Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

bụi đường

*10 ngày, lượn từ bờ Tây sang bờ Đông, qua 7 sân bay cả quốc tế lẫn quốc nội Mỹ và không Mỹ, tiệt chả thấy bóng khẩu trang nào. Về đến Tân Sơn Nhất rợp trời rọ. Đã thế, phát cho khách nhập cảnh một tờ khai sức khỏe, cho một đường dây nóng 04 38464 415 gọi tới thì không trả lời được tiếng Anh và một địa chỉ email nhớ được chết liền kdytboyte@gmail.com. Nẫu ruột.


*Cuộc làm nhục tập thể 4 chiến sĩ rân trủ trên VTV cho thấy sự ác của ban( phàm xưng là trí thức thì thấy không thể nhục hơn được nữa) chứ ban chả lúng túng tí nào như nhận định của bồ bạn NTTrung. Tớ cung cấp thông tin như vầy cho những bạn cố tình cứu vãn ranh rự. Biên bản hỏi cung bao giờ cũng bắt đầu bằng câu anh chị có đủ sức khỏe và minh mẫn để zả nhời hôm nay không?. Mỗi trang đều có chữ ký của cả 2 bên, sửa chữ nào cũng ký  vào ngay chỗ đó, như mấy cái hợp đồng kinh tế ấy nên chỉ có chuyện nhổ toẹt vào chữ ký mình chứ bức cung khó lắm. Kho mà các bạn rân trủ ngồi sạch như bệnh viện đẹp như công viên tiện nghi ngang khách sạn 2 sao vì ngài đại sứ quán ghé như đi chợ. Lần mới đây ngài mang sách kinh vào cho anh Đài chị Nhân. Chả có chuyện bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay dẫn đến việc khai tuốt tuột không đợi đến ngày thứ 5. Còn tại sao các bạn ý trở cờ nhanh thế thì như các entry trước tớ đã nói, các bạn ý lý tài hơn lý tưởng. Kể ra các bạn ấy hám tài theo nghĩa nguyên bản thì cũng không đến nỗi nhưng tư duy mới tinh thời petresroika, có quyền lực trước thì tài theo sau nên các bạn ý mới phải nhập kho.


Bạn Trung là cay đắng nhất vì bạn ý nhận được nhiều lời hứa kinh thiên động địa cùa an ninh tây lém và bạn ý cũng mong mỏi một nhời bảo lãnh của ngài đại sứ quán. Chắc là phải giận ngài lắm khi lờ lớ lơ bạn ý  nên mới lên truyền hình nhà nước chửi ngài như thế. Cũng không biết sao cái  chính phủ của tân minh chủ với các bộ kim mộc thủy hỏa thổ xem trọng tử vi phong thủy thế mà lại chọn bạn Trung  làm thủ lĩnh bởi tướng tá mắt rắn tai chuột, ngoài đời bạn ý còn nhỏ thó da chì.


Sắp tới đây, dăm bạn không tóc chuyển ngân lậu vào khích dân khiếu kiện cũng sẽ được bạch hóa. Đời là bể khổ nên trầm luân với mấy bạn này chắc không là nghĩa lý gì thêm nữa. Chán cả đời lẫn đạo.


* Không biết ông Nguyễn Huệ Chi đã đi thị sát Tây nguyên chưa mà cứ khăng khăng bảo vệ luận trứng khoa học của mình thế nhể. Cái bãi con con ấy một năm móc lên cho Tây Nguyên 180 triệu đô thì cũng nên OK thôi, ô nhiễm là cái đinh gì so với bụi Hà Nội và Sài gòn giây nào cũng hít. Thiển nghĩ bi giờ bác ấy nói lại cho rõ có khi bà con Tây nguyên mang cồng chiêng ra đón bác ấy từ đầu bản. Mà cái óep nhà bác giáo sư này ngày càng đi ra ngoài bô. Trí nước mình nó thế, ngủ nhiều hơn thức.


Chiều viết tiếp, chơi với nàng cái đã.

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Copy cua Thien Ca

Kỷ Vật Cho Em


Sáng tác: Phạm Duy
Thơ: Linh Phương

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime,
Hay Đức Cơ, Đồng Xoài, Bình Giã,
Anh trở về anh trở về hàng cây nghiêng ngả
Anh trở về, có khi là hòm gỗ cài hoa,
Anh trở về trên chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chít khăn sô lên đầu vội vã.. Em ơi!

Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở lại với kỷ vật viên đạn đồng đen
Em sang sông anh cho làm kỷ niệm
Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ
Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân.
Em ngại ngùng dạo phố mùa Xuân,
Bên nguời yêu tật nguyền chai đá.

Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về nhìn nhau xa lạ
Anhh trở về dang dở đời em
Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen
Cố quên đi một lần trăn trối... Em ơi!
Em hỏi anh em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về


..............................


Kỷ vật cho em được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc từ bài thơ "Để trả lời một câu hỏi" của Linh Phương. Bài hát ra đời vào năm 1970, trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam đang leo thang và trở thành một trong những bài hát nổi tiếng nhất tại miền Nam thời đó.


Bài thơ gốc
Người phổ nhạc bài này là nhạc sĩ Phạm Duy, tuy nhiên về nguồn gốc bài thơ được phổ, suốt thời gian dài từ khi ra đời là 1 nghi vấn.
Đầu tiên là vấn đề bản quyền. Trong các bản in ban đầu, Phạm Duy chỉ ghi tên tác giả bài thơ là "Vô danh", khiến cho dư luận thắc mắc, báo chí đặt câu hỏi, có báo còn đưa tin Linh Phương sẽ kiện Phạm Duy ra tòa. Sau một thời gian ông Phạm Duy mới gặp Linh Phương để trả tiền tác quyền. Từ đó những bản in của Phạm Duy mới ghi tên tác giả phần lời là Linh Phương.
Nhưng Linh Phương là ai thì người ta chỉ đoán là 1 anh lính nào đó, còn sống hoặc đã mất, không những thế còn có nhiều người tự nhận là Linh Phương.


Có ý kiến cho rằng bài thơ gốc là bài "Kỷ vật" của chuẩn úy Nguyễn Đức Nghị, bút danh Chuẩn Ngụy xuất thân từ khóa 26 sĩ quan Trừ Bị Thủ Đức, người này hy sinh vào năm 1969.
Không chỉ là nghi vấn về tác giả, người ta còn đưa ra 2 văn bản được cho là "bài thơ gốc", hai văn bản này khác nhau nhiều nhưng đều có phần mở đầu là:
Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Tuy nhiên, về văn bản, bài "Kỷ vật" của Chuẩn Nghị thì làm bằng thể thơ tự do còn "Để trả lời một câu hỏi" của Linh Phương làm bằng thể thơ thất ngôn. Nội dung cả hai bài cùng nói về sự mất mát của chiến tranh và nhiều hình tượng như trong bài "Kỷ Vật Cho em" đã được phổ nhạc, nên khó trong việc xác định danh tính tác giả.
Tuy nhiên, cũng do những ý nghĩa đó mà bài hát đã bị chính quyền Sài Gòn cấm đoán, vì nó làm "băng hoại hàng ngũ quân đội". Đã làm "nản lòng chiến sĩ", từ đó được xếp vào loại "nhạc phản chiến". Sau đó Phạm Duy với ý muốn phổ biến nhạc phẩm đã chấp nhận sửa lời thành một bài hát lạc quan hơn, trong đó không còn những hình ảnh "chiếc hòm", "viên đạn", "khăn tang", "cụt chân",... mà đổi lại thành "vòng hoa", "khăn tay", "hoan ca". Tuy nhiên phần lời này chỉ phổ biến cho đến khi miền Nam sụp đổ. Sau đó, trong các băng nhạc người ta chỉ hát phần lời gốc.


Lời bài hát (sau khi sửa)
Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở lại có thể bằng chiến thắng Pleime
Hay Đức Cơ- Đồng Xoài- Bình Giã
Anh trở về, anh trở về hàng cây nghiêng ngã
Anh trở về có khi là một chiếc vòng hoa
Anh trở về bằng khúc hoan ca
Trên trực thăng vang trời thanh vắng
Em hòi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho từng phủ kín đời anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chiếc khăn tay ngăn dòng lệ ứa...em ơi...
...
Bài thơ "Để trả lời một câu hỏi" của Linh Phương

Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Không bằng chiến thắng trận Pleime
Hay Đức Cơ- Đồng Xoài- Bình Giả
Anh trở về hàng cây nghiêng ngã
Anh trở về hòm gỗ cài hoa
Anh trở về bằng chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt
...

Bài thơ "Kỷ vật" của Chuẩn Nghị

Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Anh trở về không bằng Mũ Đỏ Áo Hoa
Anh trở về không bằng huy chương chiến thắng
Anh trở về trong chiều hoang chiếu nắng
Trong hòm gỗ hoặc trên chiếc băng ca
Anh trở về nằm giữa vòng hoa
Những vòng hoa tang chan hòa nước mắt
Anh gửi về cho em vài kỷ vật
Đây chiếc nón sắt xuyên mấy lỗ đạn thù
Nó đã từng che nắng che mưa
Đã từng hứng cho anh giọt nước
Chiều dừng quân nơi địa đầu lạnh buốt
Nấu vội vàng trong đó nắm cơm khô...


 

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2009

TGM Hà nội Ngô Quang Kiệt từ chức

Trong hai tuần, một đoàn 31 Giám mục  VN đã sang Vatican . Ngay sau khi POP đọc huấn từ, TGM Hà Nội Ngô Quang Kiệt đã nộp đơn từ chức, lý do sức khỏe yếu. Trong một năm chờ POP chuẩn y, ông Kiệt hình như đã lui về ở ẩn tại gíao xứ Thái Bình.


Nghe nói khi POP đọc xong, không chỉ ông Kiệt sốc mà nhiều cha VN cũng buồn thiu. Vậy POP đã nói gì


Thư Chung của Hội đồng giám mục VN công bố năm 1980 nhấn mạnh về “ Giáo hội của Chúa Kitô giữa lòng dân tộc”.Khi đóng góp phần đặc thù của mình là loan báo tin mừng của Chúa Kitô- Giáo hội góp phần vào sự phát triển con người về mặt nhân bản và tinh thần, nhưng cũng góp phần vào sự phát triển đất nước. Sự tham gia của Giáo hội vào tiến trình này là nghĩa vụ và là một đóng góp quan trọng nhất là trong lúc VN đang dần dần cởi mở với cộng đồng quốc tế.


Cũng như tôi, anh em biết rằng một sự cộng tác lành mạnh giữa Giáo hội và cộng đồng chính trị là điều có thể. Về vấn đề này, giáo hội mời gọi mọi phần tử của mình hãy chân thành dấn thân xây dựng một xã hội công chính, liên đới và công bằng. Giáo hội không hề muốn thay thế các vị hữu trách chính quyền, nhưng chỉ mong muốn có thể tham gia chính đáng vào đời sống quốc gia, trong tinh thần đối thoại và cộng tác tôn trọng, để phục vụ toàn dân. Khi tích cực tham dự vào chỗ đứng của mình và theo ơn gọi đặc thù, Giáo hội không bao giờ có thể chuẩn chước cho mình việc thực thi bác ái trong tư cách là một hoạt động có tổ chức của các tín hữu. Ngoài ra tôi thấy cần nhấn mạnh rằng các tôn giáo không phải là một nguy hiểm cho tình đoàn kết quốc gia, vì các tôn giáo nhằm giúp mỗi con ngưởi tự thánh hóa, và qua các tổ chức của mình, các tôn giáo mong muốn quảng đại phục vụ tha nhân một cách vô vị lợi.


***


Cũng phải, Vatican là một nhà nước, đời nào hy sinh mối quan hệ ngoại giao cấp nhà nước lấy mấy cái nhà nát Tam tòa hay Nhà chung. Nghĩ tội cho cừu Việt, hay là quay phứt về dựng một ông răng đen mắt toét nào đó lên thờ riêng, chứ suốt ngày ạ ông tóc quăn mũi lõ thì còn phải dằn dỗi nhiều nhiều dài lâu, ngay cả khi ngài đại sứ quán chính thức ngồi ở VN.

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Đất nước ngồi xuống

Hôm qua, up bài Thời đại không anh hùng lên không phải vì Ok với Thái Dám. Tranh luận nghiêm túc với chú này thì tớ không đủ trình, biết thân biết phận, tớ bàn ngang phè như sau.


Dân gian phong hàng thánh bất tử có bốn vị. Cụ Thánh Gióng chống giặc ngoại xâm, cụ Thánh Tản chống thiên tai, cụ Chử Đồng Tử chuyên làm ăn buôn bán và cụ Liễu Hạnh lo phần tinh thần cho chúng sinh. Hình như là cụ Liễu Hạnh còn sinh sau đẻ muộn hơn cụ Trần Hưng Đạo, dân gian, miệng vẫn gọi đức Thánh Trần nhưng dứt điểm không xếp cụ sinh trước vào hàng bất tử.


Anh hùng không phải là thánh và anh hùng chỉ sống dài hơn đám đông chứ không bất tử trong tâm thức của cả một tộc người. Càng gần đến thời hiện đại, anh hùng càng dùng nhiều đến thuật PR. Nếu cụ Thánh Gióng là ông tổ của nghề phi công Việt nam, cụ Chử đồng tử là ông tổ của nghề mại dâm, thì ông tổ của nghề marketing và PR, chắc chắn là từ một anh hùng.


Anh hùng hay lãnh tụ hay thủ lĩnh hay bang chủ của một thời đại, chỉ sinh ra khi thời đại ấy có một bước ngoặt cực lớn. Xét theo tiêu chí này, thì không nên đổ lỗi cho cụ Lê Duẩn trong việc thiếu vắng anh hùng, đến nỗi các bác phản biện phải mượn đến ông cụ 90 nói không ra hơi( làm gì có chuyện ngồi để viết nổi thư với chả từ) chống lưng.


Có một bác phản biện hầm bà lằng xáng cấu cổ kim đông tây hồi xưa viết cuốn Đất nước đứng lên, bây giờ mà bác ấy viết tiếp Đất nước ngồi xuống, thành anh hùng may ra.