Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

ĐIẾU CÀY VÀ CHUYỆN CHÓ CHẾT

Chó chết, tức là hết chuyện.
Hết chuyện, tức là chết hẳn chết luôn chết vĩnh viễn. Thế nên, phải móc lên, ngửi, cho nó có chuyện.
Bốn năm nay, không ai nhắc đến thơ của Mở miệng nữa, bởi Miệng đã mở hết cỡ rồi, cũng chỉ  vang được có đến thế mà thôi. Nếu có tác phẩm tồn tại với thời gian, may ra  Ngõ lỗ thủng của Nguyễn Hữu Hồng Minh, người -tiếc thay- không tuyên ngôn Mở miệng.
Một luận văn-công trình khoa học nghiên cứu rất cẩn thận về Mở miệng, điều sẽ giúp cho Mở miệng tồn tại trong lịch sử văn học như một nhóm văn, viết cách nay 3 năm, tự dưng được móc lên, vin vào đó như một thế lực bóp mồm bóp miệng văn nghệ. Thay vào đó, lẽ ra phải cảm ơn người phụ nữ dũng cảm chọn đề tài khá nhạy cảm về xã hội-chính trị, cứu Mở miệng khỏi sự lãng quên, cảm ơn Hội đồng bảo vệ luận án, dũng cảm cho cô điểm 10.
Chó chết chưa?
Vụ Kù con tuyệt thực, hình như chưa thấm độ ê chề. Dương Tân học đòi Dương Hà, phao lên cựu-chồng Điếu Cày tuyệt thực.
Thôi thì mấy mụ liền bà với nhau ko nói, mấy anh chí tuyền kí, lại dấy lên, chả tạo ra cái gì sáng hơn, lại kí..
Kí nhiều thế, chả lần nào tác dụng mịa, tự bỉ vỗ mặt mình, tự tuyệt diệt, không biết xếp  thể loại gì...
Beo bảo này: Điếu cày, lão í vưỡn khoẻ. He he he.
Lần này,  chuyện chó, chết thối hoắng. 
xin cảm ơn các bạn đã đính chính: bài thơ của NHHM là Lỗ thủng lịch sử