Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

NHƯ THẾ LÀ MẤT DẠY


Copy từ Ben Nguyen
Mình không ủng hộ cách một tờ báo điện tử cho phóng viên và CTV "đội lốt" công nhân để tìm cách bới các loại bèo ra bọ doanh nghiệp làm bánh Kinh đô. Điều đáng lên án ở đây chính là đạo đức của BBT, họ lựa chọn thương hiệu Kinh Đô (uy tín, giàu có), lựa chọn thời điểm vụ bánh lớn nhất trong năm để thâm nhập vào doanh nghiệp, họ từng không tìm thấy vi phạm vệ sinh an toàn thực phẩm và thất vọng bỏ cuộc (một nhóm). Họ đưa gương mặt của một người đàn ông đang được chính người PV xoa bóp đầu (để lấy cảm tình, lợi dụng moi móc thông tin), tất nhiên họ làm việc đấy và biết trước hậu quả anh này sẽ bị đuổi việc. Cái day xoa, bóp đầu đầy tình cảm kia, thật sự khiến cho những con người bình thường ghê sợ. Đó là bàn tay của một con quỷ man trá. Đó là cách họ nhấn nhá thông tin, không đưa hết mà quăng ra từ từ nhỏ giọt, là bằng chứng mà không phải là bằng chứng, là câu chuyện vô thưởng vô phạt của những công nhân mà họ lợi dụng nhét từ, nhét chữ vào mồm. 
Đó không phải là cách làm của những người tử tế, có đạo đức, hiểu biết pháp luật. Nào hãy sòng phẳng đi, tờ báo kia, các bạn muốn gì?
- DN sẽ phải đổ bỏ hàng chục tấn bánh trung thu (có thể hơn) bởi đây là thứ bánh mùa vụ. 
- Sẽ có ít nhất vài trăm công nhân mất việc và gia đình của họ rơi vào cảnh túng bấn.
- Các kênh truyền thông khác lao vào xâu xé để kiếm view và rất có thể là những lợi ích khác.
- Không chỉ có Kinh đô mà những thương hiệu khác cùng phân khúc sẽ bị liên lụy bởi cái lớn nhất là niềm tin của người tiêu dùng đã bị đánh mất. Bánh là thứ đồ để biếu nhau hơn là mua ăn. Liệu còn ai muốn biếu nhau hộp bánh cổ truyền nữa? 
Rồi, giờ ta nói về tài làm báo, các bạn hãy thâm nhập vào làng tái chế rác, bãi than, khoáng sản lậu, vào rừng già xem lâm tặc phá rừng, thợ săn bẫy thú quý hiếm, hay đường dây buôn thuốc lá lậu, rượu lậu, rượu giả.. Đó mới là chuyện của cộng đồng, vì cộng đồng. 
Bài học đầu tiên dành cho những PV trẻ mới vào nghề, đó là đạo đức, không phải là mánh lới để đặt bẫy, lọc lừa..

NHẮN GỬI ÔNG BỘ TRƯỞNG CÔNG AN

Vụ anh ngáo đá khống chế trẻ sơ sinh bị bắn chết coi như đã xong, nhưng giờ vẫn phải nhắc lại.
Chắc nhiều người không còn nhớ thảm họa giải cứu con tin ở Bắc Giang năm 2009 khiến cháu bé 21 tháng tuổi bị tên cướp tiệm vàng cắt cổ chết. Đây là ám ảnh không bao giờ quên của những người tham gia cuộc giải cứu quy mô kỷ lục với hơn 70 cảnh sát chìm nổi, đặc nhiệm đủ loại.
Trong cuộc giải cứu đó, lực lượng công an không hề thiếu súng đạn và cơ hội bắn hạ tên cướp, cái họ thiếu là cơ chế bảo vệ các chiến sĩ thực hiện tác xạ, như ta thấy qua vụ vừa rồi, ngay từ những thứ cơ bản nhất như danh tính, cấp bậc (thiếu mỗi địa chỉ nhà và size quần chíp) đều được phóng viên công khai trên mặt báo. Nói không nịnh chó cũng làm báo tốt hơn phóng viên xứ Giao Chỉ.
Để đảm bảo cho các chiến sĩ công an yên tâm xả cả băng đạn 9mm vào lũ du côn phi nhân tính tới mức giết cả trẻ em, cần có ngay một cơ chế bảo vệ cho lực lượng hành pháp về mặt pháp lý, an toàn thân nhân và bảo mật danh tính...
Vì thậm chí đến phóng viên còn đòi được bảo vệ khi tác nghiệp cơ mà, phỏng ạ.

Copy từ FB Chung Nguyễn