Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

CHUYỆN ĐỜI LUẬT SƯ LÊ QUỐC QUÂN


Luật sư Lê Quốc Quân bị bắt khi mình đã sang Mỹ nên không biết sự thể. Nếu ai theo dõi thường blog này sẽ thấy mình vốn thích cách làm dân chủ trong nước của Quân, thứ nữa Quân viết lách những vấn đề chính trị, có thể đồng quan điểm hay không, nhưng vượt lên trên những người khác ở chỗ khá…lãng mạn.
Không có cuộc cách mạng nào thành công nếu thiếu đi sự lãng mạn ấy.
Với trình ai-ti của mình và tác giả bài viết dưới đây, đến tận hôm nay mới moi ra được bài này. Post lên như một cách chia sẻ muộn với Hiền và gia đình.
Hôm qua mình dành cả buổi chiều lang thang ở công viên Thống Nhất để chụp ảnh cho gia đình này, nhân kỷ niệm 16 năm ngày cưới của cặp vợ chồng trong ảnh. Buổi tối cả 5 bố con mẹ con nhà mình lại kéo nhau đến nhà họ đánh chén, 11 giờ đêm mới về đến nhà.
Tháng 7 năm 1997, mình dự đám cưới anh chị trọn vẹn từ đầu đến cuối. Trước ngày rước dâu, mình về Hà Tĩnh chơi với chị mấy ngày. Sau đó mình theo xe rước dâu về Yên Thành - Nghệ An, dự lễ cưới tại nhà thờ, ăn tiệc xong rồi về. Mình lớn lên giữa ba bề là xóm đạo, quen thuộc với dân đạo từ nhỏ, nhưng đó là lần đầu tiên mình được dự một đám cưới của người xứ đạo. Đắm chìm trong không khí rất đỗi trang trọng, thiêng liêng của lễ cưới ở nhà thờ xong, mình và mấy người bạn khác của chị cùng thốt lên, có được một đám cưới thế này mà bỏ nhau thì tiếc quá! Đó cũng là đám cưới xứ đạo duy nhất cho đến giờ mà mình được dự.
Cưới xong thì chị bỏ biên chế của một trường THPT danh tiếng nhất Hà Tĩnh hồi đó để theo chồng ra Hà Nội, thuê nhà để ở, làm hợp đồng phập phù ở một số nơi. Tài sản đáng giá nhất của chị lúc đó là chiếc xe đạp Nhật. Mấy tháng sau, nửa đêm thì chị gọi cửa, đi một mình, cùng chiếc xe đạp Nhật. Chị bảo, chị sẽ không sống với anh nữa. Mình bảo, được thôi, nhưng bây giờ vào ngủ đã. Rồi mình ngủ lăn quay. Nhưng chị thì thao thức. Điều này rất nhiều năm sau mình mới biết. Biết cũng là do chị nói. Chị nhắc lại chuyện này rồi cười chảy nước mắt vì sự vô tư (hay vô tâm) của mình. Thật ra chị cũng đã từng nhận xét về đặc điểm này của mình với sự hài lòng. Chị bảo, ưu điểm của mình là không hay hỏi han lằng nhằng khi bạn bè buồn, nhưng lại rất có khả năng lắng nghe khi người ta có nhu cầu thổ lộ. Chị bảo, như thế là rất hay, vì lúc chị buồn nhất là khi chị không có nhu cầu nói chuyện, mà chỉ cần ở bên cạnh một ai đó là thấy đủ ấm áp (ý bảo bên cạnh mình ấy mà, he he he).
Đợt khủng hoảng này được kết thúc nhanh chóng bởi sự kiện chiếc xe đạp Nhật bị mất. Hai chị em đang ngủ trưa, cửa chốt bên trong nhưng chẳng hiểu thế nào mà kẻ trộm vẫn mở được, vào dắt xe đi. Anh sang đón chị về thì chị về. Mất xe đạp rồi, biết lấy gì làm phương tiện đi lại nếu vẫn bỏ nhà ra đi!
Mình thật sự chẳng biết những năm đầu hôn nhân anh chị có thực sự hạnh phúc không, nhưng chắc là có, nhưng không biết là nếu có thì đến mức nào! Gần như ngày nào mình và chị cũng gặp nhau, cùng nhau đi chơi, đi ăn uống linh tinh, nhưng mình chẳng mấy khi hỏi chuyện về cuộc sống gia đình chị, vì thật sự là mình không bận tâm. Chắc lúc đó mình nghĩ cuộc sống gia đình chẳng có gì để nói. Đương nhiên là phải hạnh phúc. Vì nếu lấy nhau mà không hạnh phúc thì sao ai cũng lập gia đình? He he he, sao hồi đó mình thiểu năng đến dễ sợ?
Hồi đó bọn mình rất hay đi đánh bóng bàn. Thường là đến một tụ điểm nào đó thuê bàn theo tiếng rồi hai chị em đánh với nhau. Chị đã từng học đánh bóng bàn trong Hà Tĩnh, nhưng trình độ nói chung là phọt phẹt. Vì thế những người biết đánh chẳng ai đánh với chị cả, vì họ không đỡ được quả giao bóng của chị (những người không biết đánh bóng bàn thường giao bóng rất xoáy, thế mới buồn cười), còn những người đánh giỏi thì họ lại có nhu cầu chơi với những người ngang cơ. Mình không biết đánh bóng bàn, nhưng lại trở thành bạn bóng bất đắc dĩ của chị. Hồi đó mình còn độc thân nên một vài anh quen biết ở bàn bóng cũng nhiệt tình dạy mình đánh bóng bàn. Nhưng mục đích ra bàn bóng của mình là đánh với chị nên rốt cục trình bóng bàn của mình cũng chẳng hơn chị chút nào!
Một lý do khiến chị và mình gắn bó là cơ quan mình khá gần viện C. Chị chữa vô sinh ở đó. Lúc đó chị không có xe máy nên khi đi anh chở chị đi, khi về thì chị gọi mình đưa chị về.
Nhưng anh thì rất ghét mình. Anh bảo với chị, đi chơi với chồng thì kêu mệt, kêu đau đầu, nhưng đi chơi với em H. thì mặt mũi hớn hở, không mệt, không đau đầu. Về sau anh có nhắc lại giai đoạn này với ông xã mình. Anh bảo, hồi ấy anh ngạc nhiên quá, sao một người trông vẻ ngoài có vẻ tầm thường như mình lại có sức cuốn hút vợ anh lớn thế! Nhưng về sau anh thấy có lý, vì nội lực của mình rất mạnh (chắc câu này nói ra là để xoa dịu mình). Nhưng điều khiến anh và mình như mặt trăng mặt trời là về quan điểm chính trị. Mình rất ghét nước Mỹ. Còn anh sùng bái nước Mỹ. Cứ nói đến chính trị là hai anh em cãi nhau nổ lửa. Có lần cãi nhau, anh chỉ tay vào mặt mình đuổi mình ra khỏi nhà. Chị cũng có mặt ở nhà, nhưng cũng không làm anh nguôi giận. Chị nhìn mình ra khỏi nhà chị bằng ánh mắt bất lực. Còn mình thì thấy thương chị, vì chị là người phải gắn bó suốt đời với gã đàn ông đáng ghét ấy.
Nhưng chẳng vì việc ấy mà mối quan hệ của chị với mình sứt mẻ. Mình và chị vẫn găp nhau hàng ngày. Những ngày đầu, có vẻ như chị muốn thanh minh, muốn giải thích điều gì đó, nhưng mình phẩy tay, ra điều không muốn nói tới. Mình đang ghét anh, mình sẵn sàng xổ ra những tràng nhận xét tồi tệ về anh, nhưng làm vậy chỉ khiến chị đau lòng chứ ích gì! Tuy nhiên, mất hơn một tháng mình không đến nhà chị. Về sau mình có đến nhưng chỉ đến khi anh không ở nhà. Có lần mình đang ở nhà chị thì anh về, anh chủ động chào mình, mình chào lại. Chị liếc nhìn hai người, có vẻ rất căng thẳng. May quá, chẳng có gì! Về sau mình lên nhà chị thường xuyên hơn. Còn anh thì khoảng một vài năm sau đó bỗng nhiên chủ động nhắc lại chuyện cũ và xin lỗi mình. Anh bảo, rất may là em H. đã không để bụng. Mình cười, không nói gì, chỉ thầm nghĩ, có để bụng nhưng mà không nói ra.
Vài ba năm gần đây anh hay nhắc lại sự kiện này mỗi khi muốn giới thiệu mình với bạn bè của anh. Hôm qua cũng vậy, gặp luật sư Nguyễn Văn Đài ở công viên Thống Nhất, anh giới thiệu mình là người "bất đồng chính kiến" với anh nhưng trong cuộc sống hai người, hai gia đình vẫn là bạn bè thân thiết. Mình đính chính, được nâng lên làm người "bất đồng chính kiến" với anh Quân thì sang trọng quá, vì chỉ có anh Quân mới có chính kiến, còn em thì không. Em chỉ có quan điểm trong một số vấn đề cụ thể mà thôi. He he he. Thật tâm mà nói, kể cả khi mình ghét anh nhất, mình vẫn rất trọng anh, vì anh sống cực kỳ thành thật. Về sau thì mình ngưỡng mộ anh, vì rất nhiều lý do, mặc dù đến giờ mình vẫn rất ghét Mỹ.
Lại nói về anh chị. Cưới nhau được 7 năm thì anh chị mới có bé Nhi. Hạnh phúc lớn lao quá, đến nỗi khi bé Nhi được một tuổi mình bảo với chị, bây giờ em mới tin bé Nhi thực sự hiện diện trong cuộc đời của anh chị. Khi bé Nhi được một tuổi, anh chị bắt tay ngay vào việc chạy chữa để có bé tiếp theo. Nhưng mãi đến năm bé Nhi 7 tuổi anh chị mới có bé Thái Hà. Còn bé Việt Hà lại là món quà bất ngờ mà Chúa tặng cho anh chị (theo cách nói của anh).
Tất cả những bạn bè chung của mình và chị đều công nhận anh chị là một cặp hoàn hảo, cả về hình thức lẫn nội tâm. Anh là một người nổi loạn, nhưng chị rất văn minh, và rất sâu sắc. Chị chính là người có ảnh hưởng rất lớn tới sự hoàn thiện con người anh. Mình lấy làm lạ khi nhiều bạn bè chung của bọn mình và người ở cơ quan chị không đánh giá cao lắm năng lực của chị. Có thể do chị an phận, không bon chen, lại quá biết điều, nói đúng hơn là quá biết nghĩ cho người khác. Mình thì thấy chị là một người cực kỳ thông minh về mặt cảm xúc. Chị làm được điều mà rất ít người làm được: luôn đứng ở cả hai phía khi nhìn nhận một sự việc.  Chị bảo, anh là người sống vì sự đam mê, mà anh đã đam mê thì không ai có thể cản được. Bạn bè anh thượng vàng hạ cám, nhưng ai cũng đều được chị tôn trọng. Ngày xưa mình đã từng rất bực mình vì thái độ mà mình gọi là "ba phải" của chị. Nhưng về sau thì mình ghen tị với chị, vì chị đã ngộ từ rất sớm. Tưởng như mình sắc sảo hơn chị, kỳ thực là mình khờ hơn chị rất nhiều. Mình thật sự tự hào vì được làm người bạn thân nhất của chị trong suốt hơn hai mươi năm qua. 
Một số người bạn cũ khi hỏi han về chị có vẻ lo cho chị, ái ngại cho chị, khi chị là vợ của anh. Nhưng mình, có lẽ cái chất vô tư/ vô tâm của 16 năm trước vẫn còn, mình lại thấy chẳng vấn đề gì, thậm chí mình thấy anh chị rất hạnh phúc. Thật ra mình cũng biết, không phải lúc nào tâm chị cũng an. Chẳng hạn lần quyết định sinh bé Việt Hà, chị rất cân nhắc khi mà khả năng bị bắt của anh rất lớn. Mình là người cổ vũ nhiệt tình nhất việc đón chào bé. Trước vẻ hồ hởi, tự tin vào điều tốt đẹp của mình, chị phì cười. Có lẽ lúc đó chị nghĩ, có một cô em điếc không sợ súng như mình, kể cũng hay!