Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

TOÀ MỸ

***
Thằng bé, chính xác còn là một thằng bé. Tóc quăn, da mịn sáng, bầu bĩnh như một thiên thần. Trong bộ áo tù liền quần màu đỏ, nó liên tục quay qua quay lại gãi mặt xoa cổ. Hai bà luật sư ngồi hai bên cũng liên tục xoa vai vuốt lưng nó, như dỗ dành đứa trẻ con.
Nó, cùng với thằng anh, là thủ phạm trong vụ đánh bom Boston hôm 15/4. 
Viên công tố đọc lần lượt 29 tội nó bị ghép. Tất cả, nó đều trả lời: không có tội.
Không có sức công phá nào mạnh bằng luồng tư tưởng. Chính nó đã cải biến thằng bé 19 tuổi, học cực giỏi,  thành vũ khí giết đi 4 mạng người và  khiến 280 người bị thương.
 Thân nhân của sát nhân. Cô gái bé nhỏ ôm đứa con 2 tuổi trên tay là vợ thằng anh đã bị bắn chết.










Tất cả hoạt động tác nghiệp của phóng viên dừng lại trước cửa toà. Phòng xử chỉ đủ chỗ cho trăm người, nhanh chân thì vào được còn không sang phòng khác coi qua TV. Ngay cả coi qua TV mà hết ghế cũng ra. Im như thóc, không có chuyện đứng ngồi lổn nhổn,  càng không có chuyện như ngu bịa của Triển luật xư trong toà Việt, thị Beo vung tay múa chân oang oang cười nói.

Không quay chụp không ghi âm, chàng phóng viên ngồi cạnh lăm lăm phương tiện hành nghề siêu cổ điển ghé tai hỏi mày nghe thấy không. Mình thì thào lại ia-đai-nao, nghe được chết liền.
***
Mình đồ rằng luật sư sẽ tìm cách vấy tội sang thằng anh. Và bồi thẩm đoàn hầu hết là  ông bà già kia sẽ cho nó cơ hội sống dù công tố ghép đến ba bốn tội khung phải chết. 
Phòng xử quay ra vịnh, nắng nhẹ nhàng rải trên những chiếc thuyền buồm trắng nằm lơ đễnh thảnh thơi. Tại nơi quả bom đầu tiên phát nổ, ngôi nhà đang được xây sửa và sẽ trở thành nơi...bán đồ lưu niệm vụ đánh bom.
Mình sống ở xứ lúc nào cũng  như người sắp bị tai nạn mà hầu như không thể giải thích tại sao, vì lẽ gì phải bất an đên thế.
Lẽ vậy, nên sống sợ hơn chết.
Ưu việt lớn nhất của xứ tự do là chẳng sợ bố con thằng nào, nếu không làm gì sai quấy.
Lẽ vậy nên chết, sợ hơn sống.