Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

CỦA THỪA


Chuyến lưu diễn ghé tới Việt Nam
những ngày cuối tháng 3/2011 của nhóm nhạc Backstreet Boys đã hâm nóng thời sự
âm nhạc nước nhà, vốn buồn tẻ và nghèo nàn năm này qua tháng khác bởi vô số
chương trình ca nhạc ít hình hài, thiếu sáng tạo, phần lớn dành cho tầng lớp
bình dân thủng phông văn hóa, hoặc đôi khi giả tạo và sống sít thông qua vài
chương trình có kịch bản mua lại từ nước ngoài. Trước Backstreet Boys, những
người yêu thích ca nhạc nước ngoài (chủ yếu là thể loại pop, soft rock) cũng đã
từng có dịp được chứng kiến một số ban nhạc/ca sỹ khác biểu diễn tại Việt Nam,
như Michael Learns to Rock – nhóm nhạc châu Âu nhưng được biết tới nhiều ở vài
nước châu Á, hoặc Air Supply – ban nhạc chịu khó đến Việt Nam tới 2 lần. Các
ban nhạc ấy, kể cả Backstreet Boys, đến Việt Nam khi những ánh hào quang đã tắt
sau lưng họ. Dẫu ngón nghề và kỹ nghệ biểu diễn của họ vẫn tạm đủ hấp lực khiến
người hâm mộ ở các quốc gia đang phát triển phải thán phục thì cũng không thể
phủ nhận rằng, một khi thời đỉnh cao đã đi qua, độ sung sức và lửa đam mê sáng
tạo chỉ còn le lói, thứ sản phẩm mà họ mang tới trình diễn ở những nước như
Việt Nam chẳng phải hàng chất lượng mới.

Ít người biết rằng ở thời kỳ rực rỡ của mình, Phil Collins và Bryan Adams đã
từng tới Việt Nam và biểu diễn một tối theo kiểu “không chính thức” – gọi là
nhân tiện ghé chơi theo lời mời cá nhân và cao ứng chấp nhận hát (có bán vé)
trước một lượng khán giả ít ỏi (thời ấy, những năm đầu thập kỷ 90, hầu hết là
khách nước ngoài đang du lịch hoặc làm việc tại Việt Nam) như trường hợp của
Phil Collins, hoặc nằm trong chương trình lưu diễn nhưng Việt Nam không phải là
điểm đến quan trọng, như trường hợp của Bryan Adams. Nếu nhìn dưới góc độ về
giá trị thì các buổi diễn không chính thức của Phil Collins và Bryan Adams sẽ
được đánh giá cao hơn nhiều so với tour diễn đình đám của vài nhóm nhạc đã kể
trên, bởi người hâm mộ sẽ vô cùng thất vọng khi thấy các chàng trai Backstreet
Boys hào hoa năm xưa nay quay mòng mòng như những con lật đật trên sân khấu,
còn Graham Russell của Air Suply thậm chí lạc giọng và đành nhanh trí “xuống
sề” khi bắt vào đoạn cao trào của ca khúc “hit” Making love out or nothing
at all
. Người hâm mộ âm nhạc trên khắp thế giới luôn giống nhau. Dù thần
tượng đã đi xuống về phong độ thì con tim vẫn mách bảo rằng họ luôn yêu quý và
trân trọng những gì thần tượng từng một thời đem lại niềm vui cho đời sống tinh
thần của họ. Thế nhưng nói rằng họ không thấy buồn hay thất vọng thì là nói
dối.

Đánh giá một cách công bằng thì ngoài vấn đề dân trí, việc các nhóm nhạc nổi tiếng
thế giới khi đang ở thời hoàng kim không có ý định tới những nước đang phát
triển như Việt Nam
còn liên quan tới hàng loạt rắc rối khác, trong đó có khía cạnh tiền bạc. Một vài
đánh giá của phóng viên văn hóa trên báo Việt Nam cho biết người Việt khá “chịu chơi”,
sẵn sàng bỏ hàng triệu đồng để mua vé xem một show ca nhạc “hoành tráng”. Đánh
giá này e rằng cảm tính, bởi những show ca nhạc, chẳng hạn của Michael Jackson
hay Madona tại sân vận động thường có giá vé trung bình trên dưới 100 USD, và
chẳng có gì đảm bảo sẽ lấp đầy khán giả Việt trên sân ở những show như thế. Rào
cản về phong cách văn hóa, chẳng hạn như thuần phong mỹ tục cũng là trở ngại
khó thể vượt qua. Những rắc rối ấy chỉ dễ giải quyết, một khi ban nhạc/ca sỹ đã
hết thời và chấp nhận hạ giá trị của họ trên bàn thương thảo.

Sức mạnh của quá trình toàn cầu hóa cùng sự hỗ trợ đắc dụng của truyền thông hiện
đại đã khiến các nền văn hóa xích lại gần nhau trong thời gian ngắn hơn mong
đợi. Sự tự tin về độ nổi tiếng của các ban nhạc/ ca sỹ đã qua thời hoàng kim và
việc thiếu thông tin về các quốc gia đang phát triển rất có thể sẽ khiến họ lầm
tưởng rằng, người hâm mộ ca nhạc ở những quốc gia ấy không phân biệt được, hoặc
dễ chấp nhận các sản phẩm hạng hai. Nếu điều ấy xảy ra, nỗi buồn sẽ lớn hơn.
Chẳng ai muốn hưởng thụ những sản phẩm thải loại, kém chất lượng, nhất là khi
của thừa ấy lại thuộc lĩnh vực văn hóa tinh thần. Việc sử dụng thiếu chọn lọc
các của thừa văn hóa khiến quốc gia tồn đọng một bãi rác khổng lồ không thể
xuất khẩu. Rác ở khắp nơi, từ những cậu trai tóc lởm chởm mặc chiếc
quần-nửa-váy, miệng nghêu ngao vài câu nhạc chế mà họ tưởng là nhạc rap tới
những show ca nhạc hoành tráng của các ngôi sao hát-không-rõ lời và ấn tượng
nhất mà họ để lại là câu cửa miệng : “Oh yeah, tôi iu các bợn” thay vì
truyền tới mọi người niềm cảm hứng trong suốt và đam mê của âm nhạc. Tất nhiên,
ca sỹ của “thời đại của thừa” sẽ có lớp khán giả riêng thuộc về thời đại ấy.

Khi coi thường các sản phẩm hảo hạng như âm nhạc dân tộc và âm nhạc thính phòng
nhưng lại ngốn ngấu tận hưởng trong niềm hân hoan những đồ thừa xuống cấp ngoại
nhập, có lẽ nền âm nhạc chẳng đến nỗi diệt vong. Thế nhưng đó là một nền âm nhạc
đầy dị tật, mong manh đến thảm hại và luôn có nguy cơ trở thành nô lệ một cách
tự nguyện để mưu cầu chút vinh hoa chắt ra từ rác rưởi. Đó là nỗi buồn đáng kể
nhất cho nền âm nhạc Việt Nam ,
kể từ ngày rụt rè mở cửa.


Cóp từ
diendanvanhoathethao.net


 


 



Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

PHẢN CHỮ

*** Đọc một bài trên web Trần
Nhương về đám tang chú Hoài Anh và nhân 
đó kể thêm về đám tang chị Thảo Phương của Nguyễn Thái Sơn. Hai đám tang
giống nhau ở chỗ đều một tay Tú Lệ lo toan (chính) và
Hội nhà văn thờ ơ vô trách nhiệm. Riêng
chú Hoài Anh trannhuong.com đã đính chính bởi nguyên câu của  nhà văn Trần Văn Tuấn-đại diện hội là chỉ có một ngày không cần lịch trực, vì tôi và
vài anh em ở đây suốt
, tác giả bỏ phứt ý thứ hai đâm ra sự thật về mức độ
quan tâm của hội đến hội viên, quay ngược 180 độ..


Beo không bình bàn gì ở đây
chuyện đúng sai  về các chi tiết trong
bài trên và nói rõ có viếng cả hai đám tang. Nếu là một bạn đọc bình thường, không quen không biết gì và cũng
không dự cả hai đám tang, hẳn nhiên sẽ rất phản cảm, không phải với tác giả bài
viết, không phải với hội nhà văn TW hay Sài gòn, mà là gia đình hai người quá
cố.


Chú Hoài Anh hai trai hai
dâu. Chị Thảo Phương năm trai và dâu cháu cũng có cả. Họ ở đâu, vụng về  kém cỏi thế nào, thậm chí có bất hiếu quá
không khi đám tang người thân của mình, trăm việc đổ hết lên đầu một người  chỉ là bạn văn, lại là đàn bà con gái.

Nói ý chữ phản chữ, là thế


*** VTV bị phạt trong vụ bị
một cô lừa đảo, dựng đứng lên câu chuyện đời đầy bi thương trong chương trình
Người xây tổ ấm. Tên cha sinh mẹ đẻ không 
phải là Lượm, nhưng Beo gọi cô bằng Lượm-Lượm lừa.


Beo mà là VTV,  Beo
không xin lỗi. Beo chỉ trình bày mình cũng là nạn nhân. Beo sẽ đưa cô Lượm lừa
kia ra tòa giống như tội ăn cắp. Kết quả tòa phân xử phần lỗi của Beo đến đâu, lúc đó Beo mới rất
lấy làm tiếc hay xin lỗi hay vô cùng xin lỗi, với khán giả xem đài.


Thật lạ, Beo thấy hàng loạt, kể
cả những người có tiếng tăm, đã lên tiếng bênh vực Lượm lừa, vịn vào đủ thứ nguyên
do lý cớ. Họ, những người bênh vực Lượm lừa ấy, hẳn quá tinh khôn hay quá may
mắn nên chưa bao giờ bị lừa trong đời và vì vậy, không biết cảm giác của người
từng bị lừa. Con người ta  có thể cảnh
giác trước bả phú quý mồi vinh hoa, nhưng mấy ai nỡ lạnh lùng săm soi vào những
số phận đáy cùng. Con cô bị tim hả, thế giấy bác sĩ bệnh viện đâu, cô nghèo hả,
thế giấy chứng nhận hộ nghèo của xã đâu-giấy này dấu vuông-vô giá trị, thế giấy
chứng tử của bố mẹ cô đâu…Thà tiếp tục để bị lừa vì lòng trắc ẩn hay để những
giả dụ kia biến thành sự thật, độc giả của NXTA nên chọn một, trước khi kết tội
những người làm chương trình.


Beo đang nghĩ, bỏ đời  thằng
nào vớ phải con Lượm này!

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

CHAT VỚI GÁI ĐẸP

mai.1408: mẹ chưa ngủ ah?


hong ho: chưa gần 2 gio
sáng rồi


hong ho: nhớ con quá


hong ho: đi lang thang trong
nhà như con ma


hong ho: giờ đang chơi games



mai.1408: ngủ đi không mai
lại nổi đầy mụn bây giờ


mai.1408: lại có ai nói
xấu mẹ về chuyện lão Tuấn  ah?


mai.1408: chuyện xưa như
trái đất, gần 20 năm rồi


mai.1408: đúng là lũ rỗi
hơi không còn gì để  bới


hong ho:


hong ho: thì cũng chỉ mỗi
bài


hong ho: con Hồng cấm không
cho tao gặp con


mai.1408: chuyện như vậy
muốn biết sự thực phải nghe từ những đứa con


mai.1408: mà con thấy, 20
nam roi`


mai.1408: 2 đứa lớn lên
khỏe mạnh (còn béo tốt nữa)


hong ho:


mai.1408: học hành thì hơn người`


mai.1408: may mắn là me bỏ
lão đấy mà đi


mai.1408: chứ mẹ mà còn
gặp thì ko biết sẽ ra làm sao


hong ho: nói như bố


hong ho: chúng nó cũng
hết vốn chuyện về mẹ rồi


mai.1408:  thi` du'ng
như con nói thế


mai.1408: chuyện xưa như
trái đất rồi


mai.1408: cứ nhìn con cái
thành đạt rồi bíêt


hong ho: nhớ gái mẹ quá


mai.1408:



mai.1408: tháng 6 này lại
sang chơi với nhau rồi này


mai.1408: con đang háo hức
đi chơi quá


mai.1408: giờ vừa đi làm
vừa đi học nhiều khi cũng căng


hong ho: thế xuống được lạng nào chưa


mai.1408: chả biết có
xuống không nhưng hình như cao lên tý


mai.1408: mà cắt tóc ngắn
xinh lắm nhé


mai.1408: nhuộm màu nâu
nữa tưởng là tây


hong ho:



mai.1408: mà con đang tính,
con được nghỉ từ 2/6


mai.1408: nên mẹ sang cỡ
28 29, chờ con đi làm 1 2 ngày cuối


mai.1408: xong mình lái xe
sang vermont
chơi


mai.1408: mà lúc đo vừa
xuân luôn


mai.1408: đi ngang qua
rừng xem hoa nở


mai.1408: năm nay không
biết sao mà tới hết thang 5 mới hết tuyết

LÀN GIÓ TRONG LÀNH TỪ CÁC TÂN NỮ NGHỊ SĨ ĐẸP XINH


(Đây là cái tít hay nhất lịch
sử từ ngày viết blog đến giờ)


Ứng viên cuốc hội kỳ này Beo
biết hai vị nữ: Mụ Hậu khảo cổ và diễn
viên Hồng Ánh. Khoe trước thế để mai mốt chả may họ trúng cử,  không bị mang
tiếng  bắt quàng làm họ với người xang.


Cả hai đều đẹp. Ánh rất duyên,
mặn mà kiểu gái quê chân chất. Cái đẹp càng nhìn càng thấy đẹp và không bao giờ
làm người ta chán nhìn. Mụ Hậu thì có lần Beo tả rồi, ngày xưa đẹp nức tiếng
trường Beo. Tếu lắm. Ngày ấy hai mụ đẹp nhất trường  cùng yêu lão xấu nhất khoa Beo, giờ lão ấy
cũng tổng biên một tờ báo, chả đỡ xấu so với ngày xưa là mấy dù có cố gắng bảnh
bao hơn tý. Thơ lão đây Đêm không ngủ anh
chong đèn chép thơ Câu ca dao miền quê em đẹp quá Nhớ nhớ thương thương bồi hồi
đến lạ Hay là anh đã say rồi
. Một thời rõ là đần, toàn chết lăn chết lóc vì
thơ thẩn thay vì đại gia. Mụ này mang vẻ đẹp cực kỳ thị thành, thanh tú và nhẹ
nhõm, trái hẳn nghề móc đất của mụ.


Xét ở góc độ thị giác, Beo bỏ
phiếu cho cả hai. Lâu nay nữ chính khách mình không giải quyết được khâu nhìn
tính cả tóc tai quần áo giày dép. Ngoài đời, có lẽ giữ ngôi Hoa hậu cho đến nay
vẫn là nguyên tổng cục trưởng tổng cục du lịch cũ Võ Thị Thắng. Dàn đương nhiệm
nếu có  thấy đẹp là do ăn ảnh chứ ăn mặc
này nọ, phải cần nguyên đoàn nhà tạo mẫu lẫn sì tai lít, mới hòng cứu vãn được
tình thế.


Xét về trình độ nhận thức xã
hội, đương nhiên khoảng cách hai nữ dân bảo tương lai là một trời một vực rồi. Nếu
có ai mà Beo dám khẳng định ngay, có thể thay thế bác Nguyễn Minh Thuyết trên
diễn đàn cuốc hội khoản sắc sảo quyết liệt, thì đấy là mụ móc đất này. Có phần còn
nhỉnh hơn bác Thuyết, khoản nhan sắc. Nàng Ánh, gọi dạ bảo vâng, thì đã sao nào,
cả trăm bác liền ông thì không vâng dạ chắc. Một tháng vận đủ 30 cái váy ra vào
hội trường, cuốc hội hẳn sẽ văn minh sáng sủa hơn đứt thụng thượt áo dài bông
hoa công phụng chi chít.


Cái quan trọng bậc nhất của
một vị dân bảo là phải phản ánh được 
nguyện vọng của cử tri mình,
Beo nhấn chữ mình bởi chí ít, anh phải biết dân địa bàn mình ứng cử họ đang cần
gì mong muốn gì, và lo cho họ trước nhất rồi lo toan đến vận nước hay cử tri
toàn cuốc gia sau. Trong một thực tế hiến pháp chưa phân định tam quyền rạch
ròi, các văn bản luật và dưới luật chưa hoàn chỉnh mà đòi thật nhiều đại biểu
chuyên trách, chỉ tốn thêm tiền thuế nhân dân. Ai là người biết rõ  tỉnh mình huyện mình nóng lạnh chỗ nào, ai là
người mưu cầu nhiều nhất cho địa phương mình (dù có với mục đích nước nổi thuyền lên đi chăng nữa thì dân
vẫn được nhờ), ai có thể vận hành tốt nhất cả hệ thống để phục vụ cho mục đích
cuốc hội đề ra…nỗi lo đại biểu kiêm nhiệm sẽ phủ bóng chính phủ lên cuốc hội
xem ra trở thành cực đoan ở thời điểm hiện tại, khi trả lời thấu đáo được mấy
câu hỏi trên.


Thế nên bạn Beo click cho Hậu
khảo cổ với Hồng Ánh.  Sáng đăng đàn nên hay
không sản xuất tên lửa đạn đạo, trưa lụi cụi cân đong đo đếm mấy cái bát vỡ,
chiều bấm nút quyết GDP tăng 1000% trong năm tận thế 2012, tối lại dẩu mỏ cãi chồng Thành Lộc ở Idecaf. Tuy mất đứt
hai tháng trong năm không ăn chơi nhảy múa đàn đúm túm tụm nói xấu nhau được
với bạn cũ, nhưng bù lại, cuốc hội có luồng gió trong lành, từ các nữ dân bảo.


 


Cái này viết chữa cháy vì thật ra cục gạch đặt hôm
qua, định viết về vấn nạn đại biểu liên đoàn ứng về địa phương cử cơ, nhưng thằng Nguyen
nó khóc quá, lo sợ Beo chọc ngoáy xếp nó, nên treo lại.