***Lạ thiệt.
Ném đá tới tấp một con bé khi nó bảo, nó bằng lòng với cuộc sống được bảo bọc bởi một người đàn ông.
Phàm một thằng đàn ông cung phụng (ở đây thuần nói về vật chất) con đàn bà của nó khi nào nhỉ?
Đầu tiên là khi nó có tiền, và làm ra tiền. Thứ nữa là nó yêu, mãnh liệt. Và cuối cùng, khi nó cung phụng cả đến gia đình nhà vợ, nó còn đầy tính trách nhiệm với gia đình.
Có con đàn bà nào từ chối tất cả những điều trên khi duyên trời mang tới, chỉ để giữ gìn phẩm hạnh, cái phẩm hạnh theo định nghĩa của một số người khinh bỉ vật chất tiền bạc, không nhỉ?
*** Mình viết nghiêng chữ duyên trời, là bởi những người đàn ông như thế, không phải cầu là được ước là có hay như con bé người mẫu nói trên, không hiếm những đứa đẹp như nó, thậm chí đẹp hơn nhưng vớ phải thằng lèm bèm chín xu đổi lấy một hào, dù tiền cũng đông như quân Nguyên.
Duyên trời là bởi cũng có những đứa chẳng cần tí nhan sắc nào vẫn được yêu chiều, y như bà hoàng đồ lót kia.
Phàm duyên trời, thì không bao giờ có nhiều. May mắn lắm, mới rơi uỵch vào đầu.
*** Người ta hướng phụ nữ suy nghĩ như đàn ông và làm tất cả những công việc của đàn ông, tung hô đó là sự giải phóng. Một con bài xóa đói giảm giảm nghèo của những thằng đàn ông bất tài, bất lực và giảo hoạt.
Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.
Thế là đàn bà, để được bình đẳng, vừa quần quật xây nhà vừa phải
giữ cho cái tổ của mình ấm ấp. Và rồi đáng thương ở chỗ, chính đàn bà lại lấy cái việc phải tự xây nhà kia làm thước đo phẩm hạnh cho giới của mình.
Xã hội Việt hiện nay thậm ghét những người giàu và đặc biệt không thể chịu đựng nổi việc ai đó giàu nhanh.
Và họ trút tất cả sự cay cú đố kị ấy lên đầu những con đàn bà đang ung dung tận hưởng ngôi nhà do đàn ông xây cho, bằng cách gọi tên đó là lối sống sa đọa hưởng lạc (ấy là lúc lịch sự) hay gái bao (lúc chém gió).
Mình tin rằng, không con đàn bà nào trong đời không một lần thầm mơ trong lúc quần quật như trâu bò: giá như có được giai bao!