Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Gửi Bùi Dzũ




Beo lock đám cơ quan cũ đã lâu, nay Dzũ gửi cho nguyên văn đoạn Cao Hải Hà chửi  Beo, mới biết cơ sự. Beo nói một lần và sẽ không  trả lời trả vốn bất cứ lần nào nữa, đừng cất công dẫn link hay mail miếc nghe Dzũ. Còn dẫn là Beo lock luôn Dzũ đó.

Nguyễn Ngọc Quốc: người từng ăn cắp số tiền hơn 29 triệu hồi bên báo Thể thao văn hóa. Beo đã móc tiền túi ra cho nó bồi hoàn cơ quan vì thương hoàn cảnh nó nghèo nên mới sinh ra thế. Khi về  báo Thể thao, Beo tiếp tục nhận lại với một chỉ thị bất thành văn: tuyệt đối không giao cho Quốc việc gì liên quan đến tiền.

Dư Hải: Người năn nỉ Beo xin kéo dài tuổi hưu để đủ thời gian đóng bảo hiểm nhận lương hưu. Cũng là người Beo móc tiền túi ra cho đi Seagames 2 lần.

Thằng làm phòng kĩ thuật Beo không nhớ tên, em họ cô Tuyến Chi: Phòng kĩ thuật gửi cả văn bản dứt khoát từ chối, Beo dùng quyền ép nhận nó vào làm, vì  nghĩ tình: nó nghèo quá.

Hà Huy Tường: khi  báo Thể thao VNam cho nghỉ không ăn lương, Tường năn nỉ xin về báo TThao  và cũng đến gần nửa năm sau Beo mới nhận. (Hồ sơ HT chỉ có tờ thông báo cho nghỉ không ăn lương chờ tìm việc mới chứ  không có tờ nào báo TTVNam đề nghị H Tường làm phó tổng BT kiêm trưởng đại diện thay Võ Danh Hải nhưng HT từ chối- Dzũ có thể xin chị Tuyết Nhung bản photo nếu tò mò). Sau đó, Beo cho Tường đi nước ngoài dự WCup, Sgames, Asiad, đề đạt bổ nhiệm phó tổng với Sở. Huy Tường nói nhiều lần và lần cuối là trong buổi “lễ” nhận quyết định bổ nhiệm trước khá đông “thính giả”: chị là người biến những giấc mơ của em thành hiện thực. 

Và lời cuối cùng Beo nói với Tường khi rời cơ quan, nguyên văn thế này: chị xin lỗi vì đã để lại cho em gánh nặng quá. Tuy chị ko định đi làm đến khi nghỉ hưu, nhưng cũng muốn nhẹ bớt rồi giao cho em. Lực bất tòng tâm, cần bất cứ gì cứ gọi, làm được cho em chị làm ngay.

Cao Hải Hà: Beo cũng không mời về báo (để có thể cho rằng bị...lừa). Khi đến xin việc tại báo Thể thao, Cao Hải Hà nói rằng em chỉ cần vài triệu một tháng để sống. Chuyện đang yên đang lành, tự dưng Cao Hải Hà nhảy nhỏm lên chửi những người vốn yêu quý Hà không lí do, thì không chỉ xảy ra với Beo và, nói Dzũ đừng cười Beo ngu, với Beo lại không chỉ một lần. Hỏi Boo Boo để biết thêm chi tiết nghe.

Trên đây là những nhân vật nòng cốt tiên phong trong chiến dịch chửi Beo tắt bếp, ngay khi Beo vừa rời báo mấy hôm. Cũng chính vì những nhân vật cụ thể nêu trên dẫn Beo đến quyết định: thuê công ty Taiga đòi nợ.

Báo Thể thao hiện đang nợ Beo 4,3 tỷ.

Từ trước Tết, Beo email cho Huy Tường và lãnh đạo sở, muốn biết thiện chí của các vị trước món nợ này thế nào. Và cũng báo trước rằng, nếu thiếu thiện chí, Beo sẽ nhờ đến pháp luật. Beo nhắc lại, cái Beo cần là thiện chí, chứ Beo biết thừa, bán cả tòa soạn ấy đi cũng không trả nổi số lẻ cho Beo.

Tịnh không một ai trả lời. Dù email có cài chế độ reply đã nhận  tự động.

Beo đã viết bên facebook hôm 8/3 thế này: Hôm nay chính thức khởi động vụ đòi nợ hơn 4 tỷ. Nếu đòi được sẽ cúng hết cho chùa Cái Bàu (trong hình). Đã định coi như khoản tiền thí cô hồn vì biết mình đòi là chúng nó vào cửa tử, nhưng bọn choai choai hỗn láo quá, phải ác vậy thôi.


Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

TA LÀ AI ? (tiếp và hết)



- Có bao nhiêu người đồng tính đã thực sự trả lời được câu hỏi: Ta là ai? Ta có trái với tự nhiên hay không? Nếu không? Sao ta phải thuận theo số đông bằng cách cố tỏ ra giống một người đàn ông dị tính về mọi phương diện như: tính cách, và cướp đi đời một người con gái khác trong cái gật đầu kết hôn?
- Có bao nhiêu người đồng tính hiểu rõ về sự Bình Đẳng trong khuynh hướng tình dục của mình? Để từ đó có đủ dũng cảm và lòng kiêu hãnh cũng như sự may mắn để thực hiện điều số 3?
- Có bao nhiêu người đồng tính được giáo dục về mặt tri thức và khoa học đồng tính một cách nghiêm túc?
- Có bao nhiêu người dị tính có được chung tiếng nói dành cho các cộng đồng Thiểu số? Khi mà nhận thức của họ là thuộc về nhận thức hệ, là thứ ăn sâu thâm căn cố đế không dễ gì được thông qua?
- Có bao nhiêu người đồng tình thực sự hiểu tình yêu là gì, chấp nhận tình yêu đồng tính và nghiêm túc về mặt tình dục?
Nói đến đây, tôi chợt cảm thấy mình đã trở thành môn đệ của Chủ nghĩa Bi quan khi mà đã đặt ra những vấn đề không bao giờ là dễ dàng đối với vấn đề Đồng Tính.
Để kết lại, tôi xin nói thêm một vài điểm vì sao TÔI CHƯA ỦNG HỘ HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH:
- Xã hội này chưa bao giờ cấm đoán hai người đàn ông sống chung với nhau một cách nghiêm túc. Đó là hạnh phúc riêng của mỗi người mà họ có thể "khéo ăn thì no, khéo co thì ấm".
- Xã hội này đang rất yêu thích những cái được "làm cho nổi", cho nên Hôn nhân Đồng tính là một thứ đang được làm cho rất nổi, thế thì không khéo sẽ nhận được nhiều gạch đá về xây nhà.
- Xưa kia ông hoàng thơ tình (là người đồng tính) Xuân Diệu đã viết một câu ý nhị: "Lòng anh thôi đã cưới lòng em", để nói về một trạng thái yêu thương sâu sắc và kín đáo. Khi mà bản chất tình yêu là thứ ích kỷ, người ta có thể đi bên người yêu mà không cần ai phải biết, chỉ cần họ biết là đủ, bởi hạnh phúc cá nhân việc gì tới người ngoài mà phải nhìn vào?
- Những người đồng tính nếu được kết hôn ở xã hội này, họ chưa chắc được hạnh phúc và an toàn hơn cho bản thân, nghĩ kỹ mà xem.
- Hôn nhân không phải là lựa chọn duy nhất đối với những người yêu nhau, dù là mang bất cứ giới tính nào.
- Sống tử tế, nghiêm túc là 1, Quyền lợi và trách nhiệm là 2. Nếu chưa đi qua 1, đừng bàn tới 2.
Cuối cùng, tôi bỗng nhớ lời cha mẹ tôi từng nói: "Hạnh phúc của riêng con mới là điều quan trọng, bởi con cũng chỉ sống một lần, đừng để sau này cảm thấy mình đã sống một đời hoài phí vì những điều vô nghĩa lý..."
Copy từ facebook của BÙI DZŨ

TA LÀ AI ?




Copy từ facebook của BÙI DZŨ
 

Tôi xin mở ngoặc trước về điều sắp viết, tôi sẽ chỉ nói về nó một lần trên cái facebook này và không tranh luận gì thêm với bất cứ ai về mặt quan điểm. Bài viết này sẽ chỉ là những cảm nhận trong một cuộc sống đang biến đổi không ngừng. Có thể ngày hôm nay tôi còn nghĩ thế, nhưng sớm mai ngủ dậy, cuộc đời đã không còn thế nữa...

TÔI CHƯA ỦNG HỘ HÔN NHÂN ĐỒNG TÍNH.

Tôi vẫn hay quan sát cha mẹ của mình trong gần 20 năm qua, từ khi ý thức của tôi dần hình thành và phát triển. Phải nói ngay rằng, tôi rất may mắn được sinh ra có cha có mẹ, có tình yêu thương rất ít khi nào nói thành lời. Cha tôi vất vả cả đời vì gia đình của ông bà nội, rồi đến gia đình của riêng cha. Mẹ tôi cũng vậy. Người phụ nữ khi đã lập gia đình được hơn 20 năm trở đi, thì chồng con cũng trở thành một thứ tài sản chẳng còn có thể cân đong đo đếm.
Và sự kết hợp của một người đàn ông và một người đàn bà dưới định danh Gia Đình, là sự kết hợp dễ tìm thấy nhất trong xã hội này. Nó đông đúc và phổ quát tới mức, người ta tin rằng nó là một chuẩn mực chung, chưa kể được bổ sung và phát triển liên tục với những luật lệ, nguyên tắc và khế ước. Nó tồn tại theo lối in hằn vào trí não của những đứa trẻ được tạo ra từ trong gia đình ấy, và kế thừa bằng giáo dục nhận thức, như một giá trị tự nhiên không có gì để bàn cãi.
Từ lập luận ấy, chúng ta dễ dàng thấy rằng, nếu từ 1 đến 4 đứa trẻ trong 100 đứa trẻ của 100 gia đình lớn lên và tự nhận thức rằng mình là một người Đồng tính, thì đó là khởi nguồn của bi kịch đời chúng nó.
(1) Đầu tiên, đó là bi kịch của cái gọi là TA LÀ AI. Đứa trẻ ấy thật bơ vơ và cô độc trong ý thức của chính mình. Nó có một bí mật phải cất giữ, và đó là điều chẳng mấy dễ chịu. Nó nhìn cha nhìn mẹ, và nó thấy nó thật khác biệt so với họ. Và điều này càng được nhân lên khi nó nhìn chúng bạn xung quanh. Ở cái thuở còn sơ khai của ý thức ấy, nó dễ dàng bị đè bẹp bởi ý nghĩ: "Mình thật trái tự nhiên."
(2) Tiếp theo, bi kịch này sẽ bị kéo dài cho tới ngày mà nó tìm ra được ý nghĩ: "À, thì ra mình chỉ là một số ít của tự nhiên". Trong tiếng Anh, có một câu rất nhân văn về điều này: "We are just a beautiful mistake of The Creator" (Tạm dịch: Chúng ta chỉ là một lỗi đẹp của Đấng Kiến Tạo).
Và khi nó nhìn thấy và nhận thức rõ về Dải Khuynh hướng Tình dục (Kinsey Scale - Định nghĩa về phân chia 7 cấp độ trong khuynh hướng tình dục của Bác sĩ Alfred Kinsey), nó sẽ thấy rằng: "À, ngoài Dị tính chiếm số đông, còn có Song tính, Lưỡng tính, Đồng tính, Vô tính và Xuyên tính". Và dù chỉ nằm trong một cấp độ nhỏ bé, nó sẽ ý thức rằng: Dải khuynh hướng này BÌNH ĐẲNG với nhau về mọi mặt.
À há, kể từ khi trong đầu nó nhận thức về khái niệm Bình Đẳng, nó cũng sẽ có nhiều câu hỏi về "Quyền lợi và Trách nhiệm" khi nó là một người Đồng tính. Để nói về điều này thì có quá nhiều tài liệu và nghiên cứu. Nhưng cái tôi muốn nhấn mạnh: Quyền lợi và Trách nhiệm của một người Đồng tính chỉ được công nhận và tôn trọng khi mà:
1. Người đồng tính cởi bỏ được bi kịch mà họ gặp phải ở điều (1).
2. Người đồng tính ý thức được điều (2).
3. Người đồng tính bước được ra khỏi cái hộp kín (out of the closet) bằng một thái độ nghiêm túc và nhận được hậu thuẫn từ phía gia đình, bạn bè, người thân quen. Đó mới chính là những mắt xích quan trọng của cuộc đời họ, không phải dư luận xã hội.
4. Người đồng tính được chuẩn bị một cách khoa học và nghiêm túc về việc đón nhận Quyền lợi và Trách nhiệm của họ (mà cái nổi trội nhất vẫn là Quyền được thừa nhận, tôn trọng và Quyền kết hôn).
5. Người dị tính có chung một tiếng nói: tiếng nói của số đông ngang hàng với số ít. Và điều này cần đặt trong bối cảnh xã hội, bối cảnh văn hóa mà xã hội ấy đang tồn tại và duy trì.
6. Người đồng tính phải thực sự nghiêm túc trong tình yêu và tình dục.
Ở cả 6 điều trên, cho dù là bóc ra bất cứ 1 điều gì, thì khoảng 7/10 người đồng tính hiện nay vẫn đang gặp trục trặc về phương hướng giải quyết.