộc địa còn thì những người làm việc cho họ được tôn vinh.
Nhiều người, nhiều gia đình đã phải li hương. Bi kịch nhất là đối với những gia đình có cả người ở cả hai phía. 
Cần phải có thời gian để những vấn đề nêu trên trong cuộc cách mạng Mỹ cũng như cuộc chiến Nam - Bắc sau này nhòa dần đi trong tâm trí người Mỹ. Những thế hệ sau đó đã không còn bận tâm nhiều và họ đã cùng nhau tạo dựng lên nước Mỹ ngày nay.

Lời kết
Nhắc đến Boston những ngày gần đây không thể không nhắc đến vụ đánh bom khủng bố vào ngày 15/04/2013 trong Cuộc thi Marathon được tổ chức ngày Ngày yêu nước (Patriot’s day) của Mỹ từ năm 1897.
Cuộc thi này có ý nghĩa hết sức quan trọng đối với người dân Boston nói riêng, nước Mỹ nói chung. Vụ đánh bom xảy ra vào lúc và ở nơi mọi người không ngờ nhất bởi những phần tử cực đoan với động cơ bắt nguồn từ việc Mỹ gây ra cuộc chiến tranh ở Iraq và Afghanistan. Có rất nhiều điều để nói qua sự kiện này.
Về khía cạnh ứng phó, người dân  Boston nhìn nhận vấn đề rất thực tế và bình tĩnh giải quyết nó. Nhiều người đã tham gia hay hỗ trợ nhà chức tránh việc giải quyết hậu quả, trong khí hầu hết người dân Boston vẫn tập trung vào những công việc hàng ngày của mình.
Rất khó tìm được những ánh mắt tò mò theo dõi sự kiện làm phiền hay gây khó khăn cho việc khi thực thi nhiệm vụ của các nhà chức trách.
Boston với chiến tranh và hòa bình cũng là một vấn đề đáng được mổ xẻ. Nơi tập trung không ít những đỉnh cao tri thức của nhân loại đang kiến tạo hòa bình hay gây ra bất ổn và chiến tranh ở nơi này nơi khác trên thế giới là câu hỏi không dễ trả lời.
Ví dụ, Harvard là ngôi trường danh tiếng vào loại bậc nhất thế giới và rất nhiều người Việt Nam muốn học, nhưng đây là nơi sản sinh ra bom Napal và hình thành tư tưởng diều hâu của Henry Kissinger - những thứ đã gây không ít khổ đau cho dân tộc Việt Nam.  
Qua hành trình đến Boston, đến nước Mỹ, tôi đã hiểu rõ hơn rằng Boston, nước Mỹ hay bất kỳ một nơi nào đó - ở đâu cũng vậy đều có những điều tốt đẹp đi kèm với những thứ bốc mùi.  Mức độ tốt đẹp của cuộc sống tùy thuộc vào sự tương quan của hai nhóm này.
Nếu nhìn theo thuyết âm - dương thì mỗi sự vật, hiện tượng hay mỗi con người đều có phần trắng và phần đen hay nói cách khác vừa như thế này vừa như thế kia. Gần như không thể tìm ra những thứ chỉ trắng hoặc chỉ đen, hoặc chỉ tốt hoặc chỉ xấu.
Ở đâu cũng thế, tâm lý và hành vi của con người là như nhau. Nếu sự việc được nhìn dưới lăng kính tích cực với tinh thần xây dựng muốn cải thiện mọi thứ thì mọi chuyện sẽ tốt lên. Nếu ai nhìn vấn đề dưới lăng kính theo chiều ngược lại thì là người đầu tiên phải chịu sự khổ đau hay chí ít là sự khó chịu cho bản thân mà chúng sẽ bào mòn năng lượng và ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi chọn cách nhìn bằng nửa ly nước đầy.
Copy từ facebook Huỳnh Thế Du 


ĐỒ CON BÒ

Mình luôn phán rằng, xứ sở này cần một bàn tay sắt cai trị, may ra mới khá khẩm lên được.
Tiêu chí hàng đầu để đánh giá một xã hội văn minh là người dân phải tôn trọng luật pháp tối đa có thể. Theo đấy, cũng là tiêu chí để người khác bò.
Một xứ mà bộ máy truyền thông ra rả bênh vực một tiệm vàng buôn lậu, một con ăn cắp trong siêu thị, tôn vinh một thằng gây tai nạn cho cộng đồng...thì chắc chắn, vẫn nguyên thủy là loài bò.
Dân thế, sinh ra chính quyền thế. Đôi lứa quá xứng đôi. Chửi gì?
Vứt mịa nó bàn phím đi, hóa ra đời sống êm đềm và thú vị và, những điều đẹp đẽ phủ khắp nơi nơi.
Hai anh em một đại gia ở Hải Dương đã hiến gần 2ha đất và bỏ tiền xây (gần xong) một trung tâm bảo trợ cho người nghèo. 7 hộ nữa tình nguyện hiến thêm đất cho Trung tâm vuông vắn.
Một tiểu gia mời toàn đại gia đến ăn cưới, bất chấp dè bỉu thấy người sang bắt quàng làm họ. Hóa ra đấy là thuyết âm mưu, giờ chót cô dâu chú rể công bố số tiền mừng và cung tiến toàn bộ cho nhà chùa nuôi trẻ mồ côi. Nghe chừng, mụ bạn đồng niên cũng đang cùng âm mưu như thế vào ngày 17/5 này, lấy tiền ủng hộ một trường học tít tắp Hà Giang xa xôi. 
Một thiếu nữ đẹp như mơ và những tình cảm trong vắt, chớp nhoáng với nhiếp ảnh gia lừng danh trong một sáng thanh bình bên cây cầu xưa cũ.
Bữa cơm quê đúng nghĩa của nhà giồng được. Và những chiều thảnh thơi, một mình lang thang với trẻ con, với lúa, với trâu.
Được làm người!









Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

HÉ LỘ HÀNG HOT NHẤT

1. Bạn hỏi việc khởi tố phóng viên BBC tội vu khống Bộ trưởng bộ Công an Việt nam thực hư đúng sai thế nào.
 Thứ nhất, có khởi tố thật.
Thứ nhì, chiểu theo (các) bộ luật hiện hành, Việt có đủ quyền khởi tố và yêu cầu dẫn độ phóng viên này về VN.
Nếu Beo là Nguyễn Giang, hành động tháo ngòi nổ để bảo vệ phóng viên khôn ngoan là đính chính thông tin trên để Việt đình chỉ lệnh khởi tố. Bởi 2 nhẽ. Nếu không đình chỉ, lệnh khởi tố chỉ hết liệu lực pháp luật sau 5 năm cho tội danh ít nghiêm trọng nhất. (tội nghiêm trọng nhất là 15 năm-trừ trường hợp chết trước thời gian đó). Quãng thời gian này sẽ rất phiền toái cho phóng viên khi tác nghiệp bằng ngôn ngữ Việt. Đặc biệt đẩy tình hình đến đề nghị dẫn độ, thì phiền toái không chỉ riêng phóng viên.
Sau nữa, phải nhìn thẳng vào sự thật là, đính chính hay không, chó nó tin vào cái thông tin ất ơ ấy.

2. Bạn hỏi về các khái niệm quan hệ song phương, đối tác hợp tác, đối tác chiến lược...
*** Về đối tác chiến lược, Beo đã viết từ 2011 thế này:
Và ở đây nữa
Trả lời kĩ thêm một bạn: Đối tác chiến lược không có quy chuẩn chung, nó phụ thuộc vào chiến lược phát triển của từng quốc gia mà điều đình đàm phán với nhau. Điều này Beo đã dùng từ “nội hàm” để diễn đạt trong hai entry đã dẫn.
*** Song phương là hai bên, không có bên thứ ba.
Trong các đàm phán về biển Đông, Trung quốc luôn luôn muốn song phương chia để trị. Việt nam, cùng với Philippines là hai nước kiên trì (và cả kiên cường) nhất buộc Trung quốc phải đàm phán đa phương, dùng tiếng nói số đông Asean để đối đầu với thằng hàng xóm quá to khỏe.
Hay như mới nhất, có tờ báo của xứ mà cả quốc gia chỉ có 5 đầu báo, xếp Vn vào hàng thấp nhất trong hoạt động lãnh sự, cụ thể ở đây là visa.
Một vài bạn ngốc ngếch vội hiểu thành Việt nam nằm trong top bị xua đuổi, không được chào đón trên thế giới.
Visa là một trong những loại giấy thông hành phổ biến và thông dụng nhất khi công dân lưu trú tại một lãnh thổ khác. Nó có hai chiều, nhập và xuất. Các thủ tục, điều kiện để cấp visa phụ thuộc vào quan hệ song phương. Nói đơn giản, tự hai quốc gia ấy điều đình đàm phán với nhau. Chẳng liên quan gì đến giàu nghèo-sang hèn tầm thế giới.
Ví dụ cụ thể. Mỹ đã chính thức đề nghị nâng thời hiệu visa lên 5 năm. Việt-cao giá lắm-vẫn khăng khăng chỉ 1 năm, như hiện thời.
Ngược lại. Việt đã đơn phương bỏ visa cho công dân Nhật khi nhập cảnh từ cuối năm ngoái nhưng phía Nhật, kênh kiệu cho đến tháng Sáu tới đây, mới miễn visa cho chúng ta.
*** Đối tác chiến lược là quan hệ toàn diện, lâu dài, nhiều mặt của hai quốc gia. Quan hệ hợp tác là từng lĩnh vực như kinh tế, văn hóa, y tế... và có thời hiệu xác định. Thông thường có giá trị 10 năm, sau đó kí lại.
Cũng có quan hệ hợp tác vụ việc, như đồng tổ chức ASIAD 2019 Việt-Lào-Miên chả hạn, quan hệ hợp tác này tự động chấm dứt sau khi tất toán hết 150t x 3nước = 970 triệu Olàlá.

3. Trên thế giới có vụ việc nào buôn tiền như vụ Bầu Kiên bị xử án không? (buôn bán tiền: ACB mang hơn 700 tỷ sang Vietinbank gửi hưởng lãi xuất chênh lệch)
Câu hỏi quá tầm hiểu biết của Beo, nên chỉ nói những gì Beo biết.
Lịch sử tài chính Mỹ, từ 2001 trở lại đây thì không có vụ buôn bán tiền tương tự nữa vì sự quản lý chặt chẽ hệ thống lãi xuất khiến cho việc buôn bán tiền mang nhiều rủi ro hơn là lợi nhuận thu được.
Rủi ro ở đây là lỗ vốn, chứ không phải tiền bị lừa hết mà thân bị tống vô tù, như VN.
Tuy nhiên, việc mua bán tiền (chủ yếu là ngoại tệ-tức là bỏ tiền vào ngân hàng nước khác) này vẫn diễn ra ở các nước châu Âu và một số nước châu Á phát triển khác.
Đây là nguyên nhân chính dẫn đến khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2007. Sau đó, hầu hết các quốc gia bị tác động nặng nề nhất đều thắt chặt quản lý, về nâng trần lãi xuất hay thưởng lãi xuất vượt trần, để giảm thiểu hoạt động này của càc ngân hàng. HỌ KHÔNG QUY THÀNH TỘI.
Việt nam cũng áp dụng các biện pháp tương tự, tuy nhiên thêm khoản ở tù không cảnh báo trước.

Cái khoản bonus tù ấy, Beo sẽ viết riêng.

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

KHI CẢ XÃ HỘI ĐỒNG CẢM VỚI ĂN CẮP...

...thế thì tiếc gì nữa mà không trình UNESCO, đề nghị đưa ăn cắp vào giá trị văn hóa phi vật thể Lừa cuốc. Một bạn luật sư trên facebook Beo đưa ra một số kiến giải về hành vi ăn cắp như sau:
1. Học sinh- Ăn cắp sách là để làm giàu văn hóa cho mình!
2. Bác sĩ- Ăn cắp thuốc chữa bệnh là vì vốn quý nhất của xã hội! 
3. Quan xã- Ăn cắp đất là vì an cư lạc nghiệp!
4. Quan tỉnh- Ăn cắp tiền để chạy chức là vì nhu cầu cống hiến!
5. Công chức- Ăn cắp giờ công là vì sự phát triển toàn diện thể chất!
6. 
.....
1001. Nhà báo- Nhà báo thì không chỉ ăn cắp một số thứ, mà còn góp sức góp công  phổ cập, vinh danh hành vi ăn cắp cho toàn xã hội.
p/s: Riêng báo Dân trí, toàn thể từ Tổng biên tập, phóng viên đến nhân viên lao công sẽ quỳ dập mặt xuống đất ba lần, xin lỗi những người đã và đang ăn cắp kể trên, theo đúng tinh thần tuyên truyền của bản báo.

BEO NGHĨ GÌ Ư ?

Mới chỉ kịp đọc lướt tường thuật trực tiếp từ hai tờ báo có tiếng. Phạm phải đến địa điểm tòa trước một tiếng, kiểm tra an ninh khi vào phòng xử... Những điều cực kì bình thường bị nâng lên thành bất thường, cho nó ra mầu đại án.
Luật sư đông lổm ngổm như cua. Chưa mở tòa đã lên báo “chửi cả họ” thân chủ.
Beo từng hy vọng mong manh rằng, đây sẽ là phiên tòa có tranh tụng pháp lý hay nhất trong vòng 20 năm, kể từ vụ ông Chẩn lốp xé rào làm kinh tế tư nhân.
Hay, không phải ở sự ngược đời đến hài hước khi bên bị hại  (ACB) khăng khăng không bị mất, bên ghép tội khăng khăng có bị mất.
Hay, cũng không phải ở quan hệ zích zắc: kết quả phiên tòa khác (vụ Huyền Như) là bằng chứng để kết án phiên tòa này.
Hay, ở chỗ, nó sẽ khởi đầu tiền lệ: có được làm hay không những điều luật không cấm.
Mà doanh nhân Việt, cái đám người èo uột đáng thương, thì còn cần rất nhiều tiền lệ nữa để tồn tại. Tồn tại đường hoàng như một doanh nhân chứ không phải như một thằng láu cá gặp thời.
2.
Hỏi Beo nghĩ gì? Beo nghĩ đến hai người đàn bà.
Không biết giờ này, nhìn gần chục doanh nhân đang đứng trước tòa kia, cựu nghị Hoàng Yến có còn hân hoan như khi nhận được thông báo họ bị nhập kho rồi nghe, cách nay gần 2 năm.
Không hân hoan, Yến là đàn bà đích thực. Vì sự nhục nhã của doanh nhân mon men làm chính trị, chính Yến đã trải qua và trả giá.
Hân hoan, Yến là doanh nhân Lừa điển hình. Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn.
Và Beo nghĩ đến người đàn-bà-trẻ-thơ có hai lúm đồng tiền phụ, mắt trong veo xinh như mơ. Người đàn bà dũng cảm nhất, ngoan nhất mà Beo từng gặp trong đời: Vợ của ông Kiên.

3. 
Sẽ chỉ trở lại đề tài này khi xử đến phần Beo quan tâm.

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Giá mà |

Giá mà ta biết ta buồn thực
Ta uống cho say khướt cuộc này
Ta dựa vai người ta khóc ngất
Ta muốn say mà, ta muốn say…

Giá mà ta thiếp đi một chốc
Tỉnh lại thấy người đang nắm tay
Phải mà người biết trăm cơn mộng
Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy…

Giá mà ta gặp nhau trước nhất
Trước thưở lòng ta gặp gió giông
Ta sẽ yêu người như hoa lá
Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong

Giá mà, người ạ, người đến sớm
Ta chẳng phải đi hết một vòng
Ta đã chẳng về ngôi miếu cũ
Sống ngày thờ thẫn chẳng chờ trông…

By Nguyễn Thiên Ngân.

ĐUỴT NHAU vs SỰ NGHIỆP

Copy của Phọt Phẹt

Trước hết, tôi phải xin lỗi những ai đã phải nhăn mặt, cau mày khi thấy những chữ nhạy cảm như Buồi, Lồn, hay Địt nằm ngổn ngang bừa bãi ở đây, dù rằng tôi đã có những lời cảnh báo từ trước. Và cho dù có đúng là quý vị chưa từng một lần nói những chữ này hay không, hoặc có đúng là chưa từng nghe thấy ông bà, cha mẹ hoặc các bậc trưởng thượng của mình nói hay không, thì mọi người vẫn hoàn toàn có quyền kết tội tôi là một kẻ thất phu, vô học, thô tục, lỗ mãng v.v… Tôi xin lỗi và xin nhận hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này (còn nhận xong rồi để làm gì nữa thì kệ tôi).
Và nếu quý vị không cảm thấy phiền thì xin tiếp tục câu chuyện.
Đó là chuyện: người ta sống ở trên đời này để làm gì?
Tất nhiên là để hy sinh vì sự nghiệp giải phóng dân tộc, vì sự nghiệp xây dựng CNXH, hay sự nghiệp bảo vệ chế độ XHCN, v.v… nói chung là vì những sự nghiệp, toàn là những sự nghiệp cao cả của nhân loại tiến bộ trên toàn thế giới.
Còn với những người dân sống ở các nước TB giãy chết, nơi ánh sáng của CN Mác – Lê chưa rọi tới, không biết đến các sự nghiệp cao cả trên thì họ sống để làm gì? Tất nhiên là họ sống một cách rất bản năng, hoang dã, giống như các cụ ta ngày xưa đã từng hồn nhiên tổng kết rằng cuộc đời chỉ gồm có tứ khoái, cụ thể chỉ gồm có ăn, ngủ, đụ, ỉa mà thôi.
Khoan nói tới chuyện ăn, ngủ vì đó là những đề tài rất rộng, hay chuyện ỉa không mấy hấp dẫn, trước tiên hãy tạm nói về đụ.
Đụ là một từ không được dùng nhiều ở miền Bắc mà trung tâm là Hà nội, nơi có giọng nói được chọn làm tiếng Việt chuẩn. Thay vào đó, ngày xưa các cụ dùng từ địt và ngày nay, cũng như những từ buồi hay lồn, nó bị liệt vào hàng những từ ngữ thô tục và được gọi tránh đi bằng vô vàn những chữ khác cho ra vẻ có học và sang trọng hơn, từ cách nói dân dã như chơi, tỉn, múc v.v… đến cách nói bác học như giao hợp, làm tình v.v… Tuy nhiên, trong khi để tránh nói ra tiếng “địt” bị cho là tục tĩu (mà với dân miền Trung từ Nghệ an trở vào thì từ “địt” đơn giản chỉ có nghĩa là đánh rắm), đôi khi người ta đã gây ra đôi chút hiểu lầm, ví dụ như từ “giao hợp” dễ làm cho người khác hiểu lầm từ “địt” thành ra “giao-lưu hợp-tác” hay “giao-hưởng hợp-xướng” bởi cách nói tắt vẫn thường dùng lâu nay, như kiểu nói “tuyên giáo” là tuyên-truyền giáo-dục, hay “ngoan cố” là ngoan ngoãn và cố gắng, ví dụ thế.
Một bất công cho địt, cũng giống như bất công cho buồi và lồn, là tuy rất cần thiết và quan trọng đối với tất cả mọi người và tuy cùng với ăn, ngủ được xếp trong tứ khoái, mang lại những cảm xúc thăng hoa cho con người, nhưng trong khi người ta nâng chuyện ăn lên thành “văn hóa ẩm thực” thì địt lại bị gắn chết với cái gọi là “bản năng thấp hèn” mà không thèm giải thích gì thêm cho thấu đáo. Dường như người ta không để ý rằng bản thân chuyện địt không xấu, mà chính những mưu mô để được địt hay những toan tính thu lợi nhờ vào địt mới là xấu xa, đáng lên án.
Có một điều có vẻ nghịch lý là trong khi coi từ địt là tục tĩu, đáng cấm kỵ, còn hành vi địt là một chuyện xấu xa, hay ít nhất là đáng xấu hổ (dù ít nhất, nếu không có nó thì không thể có chuyện duy trì giống nòi), thì người ta lại rất thường xuyên và hào hứng nói về nó vào mọi lúc, mọi nơi có thể, mà bằng chứng là vô số chuyện cười, vô số từ ngữ để ám chỉ chuyện địt được lưu truyền từ xưa tới nay.
Một điều nữa cũng có thể coi là nghịch lý, đó là việc người ta ai cũng dễ dàng đồng ý với nhau rằng địt là một chuyện gì đó có vẻ xấu xa, thấp hèn, nhưng lại rất khó nhận ra rằng chính là Địt chứ không phải là việc làm theo những thứ giáo lý đạo đức cao siêu, mới là hành vi cơ bản nhất để phân biệt người với các loài động vật khác (tất nhiên đây là nói chung, và không thể nói rằng vì Kim Đồng, Lê văn Tám hay vô vàn các liệt sĩ trẻ khác hy sinh khi chưa hề địt nên họ không phải là người). Đơn giản là vì chỉ duy nhất có con người mới tìm ra và biết hưởng thụ khoái cảm trong chuyện địt, còn các loài động vật khác không hề biết địt, chúng chỉ kết hợp đực cái với nhau theo bản năng sinh sản, và khác với con người, chúng làm việc đó không phải để tận hưởng những cảm giác thăng hoa trong khi địt mà chỉ để phục vụ cho việc sinh sản, duy trì nòi giống mà thôi.
Tất nhiên, dù địt quan trọng như vậy thì nó cũng không thể so sánh được với các sự nghiệp. So sánh như vậy là rất khập khiễng, là bì phấn với vôi, bì lồn con đĩ với môi ông thợ kèn. Biểu hiện rõ nhất cho thấy sự thua kém của địt so với các sự nghiệp, đó chính là sự bát nháo, biến thái ngay trong chuyện địt ở các nước giãy chết, nơi người dân không biết rằng sống là để làm các sự nghiệp mà chỉ sống để địt (và ăn, ngủ v.v…) và lờ tịt chuyện sống là phải làm theo hiến pháp và pháp luật.
Sự bát nháo đầu tiên phải kể đến là chuyện hiếp dâm, là khi người này dùng sức mạnh để địt người khác, thỏa mãn khoái cảm của riêng mình mà không được người kia đồng ý, thậm chí còn gây đau đớn cho họ. Đây là chuyện rất thường thấy ở bên TB giãy chết, như chuyện ở xã ven biển Steinheim, huyện Ludwigsburg bên Đức nhợn, rất đông người đã xông vào hiếp dâm cả một gia đình làm nghề nuôi tôm và sau đó còn ca ngợi chuyện đó như một chiến công, coi đó là một trận đánh đẹp. Hay một vụ khác cũng ở Đức nhợn, có vài người muốn sáp nhập tỉnh Brandenburg vào thủ đô Berlin và để bắt mọi người phải nghe theo ý mình, họ đã hiếp dâm hàng trăm người khác, v.v…
Tiếp theo hiếp dâm là chuyện thông dâm, khi có những người lẽ ra theo luân lý thì không được địt nhau, thế nhưng bằng cách này hay cách khác họ vẫn cố tình địt nhau bằng được cho sướng thì thôi. Ví như ở bên Pháp nhợn, nơi mang danh một nước Cộng hòa, lẽ ra Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp phải tách riêng nhau ra thì họ lại ăn ở chung với nhau, thông dâm với nhau theo kiểu quần hôn khi thì giả vờ kín đáo, khi thì lộ liễu không coi ai ra gì. Còn trong làm ăn kinh tế, các quan chức, các ngân hàng, các công ty quả đấm thép cũng tha hồ thông dâm với nhau, thả sức làm mưa làm gió vơ vét tiền bạc để bỏ túi riêng, mặc cho nền kinh tế muốn đi tới đâu thì tới.
Có thể kể đến thói xấu tiếp theo ở bển là chuyện thủ dâm, tức là khi không tìm được ai để địt (có thể vì xấu thói quá không ai thèm chơi cùng, hoặc là đã quá yếu không địt nổi ai) thì có nhiều người chỉ còn mỗi cách là tự sướng, hay nói một cách dân dã là xóc lọ hoặc quay tay. Đây cũng là một chứng bệnh rất hay gặp của bọn TB giãy chết, ví dụ như Mỹ nhợn rất thích tự phê rằng dân tộc họ thương nhau nhất, thông minh nhất, người Tây ban nha rất thích xóc lọ rằng biển Địa trung hải của họ đã được nhân loại tiến bộ trên thế giới bầu chọn là kỳ quan thế giới mới, còn người No uy lại rất hay quay tay rằng thủ đô Oslon của họ là thủ đô nghìn năm văn hiến, chẳng hạn thế.
Bọn sống để địt còn có nhiều kiểu địt biến thái khác nữa, ví dụ như diện dâm, tức là địt vào mặt người khác. Chẳng hạn như ông Bob Browning, chủ tịch đảng Green đã hồn nhiên địt vào mặt mọi người khi dù không cần hỏi ý kiến ai, ông vẫn có quyền nói rất hùng hồn rằng toàn thể dân Úc nhợn một lòng đi theo con đường của Công tước Diana, còn bà phó tổng thống Anh nhợn Ann Done thì thản nhiên chịn lồn vào mặt mọi người khi tuyên bố rằng nước Anh nhợn của bà dân chủ hơn quê ta hàng vạn lần. Hay trong cuộc trưng câu dân ý mới đây ở Nhật, Ủy ban thăm dò vẫn kết luận rằng toàn dân đã nhất trí chọn lực lượng Kamikaze là lực lượng lãnh đạo Nhật bẩn, địt vào mặt những ai có ý kiến khác hay những ai tỏ ra nghi ngờ sự minh bạch của cuộc trưng cầu.
Và còn nhiều, rất nhiều các kiểu địt phi nhân tính khác, cùng vô vàn các dẫn chứng khác đi kèm theo mà mọi người đều có thể thấy chúng vẫn đang xảy ra hàng ngày bên xứ sở của bọn TB giãy chết.
Thế nên trong khi quê ta đã liên tục giành được biết bao nhiêu là những thành tựu to lớn rực rỡ trong các sự nghiệp vẻ vang vĩ đại vừa qua thì bọn TB giãy chết lại chẳng làm được cái gì cho ra hồn. Đặt bên cạnh những thành tựu ở quê ta thì những tòa tháp thế kỷ, nhà hát con sò, hầm xuyên núi, cầu vượt biển v.v.. chỉ là những thứ lăng nhăng, còn những giải Nobel, cành cọ, ốtca v.v… chỉ là những trò trẻ con không hơn không kém.
So với thiên đường quê ta đang sống thì cái bọn TB giãy chết chỉ biết mỗi chuyện địt ấy có cái gì? Và cuộc sống của người dân ở bển thế nào? Câu trả lời là:
Chẳng có cái địt gì cả. Và:
Chẳng ra cái địt gì cả.
Vậy nên ta nhất định thắng. Địch nhất định thua.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

AI ĐẺ RA CUỐC TỔ

Beo Hồng  sao Lạc Long Quân ko là quốc tổ
Hậu Khảo Cổ Ai biết, có lẽ vì Lạc Long quân chưa phải là vua mà chỉ có con giai trưởng là vua mới được coi là quốc tổ (nhận sang từ rất sớm nhé) 
Thu Không Chị ơi, cứ theo cái sử mà chị Hậu Khảo Cổ khảo mãi chưa đến cái cổ ý, thì mẹ Âu Cơ đem 50 con lên rừng, người con trai thứ 2 là Vua Hùng đời thứ nhất ợ. Vì ông cả theo bố xuống biển, đi cùng với MH370 rồi ạ. Ông Lạc Long Quân ổng ý ko xưng vương nên ko được coi là quốc tổ
Hậu Khảo Cổ Haha đã xây dựng đền thờ quốc mẫu gần đền thờ vua Hùng rồi đấy. Bắc Ninh còn chuẩn bị làm lễ giỗ đến tận ông Kinh dương vương kia kìa. Cả năm nước ta chỉ đi ăn giỗ!
Hoa Thanh Quế he he ngày này năm ngoái có bạn trẻ đưa ảnh (đền LLQ) hỏi mềnh, mềnh cũng bẩu ..tổ bố và mình dự chơi là năm tới (tức năm nay) sẽ có thờ Kinh Dương Vương và sẽ gọi là ...tổ trác. Ơ ờ dự chơi thế mà năm nay họ mần thật 
Thu Không Chị Hậu Khảo Cổ công nhận với em là theo mẹ là chuẩn không. Giờ Mẫu đã có Đền ở Hạ Hòa, Phú Thọ, mà vẫn làm thêm một đền cạnh đền vua Hùng, trong khi đó, lại chả làm cho ông Bố cái Nhà nhỉ
Hậu Khảo Cổ Đúng rồi, thờ mẹ chắc chắn (là mẹ mình) hơn thờ cha 
Beo Hồng ngày ấy còn ông nào nữa để cụ Âu cơ ngoại tình nhỉ
Longstocking Pippi Âu Cơ họ chim, có nhẽ say nắng anh đại bàng ạ
Hậu Khảo Cổ Ngoại tình chả cứ ông "lào"/ chỉ cần có dấu chân to ngoài vườn 
Beo Hồng ối, cái đó chỉ để khai trước tòa khi chia 50/50 thôi chị
Hoai Mien Hôm nào các chị lên công viên Đồng xanh ơ pleicu, nơi đó dựng tương 18 đời vua Hùng có tên tuổi đàng hoàng có năm sinh, năm mất. Ông nào cũng thọ trên 200 năm ( họ khắc ngay dưới chân tượng í. Viết liền liền thì nghĩ là số điện thoại.
Beo Hồng Thu Không mi có chắc quốc tổ nở ra từ quả trứng thứ 2 không
Trương Thái Du Cách đây 4000 năm, người Hán còn ở trung lưu Hoàng Hà, thế mà các vua Hùng quá oách, toàn tên tiếng Hán. Nên đề nghị bác Hà Văn Thùy viết hẳn một quyển sách "Chữ Hán do các Vua Hùng sáng tạo ra". 
Hậu Khảo Cổ Này, bác ấy việt thật bây giờ 
Thu Không Em chắc thế nào được, nhưng ở Đền Mẫu Âu Cơ thì ghi thế ạ, có tượng ông ý luôn ạ, thờ cùng bên điện Mẫu Tam toà
Beo Hồng vậy thì đây là cuộc soán ngôi đầu tiên
Hèn chi thiên đình giờ khoái lễ cụ thế
Hậu Khảo Cổ Ý NGHĨA LỊCH SỬ
Xưa mẹ Âu đẻ trăm trứng, người nay chỉ nhắc 50 con theo mẹ lên núi có con giai trưởng làm vua, anh em làm Lạc hầu Lạc tướng, chả thấy nhắc gì đến 50 con theo cha ra biển (chắc chỉ làm dân). 
1. Biển không được trọng như núi (như chuyện Sơn tinh Thủy tinh)
2. Sử miệng cũng chỉ nói về dòng dõi của vua, còn dân thì… miễn, huống hồ sử viết!
3. Con cháu đã đi ra biển rồi thì… biến, nhé. “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, là thế!
Beo Hồng cho đến thời cụ Nguyễn Trãi thậm chí thời cụ Tiên Điền, chả thấy nhắc gì đến cuốc tổ. Nhẽ nào cụ Hùng mới đẻ thế kỉ 18 nhể
Thanh Hương Lạc Long quân vẩy đầy mình/ Âu cơ là vợ đẻ uỳnh trăm con/ Đứa lên biển, đứa xuống non/ Những chuyện như thế đéo còn ai tin..
Hậu Khảo Cổ Đại việt sử ký TOÀN THƠ 
Longstocking Pippi Cuối thế kỷ 19 mới nhắc chứ ạ. Tủi phận mất nước vào tay Phú Lãng sa nên đẻ hẳn ra một cuốc tổ hoành cháng cho Tây nó nể
Hậu Khảo Cổ Ghi chép về Lạc - Âu thì từ nhà Lê, nhưng đến tk 19 mới có ngày Giỗ Tổ mà cũng chỉ do Tỉnh tổ chức, dựa vào tín ngưỡng dân gian vùng Phú Thọ.
Longstocking Pippi Nếu em nhớ không nhầm thì sắc phong và đền thờ vua Hùng đều chỉ do các vua nhà Nguyễn sau Tự Đức làm thôi
Beo Hồng em hỏi là ghi chép về cuốc tổ cơ mà, cụ
Lạc chỉ là bố tổ thôi
Beo Hồng cái này em biết rồi, nhưng rõ ràng đến đời cụ Liên vẫn chưa đưa vào chính sử còn gì
 Longstocking Pippi Đại Việt sử ký không có đâu chị, cái này thì em chắc chắn, chả có chữ nào tên là Quốc Tổ cả 
Beo Hồng cuốn ấy đang ở trước mặt ta đây và xác nhận ý của Longstocking Pippi
Thu Không Đền Mẫu mới được xây vào thời Hậu Lê ợ. Đền Hùng thì được nền móng từ thời nhà Đinh, nhưng đến thời Hậu Lê cũng mới được xây
Hậu Khảo Cổ Việt Nam sử lược của Trần Trọng Kim có ghi chép về họ Hồng bàng và Hùng vương, tịnh ko có chữ nào là Quốc Tổ. Hình như chữ ấy mới xuất hiện (chính thức, chính thống) gần đây, khi mà lễ giỗ nâng cấp quốc gia!
Longstocking Pippi Xây theo tín ngưỡng dân gian vùng Phú Thọ, chứ còn coi là nơi hành Cuốc lễ thì mới tinh tươm í, mới từ năm ... 2000 thôi í 
Beo Hồng Cuối cùng thì Longstocking Pippi trả lời đúng ý thị Beo, Đảng đẻ ra cuốc tổ

BI KỊCH CỰC ĐOAN- TIẾP 2

3.
câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng
thôi đừng hát ru ... thôi đừng ray rứt ...
lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.
(Đâu phải bởi mùa thu - nhạc Phú Quang - Thơ Giáng Vân)
Khi mà BEO nghe bài hát này thì BEO nghĩ rằng nó hoàn toàn thuộc về quá khứ. Bởi vì trong ngày hôm nay nếu như là những cái cảm xúc đó nó vẫn còn duy trì cái chúng ta chỉ tự hào về LỜI RU hoặc chúng ta chỉ tự hào là cái suy nghĩ của chúng ta đi cùng với MÙA THU CÁCH MẠNG mà không biết được rằng là nó lỗi thời với xã hội và thời đại đến như thế nào ấy bởi vì những hình ảnh hiện lên ở đây là những CẢM XÚC LÃNG MẠN RẺ TIỀN của thập kỷ 60 có lẽ là của MIỀN BẮC và xuyên suốt cả bài hát là hình ảnh ấy được lặp đi lặp lại với những LÁ VÀNG RƠI đó là một cái hình ảnh đẹp đẽ nhưng nó làm tổn thương xã hội này. Có lẽ chính những cái người thành phố được ăn học như chúng ta và có hiểu biết hoặc có nhiều lựa chọn phải có trách nhiệm ĐỂ KHÔNG BAO GIỜ PHẢI RAY RỨT VỚI MÙA THU NỮA”. 
(bình thêm bài nữa)
Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
Quanh co lối mòn hoa dại nở
Chỉ mình em bên anh, bên anh
(Tháng Tư về - nhạc và lời Dương Thụ)
người công nhân của ngày hôm nay thì là những cái người mà cuộc sống ít an toàn nhất, khổ nhất và thu nhập thấp nhất KỂ TỪ THÁNG TƯ SAU NGÀY GIẢI PHÓNG SÀI GÒN, và họ có những cái gọi là, chúng ta có thể vẫn nói rằng cái xã hội này là xã hội của công nông binh đi vì đấy là XHCN, nhưng mà tôi nghĩ rằng đấy là những cái người mà họ không có một cái lựa chọn để mà cuộc sống họ tốt hơn và họ không có một cái gì để mà tự hào và kiêu hãnh về cái công việc, về cái nghề nghiệp của mình hết, NGAY MƠ HỌ CŨNG MƠ VỀ NHỮNG CÁI RẤT RẤT CHI LÀ TẦM THƯỜNG."
Đến đây, chắc mọi người đã biết Beo định riễu cợt chương trình gì rồi.
Lâu nay, chúng ta dùng từ hồng vệ binh để chỉ  đám người cuồng tín, mù quáng đập phá các giá trị nhân văn.
Với cách thẩm thị nghệ thuật phi văn hóa khủng khiếp như trên, quý vị- bao gồm những người làm chương trình và phát biểu- còn lâu mới bằng được hồng vệ binh.
Bởi hồng vệ binh, còn có tín để mà cuồng phá.
Đằng này, rỗng tuếch.

VÌ SAO HỌ KHỔ?

Mấy nay, đang ầm ĩ chuyện có cô nhà báo ém tiền bạn đọc ủng hộ cho nhân vật tận khổ. Tôi muốn kể cho bạn nghe câu chuyện của chính tôi.
Tôi đã viết rất nhiều những hoàn cảnh cần bần hàn và họ đều nhận được sự giúp đỡ cần thiết. Thế nhưng...
1. Người đàn ông ấy gọi cho tôi bất cứ lúc nào khi anh cảm thấy anh bị ức hiếp. Lắm khi, anh gọi chỉ vì "Công an xã bắt em phải có tạm trú thì em mới được ở". Người đàn ông này, tứ cố vô thân, bị tai nạn giai thông nằm bệnh viện. Bạn đọc giúp anh có được một ngôi nhà, một mảnh vườn.
2. Cô gái ấy đủ tiền chuộc con mới sinh sau bài viết. Dư thêm gần 25 triệu và một công việc mà chủ doanh nghiệp chỉ chờ cô nhận lời. Tôi sợ chồng cô nghiện, nên quyết định nhờ cơ quan giữ lại tiền, chi cho cô mỗi tháng 3 triệu để cô nuôi con, nhằm kéo dài được sự giúp đỡ. Ngay đến tháng thứ Tư, buộc tôi phải chuyển toàn bộ tiền cho cô vì cô gọi liên tục.
3. Gia đình khác có cô con gái nghi vấn bị lão hàng xóm cưỡng hiếp không được nên quẳng vào đống lửa đang cháy ngùn ngụt. Một đồng nghiệp bên báo Công an TP.HCM viết bài, gia đình nhận được hàng trăm triệu tiền bạn đọc giúp đỡ. Tôi viết tiếp, họ nhận được số tiền lớn tương tự vậy. Cho đến giờ, họ vẫn khó khăn. Là tại làm sao?.
Mẩu chuyện trên chép từ nhà bạn Ngô Nguyệt Hữu. Còn đây là chuyện thật của Beo.
Nhà cô ở Long An, 20 tuổi kịp có 2 đứa con, đứa thứ 2 bị hẹp van tim. Chồng bằng tuổi và nghiện rượu hạng nặng. Cô chỉ có 2 cái áo mặc thay đổi.
Gặp cô trong một chuyến làm từ thiện. Beo kêu gọi  giúp cô được 19tr.  Riêng Beo cùng với một chị bạn bác sĩ chia đôi trả toàn bộ chi phí ca mổ cho con cô.
Số tiền kia, Beo làm cuốn sổ tiết kiệm, kì hạn 6 tháng lĩnh lãi, đứng tên mẹ chồng cô và Beo giữ cuốn sổ.

Suốt 2 tuần sau khi con cô xuất viện là 14 ngày khủng hoảng thần kinh với Beo. Nhận lại cuốn sổ TK rồi cũng chưa yên,  không chỉ cô mà cả nhà cô liên tục gọi điện thoại, đến tận cơ quan đón đầu tra vấn xem, Beo có còn giữ tiền của ai tặng cô không.

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

PUTINA DỰ BÁO


1.
Bây giờ là 11pm ngày 7-4, Beo dự đoán rằng không chóng thì chày, thế giới sắp bùng nổ một cuộc táng nhau lỗ máu đầu ở khu vực nhạy cảm nào đó, do Mỹ cầm chịch.
Không có vụ Krym thì cuộc chiến ấy vẫn diễn ra nhưng chí ít cũng phải đợi khi kinh tế Mỹ khá khẩm hơn tí tẹo. Nay thường dân vô tội sẽ chết sớm hơn hai-ba năm, phục vụ việc Mỹ cân bằng quyền lực với Nga, khi tình hình Ucraina phần thắng đã nghiêng hẳn về Nga.
Để ý xem Beo dự có khá hơn dự báo thời tiết của VTV ko nhé.
2.
Thế kỉ vừa qua, chưa có bất cứ chính khách nào trên toàn cầu kết hợp những toan tính thâm hiểm cuả người Hoa, khí chất ngang tàng của người Mỹ và tính cách bộc trực của người Nga, hoàn hảo bằng Putin.
Một mô thức chủ nghĩa bá quyền, hoàn toàn mới, ra đời bởi một chính khách mang phẩm chất KGB.

BI KỊCH CỰC ĐOAN-TIẾP

Sở dĩ có chữ tiếp trên tựa entry, là bởi nó tiếp nối dòng suy nghĩ  TỪ ĐÂY .
1.
VTV4. Non triệu cử nhân ra trường thất nghiệp. Là cũng chỉ thấy tung ra con số tròn vo vo thế, chứ không phân tích chi tiết rằng thì là mà, bao nhiêu đứa học xong thà bán cà phê vỉa hè phố thị dứt điểm không chịu về lại quê, bao nhiêu đứa bị say NO trước nhà tuyển dụng vì năng lực tồi, nhận vào quá tốn cơm đào tạo lại...từ đầu hay, bao nhiêu đứa rất giỏi nhưng nhà tuyển dụng mù không nhìn ra tài năng của nó.
Kết luận lại, nàng phóng viên  đanh thép, lỗi tại nhà nước khi cho mở quá nhiều trường đại học, tháng nào cũng một hai trường được cấp phép.
Ơ, hơ hơ!
Việc của nhà nước là ra các quy định pháp quy để đảm bảo đó là trường học, trường bậc đại học, trung học hay dạy nghề... Còn quyền mở hay không, sống hay chết, học sinh ra trường thuận hay trái nghành, bắt nó bao sân nốt, có mà kinh tế thị trường cái đệk, TPP cái đệk.
(Tổng) con số thất nghiệp lại là một phạm trù khác rộng hơn, nhưng sự thất nghiệp của đám cử nhân, cũng ko hề tại việc cho mở nhiều trường mà ra.
Sự ngây ngô ở đây có thể xuất phát từ hai nguyên nhân, hoặc đếk biết kinh tế thị trường là gì thật, hoặc ăn bùa bả của mấy anh lỡ mở trường ế quá, nay kêu gào nhà nước ngừng cấp phép mới...hehe,  giảm áp lực cạnh tranh.
Mình, tuyệt đối tin nguyên nhân thứ hai.
2.
Việc dăm vài nhà hàng các nước để cái biển tiếng Việt, yêu cầu thực khách đừng lấy quá thức ăn hay phải xếp hàng, nảy nòi ra một lô một lốc các cậu mợ nhà báo đầy ắp lòng tự trọng lẫn văn minh bẩm sinh, đau đớn về nỗi nhục cuốc thể. Mượn câu của bạn Mượt mà chửi lại cho đỡ bực mình, nhục cái mả mẹ các cô, nhục CKL ấy.
Sự thật, ai từng đi du lịch theo tour đều có thể biết rất rõ.
Tuy nhiều công ty làm du lịch, nhưng điểm tham quan, nhà hàng, khách sạn của hầu hết các tour đều gần như giống hệt nhau. Có những bữa, vào nhà hàng thấy 100% thực khách là người Việt.
Tấm biển tiếng Việt, có thể xuất phát từ tật xấu, cực xấu là sự lãng phí của người Việt nhưng khi đặt để nơi nhà hàng kia, nó đơn giản chỉ là lời yêu cầu đề nghị nhẹ nhàng. Và ko chỉ có tiếng Việt. Beo gặp một lần tại Trung Quốc, nó được viết tay nguệch ngoạc bằng ba thứ tiếng.
Nhân kể chuyện kì thị người Việt. Có dạo báo chí cũng làm ầm lên một nhà hàng Trung quốc cấm người Việt, sau đó ông chủ phải tháo tấm bảng và xin lỗi. Có lẽ ăn cắp tấm hình và stt từ facebook rồi lẩu hóa nên nhà báo ko biết mà viết nốt phần chìm câu chuyện. Tấm bảng ấy ra đời sau một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay giữa một nhóm khách (đến từ HN) và chạy bàn  do vô ý làm đổ đồ ăn  lên khách. Một trong hai thằng phải đi nhà thương là con trai ông chủ.
Thằng làm kinh doanh ngu xuẩn dốt nát nhất cũng biết rằng, miệt thị, xúc phạm khách hàng đồng nghĩa với treo niêu.
Nữa là nhà hàng  ăn theo khách tour. Loại khách bố tướng thiên hạ về độ ỏe họe.
Nhìn cơn cuồng nhục về đồng loại  diễn ra trên diện rộng, mình hình dung giống một người cuồng tín đang sám hối, miệng lảm nhảm tôi có tội tôi có tội, tay vả đôm đốp vào mặt...thằng khác.
3.