Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

THỦ PHẠM LÀM DÂN NGU

Copy một ý kiến phản biện của Tuệ Hoan.
Tuệ Hoan  Mọi thứ cũng từ cái gốc mà ra. Một thời ngăn sông cấm chợ, chủ nghĩa lý lịch làm dân bần hàn, bần hàn thì đâm bần tiện, bần tiện riết thì thành hạ tiện.
Em nói chuyện nhỏ thôi, thế hệ em sinh sau 1975, năm 1984 em học lớp 1, lúc đó mới 6 tuổi thì biết con mẹ gì là con cháu ngụy quân ngụy quyền, nhưng vào, cô giáo nói giọng Bắc như chị, chỉ mặt: thế chúng mày con ngụy mà đi học làm gì??? Lên lớp 6, cũng ko cho học tiếng anh, hễ con cán bộ thì được ưu tiên chọn ngoại ngữ. Đến thời học đại học, năm 1995 thì may mắn hơn, ko bị xét duyệt lý lịch. Thế nhưng bà chị, ông anh những năm 1988-1990 bị xét lý lịch để không cho thì vào các ngành cụ thể thời thượng lúc đó. Giáo dục thế, thì đòi hỏi dân nó thế nào?
Còn về luật pháp ư, chị đòi có bàn tay sắt, cứ đọc những lời của luật sư Cảnh nêu trên sẽ rõ. Án bỏ túi, thậm chí những người làm thẩm phán, chánh án, ra sao chị thừa biết rõ. Một cơ chế như vậy mà chị đồ thượng tôn pháp luật? Còn chấp pháp, thực thi pháp luật, lại chủ yếu dựa vào nghị định, thông tư, mà đôi khi mấy cái văn bản pháp quy nó chọi ngược với pháp luật. Hành pháp làm luật luôn thì đó là cái gì?
Nói 1 chuện nhỏ thôi, csgt mãi lộ, đừng nói là vì dân làm hư. Bởi anh đại diện cho pl, cho công quyền, anh có trách nhiệm phải bảo vệ pháp luật trong mọi trường hợp. Chưa có cái đất nước nào buồn cười khi tuyên dương những người đại diện công quyền ko nhận hối lộ. Nếu theo lập luận dân sao nhà nước vậy thì khác nào bác tổng kể chuyện tề thiên.
Ngay những người như chị, từng là hạt giống đỏ. Cũng theo con qua Mỹ mà sống...vậy đất nước này đã như thế nào đây? Và đến khi nào luật pháp ko coi yếu tố có công cách mạng là tình tiết ưu tiên? Thượng tôn pháp luật nó còn nằm trong não trạng của những người có quyền làm luật nữa kìa.
Chúng ta một thời vô thần, chúng ta ko tin thượng đế, nhưng chúng ta ko thể là nhân dân. Vậy niềm tin gốc rễ cho đạo đức xã hội dựa trên nền tảng nào đây?
Nếu theo quy luật khách quan, thì hiện tượng, sự việc....đang xảy ra là một điều tất yếu.
Muốn có bàn tay sắt ư? Trước hết phải có những con người thiệt sắt, biết xấu hổ, biết nhục, biết đặt lợi ích cá nhân xuống dưới lợi ích quốc gia.
Một lỗi sơ đẳng, mà chị và cả những người cả 2 phía khi biên về những vứn đề như thế này mắc phải, hoặc có thể bỏ qua, đó là tính tương đồng trong so sánh.
Sự khác biệt của 2 chủ thể phải được so sánh trong mối quan hệ hoặc môi trường tương đồng. Ví như muốn so sánh xã hội mỹ với xã hội việt nam, thì phải so sánh cả hệ thức vận hành xã hội. Đây chính là yếu tố mà các bác rân chủ lẫn ko rân chủ lợi dụng để ngụy biện theo hướng có lợi cho quan điểm của mình.


CHẾT NGU- KÌ CUỐI

***
Vậy, Việt nam hiện nay phải bắt đầu từ đâu để được coi là quốc gia tự do như…Tây.
Không phải từ dăm ba chục người lếch thếch ôm lá cờ của quốc gia không tồn tại đã 39 năm đi hô hào dưới trời mưa tuyết. Hay dăm ba cái đài báo mà hiệu quả tệ nay hơn chỗ chém gió vỉa hè.
Không phải từ số người tương đương trong nước, bằng những biện pháp đấu tranh nửa lưu manh nửa thảm hại, khiến chính người thụ hưởng phải vác chổi ra nện cho mấy nhát.
Và, không phải từ chính phủ đương quyền. Có lật ba đời chế độ cộng sản đi, thì nhân quyền Việt dứt khóat vẫn không thể cải thiện.
***
Beo đi qua hơn 40 quốc gia. Lưu trú  nơi ngắn nhất 3 ngày (Argentina) và dài nhất là Mỹ. Trừ Đông Timor, tất cả các nước ASEAN Beo đều đến nhiều lần và ở nguyên tháng.
Một so sánh mang tính tuyệt đối, Việt nam là quốc gia dân chúng bất  chấp luật pháp nhất. Nhất chứ không phải bậc nhất, để có quốc gia tương đương.
Beo có cần phải chứng minh nhận định của mình ?
Một cuốn sách hot bán qua mạng. Hàng lọat công dân hạng nhất kĩ sư bác sĩ kể cả luật sư…công khai danh tánh, công khai chỉ dẫn nhau cách ăn cắp. Báo chí thản nhiên  xâm phạm đời tư, vu khống bịa đặt và thản nhiên gỡ bài, coi luật rừng đó ngang lời xin lỗi đính chính theo luật pháp.
Hàng ngày hàng giờ, thị thành hay nông thôn, cứ bước ra cửa bạn rất dễ dàng vấp ngay phải  hành động bất chấp luật pháp từ chính những người - bắt buộc phải hiểu biết luật pháp- như thế.
Việt nam hiện nay, cần một chính phủ với bàn tay sắt, chính phủ ấy cần tồn tại hàng chục năm và hơn nữa, để buộc rèn dân chúng vào khuôn phép của một trật tự xã hội văn minh. Thóat dần khỏi lối sống làng xã, nay thêm phần biến thái bởi ảnh hưởng của xã hội hiện đại ngòai Việt.
Trật tự xã hội ấy là nền móng để nhân quyền phát triển. Nói nôm na, phú quý mới sinh lễ nghĩa được vậy.
Đòi tự do dân chủ từ chính phủ cầm quyền, là tiến trình ngược với thực trạng.
***
Nước Mỹ góp mặt trong những nhân vật đầu tiên viết ra bản tuyên ngôn nhân quyền của UN năm 48. 40 năm sau, 1988, họ mới chính thức tham gia vào công ước quan trọng bậc nhất của thế giới.
Bạn hãy bỏ ra 10 phút đọc hết bản tuyên ngôn và hình dung 29/30 điều ấy khi thực thi trên đất nước Việt, những chuyện gì sẽ xảy ra. Beo thì nghĩ: dân chủ chỉ dùng để tự do đứng đái giữa đường.
(Làm sao để thay được chính phủ hiện nay bằng chính phủ có bàn tay sắt,  từ từ Beo nghĩ tiếp)