Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

ĐIỂM DỪNG


*** Thật sự Beo khá bất ngờ
với mức án viện kiểm sát luận cho Hà Phan báo Tiền Phong. Nặng quá. Dù có ở mức
thấp nhất của tội danh này cũng là quá nặng. Còn may, chỉ 200 triệu chứ phi vụ
500 triệu mà  đủ bằng chứng, thì hết một
đời người.


Thuật dùng người, nói thì dễ
mà nói bao giờ chả dễ, nhưng là cả một vấn đề khổng lồ đè nặng lên vai người
đứng đầu. Anh Tạch Toyota mới đây hay thầy Khoa Vân tảo trước kia, trong lòng
có hoan nghênh không, hoan nghênh quá đi chứ. Tính cách họ có quý không, quý
bằng vàng. Nhưng ở họ luôn tiềm ẩn sự bất ổn cho cả một tập thể. Mệt mỏi nhất ở
chỗ, công luận, có một phương pháp nâng tầm người hùng rất phổ thông, là dìm
toàn bộ đám đông cạnh người hùng xuống bùn đen. Sự mặc định thiển cận và bất
công ấy, đặc biệt khi có truyền thông 
dính vào, luôn là lí do chính đáng để cả một tập thể đối lập với người
hùng. Vẻ vang vinh hạnh gì Beo không biết, nhưng Beo tin rằng, họ-những người
hùng- không thể là người sung sướng.


Ở một góc độ trái ngược. Hà
Phan chẳng hạn. Cũng chứa đầy sự bất ổn cho một tập thể và hệ lụy cho người
đứng đầu kể kiểu gì cũng không thấu, thậm chí có khi còn không bao giờ còn cơ
hội gầy dựng lại. Trăm con người, dù có đích thân tuyển chọn cũng không có gì
bảo đảm không ẩn chứa đâu đó sự phản trắc, đặc biệt trong giới nhiều chữ nghĩa,
tỉ lệ phản trắc so với tử tế cao gấp bội lần các giới khác. Làm kiểu gì làm
cách nào sàng lọc ra được các cá thể ấy. Đa phần đều chấp nhận thụ động đạn
trúng lúc nào chết lúc ấy. Ở góc độ này, chẳng ai sung sướng. Beo từng chứng
kiến không ít lần, cả cơ quan cứ như vừa đi đám ma về.


*** Lòng tham mà bảo phải có
điểm dừng là chuyện hoang đường. Ở đây, bên cạnh lòng tham của một cá nhân, còn
  sự thiếu kinh nghiệm của ban biên
tập. Một doanh nghiệp tư nhân lớn và nổi tiếng nhất nước- loại doanh nghiệp khó
nhá nhất- đánh được họ phải chuẩn bị
cả một sự bài binh bố trận, mở đầu là gì kết thúc ở đâu chi tiết nào tung ra chi
tiết nào giữ lại thủ thân, với các bằng chứng chí ít cũng đang trên đường sang
tới viện kiểm sát, thậm chí phải kiếm trước cả dăm vài ô dù không nhỏ để phụ đỡ
khi bị áp lực nếu có. Đằng này, khơi khơi đến vài kỳ đăng rồi mà ban biên tập
không ngửi thấy mùi nguy hiểm, từ
quân nhà mình và từ phía doanh nghiệp, thì thật lạ.


Văn phòng báo Tiền Phong nằm chếch
ngay Vãng sinh đường của chùa Vĩnh nghiêm, nhằm đúng hướng ác. Đã thế, bóng
chiều đổ nguyên cái tháp chùa lên toàn bộ toà nhà. Tờ báo cứ động khởi sắc y
như rằng lại gặp chuyện. Beo mà là ông Huynh, Beo bán phứt, chui vào hóc hẻm
nào cũng được chứ ở đấy, còn là khốn khổ khốn nạn.



mai viêt tiếp