Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

THÔI, EM Ạ !

1. Trong FL của chị có non  trăm anh chị rất hay đi làm thiện nguyện, chị chứng rằng, điều em nói ra sau đây, đúng tuyệt đối về họ: "Các cô biết kinh nghiệm để nhìn 1 nhà từ thiện chân chính là gì không?
Là họ rất thu mình và kiệm nói. Luôn cực kỳ thận trọng trong những phát ngôn. Đặc biệt phát ngôn liên quan tới người khác." (Huong Vu).
Trên các tuyến đường gian nan đến những vùng héo hắt nghèo khổ, làm sao ko gặp cảnh, chỉ muốn chửi bậy, nhưng, chị tuyệt đối chưa thấy ai phán xét, ai hùng hổ tố cáo thay công an thay tòa án, như chuyện đang diễn ra với một trại bệnh ở Nghệ An.
2. Lớp học trống trước hở sau, bàn ghế cái gẫy cái nát,  kinh phí  rót cho…hai cái đàn organ điện, lọai đàn dân chuyên nghiệp thấy còn thích.
Chị mở hộp đàn. Thầy cô vây quanh háo hức. Thật lòng khi ấy, chị chỉ muốn khóc thật to. Làm gì có điện mà chơi. Thầy cô vẫn ko thôi háo hức, nghe nói năm sau điện kéo lên đây rồi chị, học đàn này chừng  hai tháng (nghỉ hè) chơi được chưa chị ?
Câu chuyện ấy, thêu dệt thêm chút mắm muối thê lương, có lẽ cũng câu like ko ít.
Cả đòan, ko ai nói gì. Vì  tất cả đều hiểu rằng, sau cú nhấp chuột của mình chưa biết điều gì sẽ giáng xuống đầu những người ở lại từ nơi cấp phát. Riêng chị  nghĩ, giữa vùng cô quạnh ấy, cây đàn giữ  được sự háo hức chờ đợi…điện được kéo tới của hơn chục con người. Hạnh phúc của họ là đấy, không được phép mang nhãn- quan- trưởng- phòng- tài- chính-  thị- thành để tước đi của họ.
Lần khác. Chị thấy một cái TV đặt trang trọng trong đồn biên phòng, đề tặng của một vị bộ trưởng. Thời điểm ông tặng, nơi đây cũng chưa có điện, khi có điện thì do để lâu ẩm thấp hay chuột cắn gì đó, TV hư.
Phê phán bộ trưởng quan liêu vừa hợp thời- trang- số- đông vừa sướng miệng ? Nhưng, chuyến ấy cũng ko ai viết gì vì, ông là cấp lãnh đạo cao nhất  duy nhất chịu lặn lội vào tận nơi thâm sơn cùng cốc thăm bà con, tính từ ngày…thống nhất  Bắc-Nam.
Lồng cơm trẻ con, đứa  khá giả  có quả trứng hiếm lắm, tòan cơm với muối, với măng rừng luộc. Đoàn đến, trường ngả nguyên một con heo tiếp đón. Một em buột miệng, mang  biếu có tý quà vặt, lại ăn của trường thế này áy náy quá…Cô hiệu phó ghé tai chị, lợn  dân bản bán rẻ lắm với lại chúng em hiếm khi có khách. Tiếp đón ko chu đáo, anh chị về chúng em áy náy lâu lắm. Trong tình cảnh thế, nỡ nào mang phản xạ của thanh tra tài chính ra soi mói tiền mua heo từ  nguồn nào.
3. Luật bất dung tình. Cốt lõi trong câu chuyện Nghệ an, nằm ở chỗ, ko ai thật sự đóai hòai đến luật cả. Nhà báo, nghe qua một facebooker, phóng thanh lên ăn chặn của người tâm thần. Ông đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc, có lẽ đọc mỗi cái tít báo, leo theo căm phẫn. Dư luận, một luồng theo dẫn dắt của báo chí chửi như nhập đồng. Một luồng khác, yếu ớt hơn, đã từng một lần đến trại tâm thần, chia xẻ nỗi  khốn khổ  của những người làm việc trong môi trường “kịch độc”. Nhưng, suy cho cùng, cũng chỉ là những điều khỏan “khoan hồng”, sau luật.
4 Chị chẳng định bàn chuyện luật. Bởi chị, em hay cô Lan Đàm nào kia, không phải là những người thực thi luật pháp. Lại càng không phải là nữ thần công lý đi bảo vệ kẻ  cô yếu. Chúng ta chỉ làm những việc cỏn con, mang dăm vài khỏanh khắc  ấm áp cho đồng lọai. Nếu chúng ta để lại sau lưng mình nước mắt, cách chức, tù đày…cho những người vốn ngày ngày đã tận cùng khốn khó, âu cũng là cách tạo nghiệp chướng.
Oan khuất hay không, cũng là nghiệp chướng.
Cạnh luật người, còn có luật trời.
Thế nên, bỏ đi. Thôi, em ạ !
 P/S: Năm nay, chị đi theo một đòan thiện nguyện sang Libya và Mexico. Họ giao kèo bằng giấy tờ ngay từ đầu: các thành viên tuyệt đối ko đưa lên truyền thông - nhất là mạng xã hội- bất cứ hình ảnh hay thông điệp, thông tin gì.
Sòng phẳng thế, đâm hay.

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TÌM MẶT TRỜI

Thông tin tôi nói đây là các dữ kiện từ năm 2011, thời tôi lăn lê các trại tâm thần viết về người điên.
Ghi theo trí nhớ, số liệu có thể xê dịch chút xíu.
Các cô nên nhớ, súc vật gia cầm còn có thể sinh lời. Người điên thì ko. Vì lý do dư luận mà đảng chính phủ ko thể ban phát cho người điên 1 tô thuốc chuột. Nhưng không vì thế mà chế độ dành cho người điên ở các trung tâm bảo trợ xh có quyền cao hơn 1 ông súc vật. Nhân viên y tế ở đó cũng vậy.
Tiêu chuẩn của 1 ông điên là 17 ngàn Ông Cụ chia cho 3 bữa ( năm 2011). Khoảng 100K Cụ cho tuốt tuột nhu cầu khác xà phòng dầu tắm thuốc men cào bằng cho cả bệnh nan y mãn tính như huyết áp tim gan phèo phổi.
Khi 1 ông điên chết, tiêu chuẩn là 4 chẹo cho tuốt tuột chi phí ván thiên thiêu tro mai táng.
Nhân viên y tế trình trung cấp, khi mới công tác tại 1 TTBT tâm thần như thế thời 2011, lương tháng được 1,7 chẹo Cụ, cộng tất cả chế độ độc hại các cái tổng nhỉnh hơn 2 chẹo chút.
Bác sĩ thạc sĩ giám đốc Tâm thần Bến Tre có hơn 20 niên công tác lương cao nhất là hơn 7 chẹo Cụ.
Ở đâu công chức chen chân vào đéo biết, riêng nhân viên y tế tâm thần 80% bỏ việc ngai tháng đầu tiên. Họ luôn trong tình trạng khát nhân sự đéo phét.
Chính vì mức lương chết đói như thế nên đa số nhân viên y tế trại tâm thần thường sống trong các phòng tập thể dăm ba người 1 phòng ngay trong bệnh viện, cuối tuần mới đá qua nhà dù nhiều người nhà chỉ cách bệnh viện chục cây số. Nhân viên trẻ đéo dám có bồ vì nghèo. Nhân viên có gia đình, hầu hết nương nhờ tài chính vợ chồng mình. Mỗi nhân viên nếu tính theo tỷ lệ đầu người thì thường phụ trách phục dịch cho vài ba chục bệnh nhân.
Bất chợt ghé qua trúng 1 bữa ăn của họ đi, các cô sẽ rớt nước mắt ngay và luôn đéo nịnh, các bữa cơm công nhân Bình dương báo chí thường lấy đề tài khóc lóc chỉ là muỗi. Cho nên để cải thiện bữa ăn cho bệnh nhân và chính bản thân họ, họ thường trồng trọt rau xanh ngay trong khuôn viên các bệnh viện, các bệnh nhân tỉnh táo nhất thường được gọi phụ giúp nhổ cỏ tưới cây.
Công việc đặc trưng của các nhân viên y tế tâm thần là tạp phí lù. Ngoài chăm sóc y tế cho bệnh nhân như các bệnh viện khác, họ phải lo cả tắm táp phục dịch đút ăn cho các bệnh nhân nặng. Mà bệnh nhân tâm thần, đôi khi ỉa ra đó rồi đút miệng ăn tại chỗ, hoặc trét cứt đái trây trất khắp nơi. Ngoài họ ra, ai dọn???? Thỉnh thoảng cuối tuần có các hội đoàn tới giúp 1 tay cắt tóc tắm rửa cho bệnh nhân là đỡ cho họ rất rất nhiều. Cũng chính vì vậy mà hầu hết các trung tâm tâm thần đều cấm khách tới thăm quay phim chụp ảnh, đề phòng những hình ảnh nhạy cảm của bệnh nhân họ bị phát tán.
Nhưng thứ các nhân viên y tế tâm thần kinh sợ nhất là canh me bệnh nhân tự tử trong các ca trực đêm. Người điên rất có xu hướng ưa tự tử, và khi họ đã âm miu thì kiểu gì cũng có lúc họ thành công và trách nhiệm đổ trên vai người nhân viên trực sẽ rất rất nặng.
Tới thăm 1 bệnh viện tâm thần, các cô sẽ đượccác bệnh nhân dúi tay vô số thư từ khiếu nại bác sỹ hiếp dâm, ngược đãi, lạm dụng tình dục... Người trao đơn chân thành thuyết phục tới nỗi các cô sẽ không thể nghi ngờ và quay ra ác cảm với đội ngũ y tế tâm thần cực kỳ, tin tôi đi. Cũng nói thêm, khoảng 90% bệnh nhân tâm thần không bao giờ có thân nhân tới thăm hỏi nhé.
Như đã nói ở trên, 80% nhân viên tại các trung tâm bảo trợ tâm thần đều nghỉ việc trong những tuần đầu tiên còn lại rất nhiều nhân viên đang công tác có kế hoạch nhảy việc. Và những người còn lại, tôi chỉ có thể khẳng định, họ làm việc với cái tâm thánh thiện và lòng bao dung bao la như biển cả.
Vì công việc trước đây, tôi có quan hệ gắn kết với khá nhiều lãnh đạo các trung tâm tâm thần nhà nước. Ngoài việc quản lý và chuyên môn, các anh thường đôn đáo chạy chọt các Mạnh Thường Quân tìm tới trợ giúp thêm bữa ngon cuối tuần cho bệnh nhân, hay năn nỉ các cơ sở ma chay làm ơn nhón tay mai táng cho bệnh nhân mình với tiêu chuẩn mai táng 1 ông chó hoang mà nhà nước trợ cấp...
Chỉ có thể nói các anh ấy là thiên sứ hiện thân khi với hoc vấn và trình độ có thể hoàn toàn kiếm gấp nhiều lần ở những bệnh viện tư bên ngoài, các anh vẫn chấp nhận công tác trong một môi trường kinh khủng và sự đãi ngộ chính xác phải gọi là bạc đãi tới vậy. Tôi xin trân trọng hôn lên gót giầy các anh.
Tôi nhắn các cô từ thiện, các cô tìm tới trại tâm thần để chia sẻ gánh nặng với họ là việc rất đáng hoan nghênh, nhưng tới để phát tán hình ảnh của họ câu lai và bới lông tìm vết là điều cực kỳ khốn nạn. Hãy để yên cho họ sống và cống hiến cho cộng đồng, các cô ạ.

Lâu rồi tôi không biên note dài, đôi trải nghiệm của mình về những người làm nghề phục dịch bệnh nhân tâm thần mà tôi luôn nặng lòng khi nghĩ về họ, nhân dịp bần nông vàng vẩu đang sòn sòn lên án 1 trung tâm tâm thần nào đó bị cho rằng làm thấy thoát 800 chẹo trong vòng 5 năm, aka 160 trẹo mỗi năm. Các cô ạ, với mức tham ô như thế ở trình độ các bác sỹ trưởng trung tâm đéo bõ chua mép so với thu nhập của họ nếu bỏ trung tâm ra ngoài xã hội làm công việc chuyên môn đâu, hãy tỉnh táo và bớt tính chó đàn đi. Nhân viên y tế trong các trung tâm tâm thần đã luôn luôn hiếm, họ mà bỏ đi bọn đạo đức giả các cô đéo thể cáng đáng được nhu cầu của những bệnh nhân tâm thần đâu.
#
Hãy ngẫm lời tôi.
Copy của HUONG VU

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

"PHÁP VƯƠNG" CỦA AI ?

Copy, có cắt cho ngắn lại, từ fb của  Hòang Tùng. Tựa do Beo đặt lại.
Tôi sống ở Kathmandu-Nepal từ năm 2005, chọn nghiên cứu lịch sử-văn hoá về India và Nepal nên cũng có một số kiến thức nhất định về các tu viện và dòng tu mật tông Tây tạng ở Nepal, nhất là Kathmandu.
Cuối năm 2011, tôi được dự GLOBAL BUDDHIST CONGREGATION lần thứ I tại New Delhi-India. Đây được coi như một sự kiện trọng đại của lịch sử Phật giáo thế giới hiện đại, vì có tính chất như một kỳ đại hội Phật giáo thế giới với sự tham dự đầy đủ tất cả các dòng truyền thừa, các phái/môn Phật giáo của tất cả các nước. Dù giáo hội chính thống Phật giáo của China từ chối tham dự và chính phủ của China gây ra nhiều sức ép quốc tế để phá hoại đại hội nhưng vẫn có một số nhà sư Trung Quốc tham gia với tư cách cá nhân. Đoàn Việt Nam do Phó Pháp chủ GHPGVN dẫn đầu tham dự. Và dĩ nhiên Ngài Dalai Lama trong đại hội này được tôn kính như người dẫn đầu Phật giáo hiện đại của thế giới. Có thể nói, tất cả các nhân vật nổi tiếng thế giới của mật tông Tây tạng đều có mặt. Vậy thì tại sao một nhân vật "nổi tiếng" (theo quảng cáo của dòng Drukpa) lại không được mời?
Cho đến lúc đó, tôi chưa từng bao giờ nghe đến tên của ông Gyalwang, cũng như dòng truyền thừa Drukpa của ông dù tôi nắm khá chắc các tu viện mật tông lớn ở Kathmandu, cũng như có quan hệ mật thiết với các vị Lama mật tông ở Kathmandu khi nghiên cứu tại đây.
Trong đại hội, tôi gặp và trò chuyện với một người tham dự với tư cách khách dự thính, ông Lê Phước Vũ chủ doanh nghiệp Tôn Hoa Sen. Ông Vũ nghe tôi sống ở Kathmandu liền hỏi tôi có biết núi Amitabha, tu viện Drukpa không. Tôi ớ người vì chưa bao giờ nghe đến những danh từ này.
Sau đại hội ở New Dehli, khi về đến Kathmandu tôi lên khu vực bảo tháp Baudha hỏi thăm các tu viện và các lama quen biết, cũng chẳng ai biết đến Drukpa. Baudha được coi là trung tâm mật tông Tây tạng không chỉ Kathmandu mà cả Nepal với hàng trăm tu viện từ nhỏ bé đến hoành tráng, có cái do các Rinpoche Tây tạng lưu vong đào thoát khỏi sự xâm lược của China vào năm 1959 dựng lên đã hơn nửa thế kỷ. Cho nên rất kỳ lạ là chả ai ở đó biết đến Drukpa. 
Chỉ đến khi tra trên mạng, tìm được trang web tiếng Việt của Drukpa có địa chỉ thì tôi mới có hướng để tìm ra tu viện này. Thì ra núi Amitabha là do ông Gyalwang đặt tên sau khi mua một ngọn đồi thấp ở khu vực hẻo lánh Kimdol, ngoại ô Kathmandu để xây tu viện Drukpa. Việc làm này là vi phạm pháp luật của nước Nepal vì không ai có quyền tự tiện đổi tên các địa danh trên bản đồ Nepal trừ phi có chấp thuận của Quốc hội, nhất là người nước ngoài. Anh có quyền mua đất (nhưng cũng phải để người Nepal đứng tên, người nước ngoài không được sở hữu bất động sản ở Nepal), có quyền xin phép chính quyền cất tu viện lớn lao ra sao cũng được ngay trên khu đất đó, có quyền đặt bất kỳ tên tu viện của mình; nhưng không được phép đặt tên địa danh theo ý muốn. Tu viện Drukpa nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh của Kathmandu, từ đường vành đai phải theo đường khúc khuỷu lên núi chừng 5km; nếu đến trung tâm thủ đô Kathmandu phải đi 15km.
Khoảng tháng 3/2012 , ông Vũ báo tin cho tôi ông sẽ đến Kathmandu du lịch cùng gia đình. Vì tình đồng đạo, tôi có đón và hướng dẫn các anh chị của đoàn tham quan một số nơi ở Kathmandu. Trong khi trò chuyện, tôi được ông Vũ kể về “cơ duyên” giữa ông với ông Gyalwang. Theo lời ông Vũ thì ông Gyalwang nói rằng ông ta và ông Vũ “có duyên” từ nhiều kiếp trước; có kiếp là sư phụ -đệ tử và kiếp gần nhất chính là anh em ruột!!!!!!!! Hiện tại ông Vũ được ông Gyalwang nhận là đệ tử ruột để truyền trao nhiều “pháp”.
(Theo thiển kiến của tôi, mật tông là pháp tu “MẬT” tức không khải thị rộng rãi cho công chúng, hầu như chỉ có một thầy, một trò tu luyện-truyền thụ ở nơi “mật” (tốt nhất là các hang đá linh thiêng ở Tibet.
Một người không biết ngoại ngữ như ông Vũ, cái gì cũng phải nhờ thông dịch thì làm sao tiếp nhận sự truyền pháp của bậc cao tăng? Chắc có bạn sẽ nói đây là pháp “tâm truyền tâm”, không cần lời nói, không cần phiên dịch. Tâm truyền tâm là khi hai tâm ở những tầng nấc không cách xa nhau quá đáng, người thụ pháp phải có một căn cơ vững chắc mới có thể tiếp nhận được ; chứ một tâm ô trọc làm sao tiếp nhận một tâm siêu việt được? Vả chăng, không có ngoại ngữ để có thế tiếp nhận sự dạy bảo trực tiếp của sư phụ thì làm sao có đủ căn cơ mà tiếp nhập pháp thượng thừa truyền thụ qua tâm?)
Ngày thứ hai của đoàn Hoa Sen ở Kathmandu. Mọi người ngồi ở hai bàn ăn lớn trong hotel để dùng bữa tối, một bàn nam và một bàn nữ. Bàn tôi ngồi cùng ngoài ông Vũ còn có nhiếp ảnh gia Dương QĐ, Nhà thiết kế Sĩ Hg, Nhà báo kỳ cựu của Saigon Times Trần Ng. Ch. Lúc đó tầm 8 giờ tối, chúng tôi đã ăn xong và đang uống nước trò chuyện thân mật. Hốt nhiên từ ngoài có một người băng băng đi vào. Đó là một người đàn ông tầm vóc vừa phải, gầy, da sạm nắng, khoẻ mạnh, mình khoác áo choàng đỏ thẫm, đầu đội nón hình bánh bao màu đỏ. Ông Vũ vừa nhìn thấy người này thì mừng rỡ vội vàng bước đến chào đón. Thì ra đó là “Đức Pháp Vương” Gyalwang. Ông lặn lội trong đêm tối đến tận hotel nơi ông Vũ trú mà dặn dò rằng: “ Ngày mai ông (Gyalwang) sẽ rất bận rộn vì có nhiều khách đến chúc mừng sinh nhật.Nên ông Vũ và gia đình hãy đến sớm để được gặp riêng ông.”
Sáng hôm sau, khi ông Vũ và chúng tôi đến tu viện thì đã hơn 7 giờ sáng, Hàng trăm người rồng rắn xếp hàng để được chúc mừng sinh nhật ông Gyalwang. Trong số đó hầu hết là đệ tử Drukpa Việt Nam. Khung cảnh giống như những buổi hầu đồng nhưng được nhân lên hàng trăm lần. Khi ông Vũ xưng danh thì lập tức ông và đoàn của ông được các sư cô phụ trách lễ tân ưu tiên đưa vào phòng riêng để gặp ngay “Pháp Vương” mà không phải xếp hàng. “Pháp Vương” ngồi trên một ghế thấp ân cần đón nhận bái lạy và quà tặng của vợ chồng cùng con trai và con dâu ông Vũ. “Pháp Vương” hỏi han , phủ dụ từng người trong gia đình ông Vũ thật cặn kẽ, thân mật, nhắc nhở từng chuyện nhỏ mà ông biết được trong gia đình ông Vũ. Khi bốn người ấy đã xong thì đến lượt những người bình thường khác. “Pháp Vương” chỉ người vừa quỳ trước mặt ông ngay kế 4 người gia đình ông Vũ hỏi con ông Vũ: “Người nầy là ai?” khi con ông Vũ lắc đầu ra ý không phải người trong gia đình, lập tức “Pháp Vương” tắt nụ cười ân cần, chuyển sang gương mặt nghiêm trang và ban phước cho người đó một cách thờ ơ. Sau đó hàng trăm người lần lượt lết đến chân “Pháp Vương” để cúng tiền và lễ vật mừng sinh nhật ông và nhận sự ban phước qua quýt như cái máy của ông.
( Người giác ngộ sẽ không phân biệt giàu nghèo sang hèn, đối đãi với mỗi chúng sinh như nhau. Người có tiền nhiều được trọng vọng hơn người khác thì đó có phải là tư cách của kẻ chân tu?)
utà no 

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

NGƯỜI NHẬT VÀ NGƯỜI TRUNG QUỐC

Trích từ các bài phát biểu của giáo sư Trịnh Cường- đại học Chiết Giang, Trung Quốc. 
(Copy trên mạng nên ko bảo đảm tính xác thực)
1.
Người Nhật thà thích người da đen, chứ nhất định không chịu thích chúng ta, vì người Trung Quốc mất tinh thần TQ lâu rồi.
2.
Mọi người đều cười người Nga, nhưng tôi biết nước Nga sau này sẽ phát triển, vì ở đó người ta dù bị đói 2 ngày thì vẫn xếp hàng, còn chúng ta dù chỉ có 2 người thì cũng chen lấn đến mức không thể đóng cửa xe bus.
3.
Nhật Bản xâm lược nước ta, vì có rất nhiều Hán gian. Sau này nếu Nhật xâm lược, thì chúng ta có Hán gian nữa không? Ai sau này sẽ là Hán gian của Trung Quốc? Đại bộ phận mọi người ở đây đều sẽ làm. Vì mọi người cười nhạo những người yêu nước, sùng bái quyền lực và tiền bạc, khinh bỉ lí tưởng và chí khí.
Hiện tại ai là Hán gian? Là sinh viên Thanh Hoa, Bắc Đại, vì họ dùng kiến thức học được để giúp người nước ngoài khai thác thị trường trong nước, đánh bại doanh nghiệp Trung Quốc.
4.
Bản chất của giáo dục không phải là mưu sinh, mà là thức tỉnh hứng thú, cổ vũ tinh thần. Dựa vào giáo dục để mưu sinh và phát triển cũng được, nhưng chúng ta đã coi trọng nó quá mức.
5.
Cho dù sau này Trung Quốc phát triển, nhưng các bạn hãy nhìn những triệu phú lái xe đắt tiền, rồi mở cửa xe để nhổ đờm vứt rác. Các bạn sẽ hiểu rằng, nếu không có giáo dục, Trung Quốc giàu có đến mấy cũng không thể lớn mạnh.
6.
Đi học là để biết gánh trách nhiệm. Nhưng giáo dục hiện nay làm cho nữ giới phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm, nam giới trốn tránh quá nhiều trách nhiệm.
7.
Lịch sử nhân loại thực ra là một loạt những sự bồng bột, nên các bạn đừng coi khinh sự bồng bột, bồng bột là đáng yêu.
8.
20 năm nữa, người Trung Quốc sẽ sùng bái tri thức chứ không phải quan chức. Điểm này chúng ta nên học người Nhật Bản, sự tôn trọng tri thức của người Nhật đã lên đến cao độ. Nhưng Trung Quốc ngày nay, người có tiền, người có tí quyền lực - dù chỉ là một ông trưởng phòng, cũng có thể làm cho một giáo sư đánh mất hết lòng tự trọng. Cái trí tuệ có vẻ thông minh ấy, cái đám con buôn dương dương tự đắc ấy, thật nông cạn biết bao.
9.
Một người đàn ông, chỉ có thể quỳ trước cha mẹ và bạn đời, chỉ có thể cúi trước người thầy, chứ không thể cúi đầu trước quyền quý và tiền bạc. Nhưng ngày nay đại đa số là ngược lại.
Giáo dục nên làm cho người Trung Quốc biết tự trọng. Nhưng ngày nay chúng ta nhìn thấy người nước ngoài là cúi đầu, con gái nhìn thấy đám con trai vớ vẩn ngoại quốc là đều muốn lấy lòng. Thưa các bạn, trước mặt người nước ngoài, chúng ta đánh mất hết tự trọng. Trong số những người đi du học tại đại học Kyoto, tôi là người duy nhất quay về, nhưng người Nhật lại kính trọng tôi, vì tôi sống có linh hồn TQ, sống có khí phách.
10.
Vì sao người Nhật không đi xin lỗi, vì sao tổng thống (thủ tướng) Nhật không đi tạ tội? Vì họ biết lòng tự tôn và lịch sử của Nhật Bản là quan trọng nhất, còn sự bất mãn của các nước châu Á là không có tí trọng lượng nào, nên họ không cần phải để ý.