Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

PHẬN ĐÀN BÀ

*** Đàn bà, trời cho 10, tài
1 thì sắc 9, và ngược lại.


Thúy Kiều, cụ Tiên điền cho
cả tài sắc, cái gì cũng đủ mười.


Trong không ít lựa chọn kiếm
tiền cứu cha, Kiều chọn cách bán mình cho Sở Khanh để rồi chôn thân vào chốn
lầu xanh. Gặp được Thúc Sinh, xưng xưng xúi nó về xin phép vợ để rồi
lãnh trận đòn ghen đau hơn bị đánh bằng roi gậy. Đường đường ngôi cao chín bệ,
tham chút áo mão cân đai, đẩy Từ Hải- người duy nhất xứng làm chồng - vào chỗ
chết không nhắm mắt.


Mọi quyết định trong đời, đều
do Kiều tự chọn lấy, không do ai bắt bỏ. Và quyết định nào cũng dìm  chính Kiều xuống đáy Tiền Đường giang.


*** Mình từng viết người giỏi
chưa chắc giàu nhưng người giàu chắc chắn giỏi.


Nàng, giàu vào hàng top ten.


Nhan sắc, tuy không nghiêng
thùng đổ nước, nhưng đủ để giết tất
khi cần (và cả  khi muốn).


Khi tài sản còn lung linh,
đám quân hầu đầy tớ bâu xâu như ruồi  quanh
mật mỡ. Và các hợp đồng quảng cáo rải như đạn hoa cải. Cái này tra Gúc không có
đâu nên mình nói toẹt: tất cả những thằng loa loa loa to nhất.


Tiền cạn. Giở mặt. Trò khốn
bày ra. Nàng dùng chiêu khốn đáp trả. Một chàng nhà báo TW đường hoạn lộ đang
thênh thang giờ ngồi đếm kiến.


Nhúng chân sang  chính trường,
với toan tính cứu…tiền, cho đến giờ thì chắc chắn (lại chắc chắn) mất sạch.


Mất chồng, cũng vì những toan
tính tưởng rằng khôn, để cứu tiền.


Nhiều người, đổ lỗi cho tình xưa người cũ của Nàng, sao nỡ quay
lưng khi việc cứu giúp trong tầm tay có thể.


Mình không nghĩ thế.


Giống như Kiều, thông minh
sắc sảo cho lắm, để rồi định đoạt toàn những việc, dìm chính mình xuống biển
khổ.


Tự dưng lại thấy thương.


Phận đàn bà.

CHÂN DUNG CHÍ VIỆT

Hôm nay, Chí chào mọi người
từ cổng vào to hơn thường ngày. Ấy cũng chỉ thằng nhóc giữ xe là  nhướn mắt tỏ chút ngạc nhiên vì bình thường,
không ai vào cái thư viện lớn nhất quốc gia này, chào nó.


Hôm nay, Chí không vào phòng
đọc. Chí  đảo mắt tứ phía không nhúc
nhích đầu. Đây là khả năng đặc biệt, Trí không cần học qua một lớp sơ cấp trình diễn tuồng
chèo nào, vẫn làm cực siêu.


Khi đã chắc chắn không ai để
ý, Chí lòn nhanh ra cửa sau thư viện.


Con phố nhỏ, ngắn, vắng, bập
bềnh những cái đèn lồng đỏ. Nguyên là phong trào giăng đèn lồng dịp lễ tết, sau
thấy phù hợp với chức năng nhiệm vụ của cả phố, nên nó được giữ dùng luôn quanh
năm.


Thẳng lưng, ưỡn ngực, gỡ
kính, Chí vào căn đèn lồng tương đối nhất phố, niềm mơ ước đeo đẳng ám ảnh của Chí.


Bà chủ bưng thực đơn là
nguyên cuốn album to vật ra.


Nửa tiếng xem xét cẩn thận
các em trần như nhộng, di tay trên từng bức, Chí quăng ụych trả lại.


Ngon lành nhất bao nhiêu?


500 đô. Còn nguyên  gin, gái quê nõn.


Có loại hơn nữa không?


Dạ có, 1000


Hàng họ ra sao


Dòm qua lỗ khóa xem chúng nó
làm tình.



Thế còn dòm cái thằng đang dòm qua lỗ khóa ?


5000.