Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

NGƯỜI DỆT TẦM GAI- vi thùy linh

Có 3 người đàn bà thơ lụy tình nhất trong thơ: Thảo Phương, Vi Thùy Linh, Nồng nàn phố. Nồng nàn phố thì mình không biết, còn chị Hương và Linh, người sao đời sao, thơ vậy.
Chị Hương đã đi xa. Hai người còn lại, chắc chắn sẽ không đi đường dài được với dòng thơ rất “nữ quyền”ấy. Thật tiếc.
Mình không nhớ bài này của Linh trong tập Vili hay Đồng tử. (Không biết có ngoa ngôn không khi mình nói, rất ít người hiểu nghĩa của tên hai tập thơ này).

Chúng mình ở hai miền
Ngày nào em cũng khóc…

Anh yêu của em ơi
Em yêu anh điên cuồng
Yêu đến tan cả em
Ào tung kí ức
Ngày dài hơn mùa
Em (có lúc) như một tội đồ nông nổi
Em nghe thấy nhịp cánh em ái ân
Một làn gió thổi sương thao thác
Đêm run theo tiếng nấc
Về đi anh!
Cài then tiếng khóc của em bằng đôi môi anh
Đưa em vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những chập chờn trĩu nặng
Ngày nối ngày bằng hi vọng
Em là người dệt tầm gai…
Em nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui
Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ
Truân chuyên đè lên thanh thản
Ôi, sự trái ngược-những sợi tầm gai!
Không kì vọng những điều quá lớn lao
Em lặng lẽ dệt hạnh phúc từ nỗi buồn- những sợi tầm gai- không ai nhìn thấy
Gai tầm gai đâm em đau đớn
Em chờ anh mãi…
Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, em đã khóc trên hai bàn tay trầy xước
Những giọt tâm hồn thấm xót mưới ngón tay rớm máu
Ngay cả khi anh làm em buồn thảng thốt
Em vẫn hướng về anh bằng tình yêu trọn vẹn của mình

Dệt tầm gai đến bao giờ
Mỗi ngày dài hơn một mùa
Dệt tầm gai đến bao giờ

Về đi anh
Cài then những ngón tay trầy xước của em bằng anh.

30.4

30.4, vẫn xác quyết ý cũ: những người máu lửa nhất ngoài chiến trường chĩa súng vào nhau, cả những vị tướng cân não nhau, là những người tôn trọng nhau nhất, hay nói theo trào lưu: dễ hoà hợp nhất.
Và buồn cười nhất, đám "lính kiểng", cái đám sống nhiều nhất sau chiến tranh, cả bên này, cả bên kia, thường hằm hè nhau nhất, dai nhất.
Năm nay, phong trào "ăn năn", chọc ngoáy, lật lọng của các lồng chí ấy nhà mình có vẻ "trăm hoa đua nở", đặc biệt các lồng chí kiểng "sót" qua chiến tranh. Toàn bộ thì không dám nói, nhưng phần lớn các gương mặt nổi trội, chả phải hết hèn đâu. Hehe. Các vị ấy đã "ăn" lòi họng nhờ cái chế độ mà các vị đang xét lại, xưa giờ. Giờ đíu còn cơ chế cho các vị ăn tiếp, nên tập làm "triết gia", làm "dân chủ", viết hồi ký "hết hèn". Các vị vẫn hèn!
Đáng thương, đám trẻ trâu cầm quạt cho các vị "hết hèn", nào Thích Phản đối, nào Tôi Không Thích... Hehe, thương!

Hậu quả chiến tranh, suy cho cùng, lớn nhất, là mất mát những thành phần tinh tuý nhất của đất nước, cả bên này lẫn bên kia. Những người giỏi, người tài, những người máu lửa. Còn lại... một nước Việt buồn.
By Quang Bui