Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

ĐI CAI NGHIỆN

12 ngày, dứt khoát không điện thoại, không internet.


Kịp thấy trên kênh CNN chạy lời bình cho một bức ảnh của bà Clinton Take it down a notch, Sanchez!, nghĩa đại khái là Hạ giọng chống Việt cộng đi, Gái! Sanchez là một em dân bảo của quận Cam, nêu cao cờ chống Việt nội để lấy phiếu dân Việt ngoại, chính khách đương nhiệm hiếm hoi bị  cấm nhập cảnh vào Việt nam nếu không nói là duy nhất hiện nay, cơn cớ do các hoạt động của em mang nhiều tính quá khích trong một lần vào Việt nam chưa lâu. Rất nhiều chính khách Mỹ, Canada, Úc… hoặc các tổ chức nhân đạo vào Việt nam muốn đến thăm Hòa thượng Thích Quảng Độ, các tù nhân được cho là mang tính chính trị như Lưu thị Công Nhân, Nguyễn Văn Lý trước đây…đều được đáp ứng nếu đưa nguyện vọng vào chương trình làm việc. Tiện thể kể luôn, bạn Nguyễn Tiến Trung  chán tây kể từ khi thụ án, do nhận thức hay thất vọng điều gì thì không rõ. Đôi bạn cùng tiến Nguyễn Tiến Trung – Lê Công Định có thể chỉ ngồi tối đa 2/3 mức án, sau đó đứng lên làm người, người gì thì lúc ấy mới biết được.






Bức ảnh chụp trước cửa phòng làm việc của cựu người hùng cơ bắp gìơ là thống đốc Cali , chàng đang ngồi trong nên đóng cửa. Những khi không có chàng, phòng này được mở cho khách du lịch ngắm nghía nội thất. Một chiều đến đây gặp 2 sự kiện đều đáng ghi lại. Đầu tiên vào xem cuộc họp của các thị trưởng bang Cali, ngồi một lúc chán vì họ lấy biểu quyết gì đó về  tình hình năng lượng sạch và hiệu quả sử dụng vệ tinh của bang, níu chân lại chỉ vì chính khách Mỹ trắng đẹp zai kinh khủng. Các cuộc họp thế này được mở cửa tự do cho dân vào. Thứ nhì, đứng xem lâu hơn, là cuộc biểu tình chống cắt giảm bảo hiểm sức khỏe ngay trước cửa dinh thống đốc của những người già và tàn tật, đa phần ngồi xe lăn. Cảnh sát đủ loại, cưỡi ngựa đi xe đạp ngồi ôtô, sau vài lần  bắc loa kêu gọi người biểu tình  không đứng dưới đường cản trở giao thông đã chăng dây khoanh những người bám lòng đường lại. Đám đông trên vỉa hè la ó. Truyền hình dí máy quay cận mọi chỗ. Cảnh sát còng tay hai phụ nữ và khiêng gần chục cả người lẫn xe lăn lên xe bít bùng. Rạch ròi ai nấy làm phận sự mình, mẫn cán và chuyên nghiệp.Và như thế, cuộc sống hẳn đơn giản hơn rất nhiều nhưng với mình, khá kém thú vị, cứ hỗn quân hỗn quan, người biểu tình làm việc của nhà báo, nhà báo ùa vào đám biểu tình và cảnh sát thì choảng tuốt luốt, mới có chuyện để viết lách này nọ. Mình sang đấy, họ không đuổi thì sớm muộn chán quá mình cũng quay về xứ cừu ở thôi.



Bức này chụp trong nhà thờ trong trường của giai xinh. Những bức tượng bằng đá hoa cương đẹp đến ngẩn ngơ. Cali đang  tạm hoãn việc thông qua dự luật hôn nhân đồng tính. Thời nay, khi mà tính duy trì nòi giống của trò phối ngẫu cổ điển không còn tuyệt đối quan trọng nữa thì có lẽ, chúa cũng nên mở lòng ban phép cho họ lấy được nhau. Mình chưa bao giờ cảm thấy kinh kinh gớm gớm như nhiều người hay mô tả khi giao tiếp với người đồng tính và cũng chẳng bao giờ mình giữ ý tứ lời ăn tiếng nói theo kiểu chạm vào nỗi đau thầm kín của họ chả hạn. Đơn giản là mình thấy bình thường.

Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

CHUYỆN MÉMÉ

- Ông Mán Toóc là sợ Trung quốc lắm, nhất nhất Trung quốc bảo gì nghe nấy.


Mặt đầy căng thẳng tri thức, mémé bàn luận với dédé trong bữa cơm chiều cả hai mợ gái tụ hội.


Dédé thủng thẳng:


- Chính phủ làm gì có ông nào tên Mán Toóc.


- Chúng nó chả kể ra rả với nhau suốt ông không nghe à. Tên thế chắc người mạn ngược.


Đầy kinh nghiệm đối phó với những pha tranh luận tương tự, lũ con cương quyết giữ thái độ trung lập, thái độ này giúp cuộc chiến tranh lạnh ngay sau đó của hai cụ, rút ngắn thời gian.


Dédé chăm xem thời sự VTV, mémé đổi kênh HTV. Báo ai người nấy đọc TV ai nấy xem. Xem xong kể lại cho nhau nghe  đã trớt quớt. Mà chủ yếu là Mémé, khi thì dời động đất ở Tứ Xuyên sang Hàng Châu, lúc lại đẩy vụ bão khói từ Moscow đến Ucraina. Văn hóa tranh luận của dédé im lặng là vàng trước sai lầm của đối phương, công nhận dédé cao thủ vì mémé nói suốt ngày. Ấy thế nhưng hai mợ gái âm mưu chia cắt, một cụ xuống trông nhà cho gái em đê, nhà nó to mát thế mà giúp việc trông gian gian thế nào ấy cũng không nhé, cứ là phải đôi lứa bên nhau đứa nào biết nấu nướng cho bố mày ăn bằng mẹ.


Ba bốn đời sinh ra ở Hà Nội, chút hương dân thủ đô có lẽ chỉ còn trong cách nghe điện thoại. Bảy mươi hơn, cầm máy lên là thẽ thọt alô Mộng H. tôi nghe đây. Mặc cho hai mợ gái hăm he hằm hè hay bò lê bò toài cười dưới sàn nhà vẫn tiếp tục dạ thưa anh cầm máy đợi tôi gọi em nó ạ. Cách đây vài tháng, khi cháu cố -tức là nàng- cầm máy lên và cũng anhô y trang, thì phong cách đặc trưng thủ đô này mới được chấm dứt bằng cái cười mủm mỉm ra chiều xấu hổ.


Thời bao cấp hằn đầy trong phong cách sống của mémé, cho dù hơn ba mươi năm chả thiếu thốn thứ gì trừ sức khỏe. Ai đời dãy tủ bếp bằng gỗ pơmu đẹp thế, bao nhiêu núm tủ là bấy nhiêu túm dây thun. 16 ngàn một ký bao rác xài cả tháng mới hết, nhưng không, mỗi lần đi siêu thị là một lần nèo xin thêm một cái bao nilông to để về đựng rác. Bao lớn bao nhỏ, xếp tầng tầng lớp lớp hết chỗ trong kho thì mang dúi xuống gầm giường. Gái chị chỉ rình đi vắng để thủ tiêu, chấp nhận vài ba ngày đi làm về chào là quay ngoắt lên lầu như người dưng. Gái em nhỡ việc xin bà cái bao, cứ gọi là tung tăng sung sướng cả tiếng đồng hồ, mẹ không cất thì con chị mày nó vứt hết còn đâu Vấn nạn dây thun và bao nilông  không chỉ nhà mình dính. Nhà sui gia, giàu nứt đố đổ vách mà mémé bên ấy còn giặt cả bao đựng cá để dùng lại. Riêng tiền xàbông và nước giặt đã gấp ba mươi lần túi. Nghe mình tính thế, mémé có vẻ suy nghĩ lung lắm. Hôm sau, vốn đã dùng cái thìa múc bột ngọt để lường xàbông cho máy giặt, mémé hứng lại nước xả đầu để giặt cây lau nhà. Gào thét ầm ĩ mới chịu đổ nhưng mình biết thừa, quay lưng đi là mémé tái xử dụng nước suýt máy giặt tắp lự. Gái em lâu lâu về dọn sạch đồ ăn thừa trong tủ lạnh, lủng củng cơ man nào là hộp, có hộp chỉ mỗi góc tư khứa cá kho đời nảo đời nào, mồm đánh tiếng con xin bà nhá về đỡ đi chợ kỳ thực, ngang thùng rác là quăng. Cứ thấy tủ lạnh chật chật là lại phải cầu cứu nó nhưng bài này đôi khi phản hiệu quả bởi, mémé thấy lấy nhiều lại nấu gấp đôi gấp ba thường lệ.


Dạo mình làm WC 2/3h sáng mới về, dédé trong phòng khách mémé ngoài sân tiết kiệm điện ngồi trong bóng tối, chờ con.  Xịch xe đã thấy kéo cổng. Đêm nào cũng như đêm nào. Thật may là lúc các cụ còn khỏe đưa đi chơi được khắp nơi, lần gần nhất đi Bắc Kinh hai mợ gái phải mượn xe lăn vừa khênh vừa đẩy mémé, đến giờ thi thoảng vẫn chẹp chẹp tiếc đến tận chân Vạn lý trường thành rồi mà không leo được lên cao như chúng nó. Lưng còng chân chậm mắt mờ, nhìn người già công nhận thương.

Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

"Con gà sang nhà mày…"


*** Rất khó để không chửi bậy.


Mình là người nhà ca sĩ Y Moan, thì mình táng
vỡ mồm những đứa khóc rấm rứt, khóc ti tỉ, khóc òa khóc nức trên sân khấu, ngay
trước mặt Moan, lành làm gáo vỡ làm muôi, chả hát thì đừng. Có còn cái gì dã
man, vô văn hóa, vô giáo dục hơn là khóc lóc và nói những lời gần như vĩnh
biệt, ngay trước mặt người còn sống.


Y Moan thuở chưa…là gì từng đến tận nhà mình
cùng hai nhạc sĩ Dương Thụ và Trần Tiến, hát nguyên buổi chiều. Lần gặp gần
nhất là tại một Hội chợ, ông hát trong gian hàng càphê Trung Nguyên, béo tốt
khỏe mạnh nhưng giọng đã pha những âm thổ. Mình ngồi bệt trên cỏ cả tiếng đồng
hồ ngất ngây nghe ông hát và mường tượng đến không gian thảo nguyên của
Aimatov. Dạo ồn ào vụ Tin lành Tây Nguyên, cũng có lời ong tiếng ve chuyện ông
dính dấp, rất may là công an ủng hộ và bảo vệ ông, không thì cũng mệt mỏi. Ông uống
rượu ngang nước lã. Mình nghĩ ông không đọc được chữ Kinh, bởi thế cho nên những
lời tâm sự của các con ông là gia đình giấu không cho ông biết bệnh tình thật,
mới được tương lên tràn lan mặt báo thế.


*** Không chửi bậy thì không thể chịu được.


Tại sao văn chương nước nhà lâu nay không có
tác phẩm lớn?  Phải có nhân cách lớn trước đã rồi hãy mơ tác phẩm lớn. Ông
thì không thèm dự  vì địa điểm họp không xứng để ông đến; Ông thì chửi cả
tông môn chế độ lẫn dân tộc rồi cũng ký nhận mấy triệu tiền vé máy bay cắp đít
đến, lấy cái sự bị cắt âm thanh làm niềm tự sướng. Riêng ông này thì mình khẳng
định chính xác 100% rằng không có bất cứ ông công an hay tuyên giáo địa phương
và trung ương nào đoái hoài đến, ông có thét vang lật đổ đảng cộng sản giữa ngã
tư giờ cao điểm, cũng vậy; Có ông cao đạo đến chỉ để xem chúng mày nhăng nhố
cái gì; Lại có ông hân hoan, hơn trăm thằng không dự hơn 10% không bỏ phiếu cho
Thỉnh, thế là thắng lợi, thắng lợi rồi…


Đã từ lâu mình không còn coi trọng
giới này. Tác phẩm (ít) phát ngôn (nhiều) tựu trung vào những việc giống như ba
mình đi họp tổ dân phố, suốt buổi tối tranh luận nghiêm túc xem chó nhà ai đái
trước cửa nhà bà tổ trưởng. Mình rất tâm đắc câu Phan Thị Vàng Anh bảo, mỗi lần
phát ngôn là năng lượng nó cũng mất theo, nên để dành năng lượng ấy vào những
việc hữu ích chị ạ. Không chỉ tiêu hao năng lượng vô bổ, mà mỗi lần phát ngôn,
không hiếm nhà văn còn bầy ra trước bàn dân thiên hạ tư duy thiển cận, trí tuệ
nghèo nàn trước cuộc sống đương đại. Các bác chửi bới rõ hăng mớ khẩu văn trong
blog của đám trẻ dám in thành sách. Mình thì khoái vì nó tươi mới, nó mẫn cảm
hồn nhiên, nó chứa đầy những trải nghiệm thông minh (và văn minh) về thời cuộc.
Đọc văn thơ của mấy bác giành nhau micro trên hội trường đại hội, cũ mốc cũ
meo. Mấy bác vin vào dăm cuốn không được phép phát hành để lên án chính quyền
ngăn sông cấm chợ luồng tư tưởng to nhớn vựơt thời đại của các bác chứ mình
thật, sau khi đánh vật với cuốn Thời của thánh thần, mình thấy tuyên
giáo rõ là làm phúc phải tội.


Mình ngoại ngữ lõm bõm, chả biết có nước nào
trên thế giới các nhà văn tổ chức một đại hội giống Việt ta hôm rồi không hay
như một đoạn rap của bạn Tim hát thế này  ta không giống ai ta là quái
thai ta là giống nhai lại…


***  Hết vốn từ chửi luôn.


Tháng Tám rồi mà lúa còn chất đầy kho. Philippines thay
tổng thống thay luôn chính sách, hàng loạt hợp đồng mua gạo mớ thì dãn thời
gian mớ thì cắt. Vài ba tuần gần đây anh Khựa  ào ạt mua gạo Việt, mà toàn
loại phẩm cấp thấp rất khó bán. Nhà nông hớn hở thu lại chút dấn vốn cho vụ tới
thương lái tung tăng có đồng ra đồng vào trả lãi ngân hàng. Hài ở chỗ Hiệp hội
luôn mồm nhắc nhở cảnh giác cảnh giác cảnh giác cao…No cơm ấm cật  hãy
giương cờ chống Khựa, nông dân đang đói và nông sản thì không phải là thứ cất
kho hay dành xuất khẩu riêng cho đối tác chiến lược của các nhà báo.


Đu càng theo bác quan nhị phẩm triều đình
kinh lý miền Tây Nam
bộ về sẽ có số liệu chính xác về chuyện này. Hay đáo để chứ chả chơi.



Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

NÀY THÌ NHÂN SỰ



Copy trên tathy


*** Ngày Thái tử bon chen bên TW Đoàn thấy
lăng xê lên TV suốt nhưng em xem mấy chương trình thấy đã cầm giấy đọc rồi mà
cứ ấp a ấp úng lủng cà lủng củng. Tra cứu nhanh thì thấy là công nhân xuất khẩu
lao động ở Đức về Bố đang là trưởng ty lâm nghiệp mà con đi lao động xuất khẩu
là quá phê về đường học vấn rồi, các bác nhỉ?
Biết tin anh làm BT vào những ngày đầu tháng 8 này em không khỏi ngỡ ngàng vì thường
đến tháng 10 mới bắt đầu bầu cấp tỉnh cơ mà nhỉ? Hay là vin vào vụ CSGT Bắc
Giang để hê anh cũ đi lấp vội anh này vào cho kịp.


*** Hồi đầu những năm 80 đậu được đại học
không phải dễ như bây giờ đâu, sinh viên đại học đúng là elite của xã hội đấy.
Hồi đó ông bô mới trưởng ty nông nghiệp miền núi không phải là giàu mạnh gì
đâu, cũng chẳng ai báo trước sau này làm tủ lạnh, nên đồng chí con không
đỗ đại học dễ có nguy cơ phải làm nghĩa vụ quân sự lắm, ông bố có quen biết thì
tạo điều kiện cho con trai đi xuất khẩu lao động gọi là góp phần cải tạo kinh
tế gia đình.
Ông chú họ nhà em cũng đi xuất khẩu lao động ở Đông Đức đúng dịp thái tử, chắc là
có quen biết nhau. Chú em được suất đi Đông Đức (ngon nhất thời đó) là nhờ ông
bô làm trưởng 1 ty: Cũng góp phần nâng cao đời sống gia đình phết, bố trưởng ty
thời đó chẳng có gì hơn người nhưng nhờ ông con đóng được mấy thùng hàng về nên
so với mặt bằng chung là rất khá giả, em cũng được hưởng xái cái áo lông Đức mặc
mãi đến cấp 2.
Còn về thái tử Đảm, hồi em là sinh viên thi thoảng thái tử vẫn đến trường phát biểu
với tư cách chủ tịch hội thanh niên, nói chung là ăn nói chán lắm, thua cả vua
cha, còn năng lực quản trị thì không biết thế nào?


*** Nhà mình cứ chửi đểu bọn Bắc Hàn cha
truyền con nối kiểu phong kiến nhưng Kim Chính Nhật F1 chẳng phải loại vớ vẩn
đi xuất khẩu sức khỏe, Kim học hành bài bản đến nơi đến chốn ở trường xịn nhất,
nói năng bặt thiệp đâu ra đó (chính các quan chức Hàn và Mẽo từng tiếp xúc và
nhận xét) chứ không phải kiểu ú ớ cầm giấy đọc không ra chữ.
Đường đi của thái tử thì Tathy đã vạch ra từ lâu, rất đúng bài. Ủy viên tw ở tuối
duới 50 (sinh năm 63) ít ra còn làm được 2 nhiệm kỳ nữa, tầm bộ trưởng là trong
lòng bàn tay, gì chứ kiểu như thay thế bác "lề bên phải" dư sức, cơ
to thì không biết đến đâu nữa. Báo chí lề phải lúc đó lại chẳng có dăm bảy bài
của Xuân Ba ca ngợi tấm gương sáng vượt khó đi lên của một người lao động chân
chính, người con của quê hương Bắc Cạn đi lên từ đội ngũ của giai cấp công
nhân.


*** Anh bố đọc lưu loát hơn anh con chứ bạn
macluv Công nhận anh bố tài cái toàn nói ba cái linh tinh lảm nhảm chả có gì
mới, chả có gì đặc biệt mà bao nhiêu người vẫn phải ngồi im nghe, nghe xong vỗ
tay rào rào. Sợ nhất quả anh bố thi thoảng dừng lại, nhìn nhìn xuống bên dưới
kiểu xem chúng mày đã vỡ ra chưa xong mới đạo mạo đọc tiếp


*** Nói chuyện anh Đức Đọc, thực ra anh ý rất
hay diễn thuyết theo kiểu em tạm gọi là "lôgic vkl". Nhớ một lần anh
đến thăm và nói chuyện với một tổ dân phố gì trên đầu Quán Thánh ý, VTV1 phát
nguyên văn "Tổ dân phố chúng ta tốt lên thì phường chúng ta tốt lên, nhiều
phường tốt lên thì quận đó tốt lên, nhiều quận tốt thì cả thành phố chúng ta
tốt lên, các tỉnh thành mà cùng tốt lên với Hà Nội thì đất nước chúng ta sẽ tốt
lên, các đồng chí có đồng ý không?" Vãi cả cơm.
Lần nữa anh đi thăm dân ở Bình Thuận em nghe đúng đoạn tự nhiên đại ca dừng lại
"chúng ta kiên quyết không làm nông nghiệp kiểu tư bản" dừng 5' ở dưới
chắc đang ngơ ngác anh điềm nhiên phán "Vì tư bản là bần cùng hóa nông
dân" ĐKM chứ em là Mỹ em lại đe'o nhập cá basa với các loại nông sản cho
vỡ mẹ nó mồm ra