1.
Cái đoàn(quân) không văn (chương) này định lập gì
cho độc, hay lại mang mấy bổn cũ ra soạn lại, rồi cười hỉ hả hi ha tự sướng.
Văn đoàn dẫn hội viên ra Bờ Hồ biểu tình đòi tự do tư tưởng hay kí kiến nghị đòi tự do sáng tác?
Lạy gẫy lưỡi, nó chả cho còn chả làm gì được, nữa là
đòi.
Mà đời vắng Bùi Hằng rồi, lấy ai có máu trên máu dưới úp âm hộ vào chính quyền. 60 hội viên xáng lập tinh U60, U70 thế, sức hô được mấy nả và, sức vang tới đâu
khi trưng ra mớ chữ nghĩa, như Beo nói ở phần đầu, cũ rích kia.
2.
Ông là người ăn may nhiều hơn (trí) khôn, tung ra bản Đề dẫn cởi trói cho văn
nghệ, vào đúng thời điểm chính Đảng cũng buộc phải cựa quậy để tồn tại những
năm 80.
Thời ấy xa rồi, và sứ mệnh thời cuộc của ông hết đã lâu. Uy tín tên tuổi ông xuống số âm từ ngày ông núp bóng (lần đầu) yêu nước ngoài Bờ Hồ. Lần núp bóng văn chương này, Beo tính lần 2.
Chẳng cứ nhà văn, bất cứ một lều chòi nào bây giờ
cũng đều thấy bức bí, thấy quẫn bách trước hiện trạng xã hội.
Cái mà xã hội cần, là thiết lập một lý tưởng mới cho
quần chúng, vẽ ra một con đường- hữu hiệu, khả thi, vì một xã hội bình ổn và
phát triển- cho họ thoát khỏi những quẫn bách, về lý tưởng cũng như hiện trạng ấy.
Chưa có bất cứ một văn nghệ sĩ đời nào làm được điều
đó. Đơn giản, bởi đó là công việc của nhà chính trị. Nếu muốn can dự, chỉ dừng ở
mức tham kiến.
Bày tỏ một thái độ trước hiện trạng xã hội, là việc
cần và nên. Nhưng dẫn dắt đám đông hành động theo kiểu nửa mùa núp bóng ẩn
danh, là hành động của kẻ lưu manh.
Beo luôn thấy Bùi Hằng đáng thương, bởi y thị là nạn
nhân cực kì tiêu biểu của những kẻ lưu manh giả danh trí thức, như kể trên.
60 người, già 1/3 là chuyên viên kí các thể loại kiến,
lần nào cũng thua trắng lưng. Tuyệt đại đa số lâu lắm chả thấy viết lách, trừ một
hai vị viết báo vặt hay trả lời phỏng vấn với
tư cách nhà rân trủ, chửi bới chống đối chính quyền, kiếm sống. Một tốp nữa
đang ở hải ngoại, không rõ có mất tự do bị kìm kẹp không, cũng chưa thấy tác phẩm mang tầm
soi rọi cứu rỗi nhân gian.
Beo bảo thế này: làm dek gì còn chữ nữa mà ra
tác phẩm. Lập văn đoàn, chứ lập chính phủ, cũng thế mà thôi.
Còn chữ, đâu cần hội cần đoàn, để tồn tại.
Còn chữ, đâu cần hội cần đoàn, để tồn tại.
P/S: Một bạn facebook
đính chính: Beo có 1 sự nhầm lẫn nhé! Ông Nguyễn Quốc Thái -nhà thơ -kí tên
trong cái Văn Đoàn Độc Lập ấy là ở trong SG. Trước 75 và sau 75 vẫn đang làm
báo. Địa chỉ nghỉ hưu cuối cùng là báo Doanh Nghiệp.
.