Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

đài nói láo, báo nói điêu

Tôi không phải là một nhà báo, cũng chẳng phải là một nhà văn. Sống ở nước ngoài lâu năm, với vốn liếng tiếng Việt vẻn vẹn có được từ 18 năm khi còn ở nhà cho tới nay. Đọc báo nghe đài tiếng Việt cũng rất hiếm hoi, trừ vài chương trình thời sự hay vui chơi giải trí và cũng chỉ mới đây khi có mạng. Tin hay có, tin xấu có, đúng sai thôi thì có đủ. Với một người như tôi, nói gì sai cũng vô thưởng vô phạt, với những trang blog cá nhân cũng vậy, nhưng còn những tờ báo sống bằng một phần tiền của dân thì sao? Chẳng lẽ họ muốn viết gì thì viết, vung tay bừa bãi, chẳng cần biết đúng sai? Luật pháp để ở đâu? Đạo đức nghề nghiệp có hay chăng? Hay đơn thuần chỉ là viết theo sở thích, viết để xả những bực bội với đồng nghiệp, với cấp trên của mình? 
Thông tin đưa ra một đằng, nhà báo viết một nẻo, hoặc là cắt xén theo ý của mình. Thực ra họ bất mãn trong cơ quan, bất mãn với gia đình hay là thực ra trình độ tiếng Việt của họ quá kém? 
Còn nhớ khi tôi đọc về vụ xe "chính chủ" mà tôi cảm thấy báo chí suy diễn thật là nực cười. Ở nước nào cũng đều có luật đó cả, không riêng gì Việt nam. Phải chăng những nhà báo ấy không biết ngoại ngữ? Họ chưa bao giờ đi ra ngoài? 
Có nhiều điều đọc mà cảm thấy ngang tai trái mắt! Không hiểu Việt nam có luật hay không hay là một xứ sở vô tổ chức, ai muốn làm gì thì làm? Mấy ông bà cầm bút mà thiếu đạo đức như vậy thì cho hết về quê cày ruộng, làm nhà báo chỉ tổ ăn hại thôi.
Còn nhớ mấy chục năm về trước khi mẹ tôi nói một câu với đồng nghiệp của bố tôi rằng "Các anh nghe làm gì, đài nói láo, báo nói điêu" xem ra thời nay càng đúng hơn.
copy cua Karel Phung