Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

EM QUA CẦU LÀ EM BƯỚC CHÂN QUA CẦU...(*)




Mặc dù có một sự tự tin không hề nhẹ về nhan sắc, nhưng thây kệ, cái của này thừa còn hơn thiếu, thế là mất đứt nửa tiếng chọn, thử, lột ra vận vào...duyệt được bộ đỏ cho hên. Đáng tiếc  không kịp thời gian  phấn son. Lý do dấu mặt, vì vậy.
Xứ này, muốn làm gì  việc đầu tiên  phải chứng minh  có tý tiền trong nhà bank. Em banker xinh tươi cho ly cà phê mùi hạt dẻ, méo mó có còn hơn không. Chưa có cữ ma túy này vào,  vã chết luôn.


Biết trước sẽ phải xếp hàng, nhưng không thể ngăn được thú tính trỗi dậy: muốn chôm dễ sợ những tác phẩm nghệ thuật bày dọc hành lang tòa thị chính này.
Chẵn 1h44 phút xếp hàng. Không đông. 5 bàn tiếp dân. Nhưng mỗi bàn xử lý cực lâu. Người nào người nấy ôm mớ giấy tờ bản vẽ to nhỏ các cỡ trên dưới cả kí. Giai rất già và xấu, gái thì béo cực. Chán. Mình ôm theo cuốn sách là quá nhìn xa trông rộng. Mà cũng chả đèn  đuốc gì sang trọng đang hot, mình đọc Hoàng tử bé- loại sách chữ to đùng cho trẻ con nhằm tránh việc phải đeo kính, dễ lộ tuổi thật.
Để có giấy phép kinh doanh, túm quần lại, phải có hầm bà lằng xáng cấu hơn chục loại giấy phép con. Ví dụ để mở một quán cà phê, trước tiên phải có hợp đồng thuê địa điểm.  Mà muốn có hợp đồng này, không chỉ nộp tiền thế chân, tiền thuê nhà hàng tháng mà phải có cả cái menu để chủ nhà nó xem xét, loại càphê mình bán có trùng với thằng  khác thuê nhà nó cũng bán càphê hay không.
Chưa có HĐ thuê nhà, tòa thị chính nó dek thèm tiếp vì đây là cơ sở để nó bảo vệ những thằng doanh nghiệp thành lập trước không bị mình cạnh tranh thiếu sòng phẳng. Nó đồng nghĩa, khi đã được phép kinh doanh thì mình cũng yên tâm sẽ được chính quyền bảo vệ tối đa, không sợ bố con thằng nào ủ thuyết âm mưu chơi mình sập tiệm. 
Nhiều quy định nghe ong thủ hoa nhãn: ví như menu có  bia  phải cách nhà thờ bán kính bao nhiêu, bán càphê kèm mì tôm  rau cải chả hạn phải có bếp. Má ơi, diện tích bếp, kho, toilet buộc phải chiếm 60% tổng diện tích. Bếp phải có nước nóng cái lọ cái chai. Toilet phải có xà bông rửa tay giấy lót mông. Cửa ra vào phải có chỗ cho người tàn tật...Suýt soát 200 mét vuông chỉ được tiếp không quá 40 khách/lần để bảo đảm, bọn thượng đế có chỗ đậu xe.... 
Chưa tìm hiểu làm sao dưới Los Angeles xin được giấy phép đèn mờ made in Vietnam, chứ bán rượu bia ở khu Mỹ trắng này, Thị chính ban thẳng lệnh đừng  mơ,  không  lịch lãm tươi như hoa, anh ko khuyến khích Beo xinh, như mình dự phòng trong tâm tưởng lúc vận đồ hồi sáng.
Vụ này mới khủng hoảng, quá giết nữ tập tọe doanh nhân bằng cả dao lẫn súng: nhanh nhất phải 4 tháng, còn ko 6 tháng,  mới hội đủ giấy tờ để có giấy phép.
4 tháng ấy, tiền thuê nhà vẫn phải trả.
Mình được đưa người vào Mỹ hợp pháp miễn có chuyên môn cao. Bằng đầu bếp chẳng hạn. Thằng em, đang âm mưu bảo nó giúp  một tay nhưng bên mình kiếm bằng tiến sĩ  dễ, chưa biết bằng đầu bếp, nó có xoay được ko.
Một  Hồng Kông, một Nhật và một ông anh Việt gốc Hoa cộng cô em Việt gốc rạ, đang kinh doanh nhà hàng rất thành công  đồng thanh khuyên: quản lý và bếp, dứt khoát không được thuê người Việt vì bla bla bla...
Dek thấy tự ái hay nhục nhã dân tộc tính gì, thề luôn.
(*) Nhời bài hát của Như Huy