Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

ĐỂ LÀM GÌ?

*** Lật bất cứ trang thể thao
của bất cứ báo nào, cũng có thể bắt gặp 
bài không dài thì ngắn, đập Liên đoàn bóng đá. Báo đêlì thì đập hàng
ngày mà báo uýchlì thì đập hàng tuần. Hơn chục năm nay như thế. Chưa có bất cứ
tổ chức xã hội nào trên đời, bị đập nhiều như VFF.


Khí thở ô nhiễm trầm trọng
hay cơm ăn vào mồm tẩm đầy hóa chất độc hại, không ồn ã râm ran bằng việc đội
tuyển thua ở cái giải, không hơn giải dút quần của  bà nông dân.


VFF có chết vì bị đập không? Còn
khuya. Bóng đá Vịt có vì thế mà khấm khá hơn không? Còn khuya hơn nữa.


*** Vài năm gần đây, mỗi năm Việt
nam có trên dưới 50 cuộc biểu tình có số người tham dự trên trăm, thấp hơn
không tính. Nhăng nhố như đám  biểu tình
Hồ Gươm đếm trên đầu ngón một bàn tay, nếu không muốn nói là duy nhất. Tuyệt
đại đa số liên quan đến chuyện đòi công bằng trong việc đền bù giải tỏa đất
nông nghiệp, khi chuyển đổi sang mục đích sử dụng khác, của chính quyền.


Và như vậy, người biểu tình
tuyệt đại đa số là nông dân các vùng quê. Địa điểm tuyệt đại đa số diễn ra tại
Hà Nội và Sàigòn, nơi họ tin rằng, đánh trống kêu oan còn có một ông Bao Công
nào đó,  nghe đến.


Beo biết không nhiều, nhưng
tin rằng quy định đầu tiên của bộ luật biểu tình ở mọi quốc gia có bộ luật này,
đó là phải xin phép trước.


Phàm đã phải xin phép, ở ta,
thì…


Thời điểm này, giai đoạn này,
sự ra đời của bộ luật biểu tình, vô tình  bóp chết nốt nơi bấu víu cuối
cùng, của người nông dân.