Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

DỌC ĐƯỜNG GIÓ BỤI.3

Lạ.


Thủ tục nhập cảnh Ai cập,
thay vì chụp vân tay thì chụp mắt. Nhưng đây không phải điều lạ, vì công nghệ
này từng chào bán cho Việt Nam
từ mấy năm trước. Lạ là đang làm, tự dưng nhân viên cửa khẩu bỏ đi…uống
càphê.


Chuyển sang xếp hàng chỗ khách
dân thường không được, không phải vì đông mà vì không được-đứng đó đi, thế là phải đứng. Mình nghĩ bụng, tất cả
những thằng nào quai mồm ra chửi thủ tục ở sân bay Việt, nên phạt bằng hình
thức bắt ba lần làm thủ tục ở Ai cập này hoặc sân bay Los Angeles, bảo đảm tắt
đài vĩnh viễn.


Đêm cuối ở Dubai , đại sứ mời cơm ở quán mang tên Hội An,
đầu bếp người Thái và thực đơn lần lượt thế này. Khai vị bằng bốn miếng gì đó
và một chén phở bò không tái không chín không nước béo. Một gắp kem bạc hà. Món
chính chọn một trong bốn loại gà bò cừu cá nướng. Kế đến là cơm ăn với chả giò
(người bắc gọi là nem), canh chua Thái. Không phải cơm trắng, mà cơm trộn muối
và rau thì là băm nhuyễn. Cuối cùng lại kem, ăn nhưng không rõ vị gì. Quán bài
trí rất đẹp và khá đông khách. Mấy cô phục vụ người Nam Định, Hải hưng nói ngọng líu
nhưng trắng trẻo xinh ơi là xinh.


Thực đơn của  vùng Trung đông cơ bản giống nhau. Đầu tiên
là hàng chục loại sa lát hơi quá tay chanh. Món nướng chính không tẩm uớp và
tráng miệng bằng bánh ngọt, rượu hồi. Có một món mình luôn thấy chủ nhà ăn khí
thế, bánh mì chấm dầu oliu. Mình chịu. Lúc nào bị xếp ngồi vị trí trung tâm,
phải nhận lời mời xơi món ấy, mình cũng chấm khí thế nhưng bánh  không chạm dầu. Vừa ăn vừa khen, đã ngon còn
lạ.



Ngủ nghê.


Thật quá phí tiền phòng cho
mình, những căn phòng design đẹp như mơ nhưng mình hầu như chỉ đặt lưng 2-3
tiếng. Đêm đầu ở Jerusalem,
lang thang lạc vào con phố đi bộ. Tượng được bày dọc hai bên lối đi, bán chứ
không  phải trưng. Ngẩn ngơ vì đẹp, vì mơ
ước là đại tỉ phú để khuân hết chỗ tượng ấy về nhà. Đêm hôm sau, mưa tầm tã và
lạnh. Không nhịn được, lại bò ra phố ấy ngắm thêm lần nữa. Liên tưởng đến phố
tranh chép Nam
kì khởi nghĩa hay phố tranh hẩu lốn Tràng tiền, nghĩ mà  tủi.


Mình vác về một con lạc đà baby
trong tư thế quỳ, không biết bao nhiêu người phải ngó nhìn khi ôm nó đi trong
sân bay. Để ngay đầu cầu thang, sáng nào dậy chính mình cũng vuốt đầu nó một
cái. Người chế tác đã làm cho nó một cặp mắt nhẫn nhịn, u buồn, đẹp không thể
tả được. Mémé cũng thích nhưng bảo nhà mình như cái sở thú với hàng đàn chó
chuột ếch voi thiên nga…từ tứ xứ.


Mua được trong  cửa hàng hương liệu ở Cairo một loại thảo mộc. Về pha như trà uống
thơm lừng, Mémé ngủ ngon lành tận 6h sáng, điều cực kì hiếm. Thật tiếc, không
thể nhớ nổi, chú bán hàng gọi nó là loại hoa cỏ gì.


Ghế của hãng bay Cathay khiến tất cả phì cười cùng lúc, giống hệt như cái
chuồng kẹp con bò vào lúc vắt sữa. Nhưng ơn trời, ấm áp, riêng biệt, duỗi dài
tay chân ngủ một giấc không biết trời trăng mây nước gì.


Cuộc vui ngắn chẳng tày gang,
cuộc vui mới tiếp diễn bằng một cú đu chặt lên cổ của Nàng. Nàng, xinh lắm nhé.


ĐỂ LÀM GÌ?

*** Lật bất cứ trang thể thao
của bất cứ báo nào, cũng có thể bắt gặp 
bài không dài thì ngắn, đập Liên đoàn bóng đá. Báo đêlì thì đập hàng
ngày mà báo uýchlì thì đập hàng tuần. Hơn chục năm nay như thế. Chưa có bất cứ
tổ chức xã hội nào trên đời, bị đập nhiều như VFF.


Khí thở ô nhiễm trầm trọng
hay cơm ăn vào mồm tẩm đầy hóa chất độc hại, không ồn ã râm ran bằng việc đội
tuyển thua ở cái giải, không hơn giải dút quần của  bà nông dân.


VFF có chết vì bị đập không? Còn
khuya. Bóng đá Vịt có vì thế mà khấm khá hơn không? Còn khuya hơn nữa.


*** Vài năm gần đây, mỗi năm Việt
nam có trên dưới 50 cuộc biểu tình có số người tham dự trên trăm, thấp hơn
không tính. Nhăng nhố như đám  biểu tình
Hồ Gươm đếm trên đầu ngón một bàn tay, nếu không muốn nói là duy nhất. Tuyệt
đại đa số liên quan đến chuyện đòi công bằng trong việc đền bù giải tỏa đất
nông nghiệp, khi chuyển đổi sang mục đích sử dụng khác, của chính quyền.


Và như vậy, người biểu tình
tuyệt đại đa số là nông dân các vùng quê. Địa điểm tuyệt đại đa số diễn ra tại
Hà Nội và Sàigòn, nơi họ tin rằng, đánh trống kêu oan còn có một ông Bao Công
nào đó,  nghe đến.


Beo biết không nhiều, nhưng
tin rằng quy định đầu tiên của bộ luật biểu tình ở mọi quốc gia có bộ luật này,
đó là phải xin phép trước.


Phàm đã phải xin phép, ở ta,
thì…


Thời điểm này, giai đoạn này,
sự ra đời của bộ luật biểu tình, vô tình  bóp chết nốt nơi bấu víu cuối
cùng, của người nông dân.

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2011

ĐÃ NGU CÒN TỎ RA NGUY HIỂM

Lê Công Định là người nhận
bản án nhẹ nhất so với tội danh trong cáo trạng trong vụ  mấy vị âm mưu lật đổ chính quyền hiện tại để
lập ra chính quyền mới, trong đó có 5 vị 
bộ trưởng chủ chốt mang các mệnh kim mộc thủy hỏa thổ, theo tử vi. Xém Bộ
trưởng
giáo dục từ chối chức bộ trưởng nên vô can, 4 vị ngồi tù, xém bộ trưởng
tài chính lâu nhất, 16 năm.


Cùng với Nguyễn Tiến Trung,
Định được cho  là thành khẩn hối lỗi và
tuân thủ mọi kỉ luật trong tù tốt nhất. Cộng với việc đã chấp hành được 2/3
thời gian, Định đủ các điều kiện để tới đây sẽ được giảm án, trả tự do.


Không phải tị nạn chính trị,
lại càng không phải nhờ phía Mỹ can thiệp, mà chính Định đang xin định cư tại
Hoa kì. Việc này cũng chỉ thực hiện được khi Định ra tù, có tư cách công dân để
lên thực hiện các thủ tục pháp lí với Sở (không cần bộ) tư pháp. Bộ nội vụ hay Bộ Công an
chả  liên quan gì sất đến việc  định cư này.


Cái tựa bài dành cho mẩu tin của RFA.


Một  bạn vừa hỏi, tị nạn chính trị và định cư hơn
thua nhau điểm nào?. Tị nạn chính trị thì không còn cửa quay về cố hương, định
cư –đương nhiên là đi về thoải mái. Ứng xử với hai dạng di dân  trên thế nào là tùy luật pháp từng nước.


Bạn cũng khỏi lo
lắng cho việc có thể Định sẽ không được xuất cảnh. Theo chỗ Beo biết, tất cả
các tù nhân mang án chống chính quyền đều được tị nạn thoải mái nếu có quốc gia nhận, thậm chí ngay cả khi đang
ngồi trong tù. Ví như trường hợp Nguyễn Văn Lý, chính phía Việt Nam gợi ý Mỹ
đón nhận nhưng Mỹ từ chối. Sau có Canada nhận nhưng vị linh mục này lại
từ chối không đi. Còn Định, vì xin định cư nên phải chờ khi phục hồi tư cách
công dân mới làm được các thủ tục.


Mà, nhìn vào thực
tế hiện nay, còn gì vô hại cho cộng sản  hơn là chống cộng từ hải ngoại, hả bạn?

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

DỌC ĐƯỜNG GIÓ BỤI.2


Ân hận.



Để ra được quảng trường Độc
lập, tiếng Ai cập là Tahrir, ngoài sự liều mạng, khoản mình bẩm sinh có thừa,
cần thêm trí thông minh vượt trội để nghĩ cách…trốn đoàn.


Ra  vào khách sạn ở Cairo bị xét túi, bỏ áo giày thắt lưng qua máy
soi y như lên máy bay. 4h sáng. Trời lạnh căm. 2 chú bảo vệ ngồi hút thuốc. Xế
ngoài cổng một xe cảnh sát, cũng 2 chú đang hút thuốc trong xe. Mình lân la, từ
đây ra  quảng trường bao xa. 5 cây số (kì thực chỉ 5 phút xe). Gọi hộ
tao cái taxi. Chú cảnh sát tiến lại, mày
sẽ không an toàn khi ra đấy.
Tao muốn xem quá, giúp tao với. Chú  thứ hai cẩn thận dụi tắt thuốc trước khi tiến
tới, giọng đầy vẻ dễ thương, không có ai
đâu, bọn phiến loạn (chữ chú dùng) 1h chiều mới tập trung, giờ này chúng nó còn
ngủ hoặc  tụ tập trên facebook. Mảy muốn đi thì tao chở ra đấy một vòng.

Hơi ớn, thân gái chẻ dặm trường,
thanh kìu các chú rồi quay về phòng. Hùi hụi ân hận.


10h sáng. Thủ sẵn đôi giày
xẹp trong túi. Đoàn ghé thăm Bảo tàng, cách 
quảng trường chỉ chừng ba  bốn
trăm mét.  Hai thú vui phải  chọn một. Rất nhiều hiện vật lấy từ Kim tự
tháp mình đã được xem ở bảo tàng Anh và trong cuộc trưng bày di động tại bảo
tàng San José bên Cali. Cũng đeo tai nghe cũng xếp hàng vào
nghiêm chỉnh bởi mọi người cảnh giác có ý canh chừng. 5 phút sau, mình …đi
toilet.


Và thế là chạy nhanh nhất có
thể, nhắm thẳng chỗ các đụn khói đang bốc lên phi đến. Quãng giữa cảnh sát và
người biểu tình là …rác. Loay hoay tìm cách leo lên cái bục ximăng tròn cao,
không biết xây để làm gì giữa quảng trường. Từ sau lưng, ai đó nhấc bổng lên.
Eddy. Nước mắt bắt đầu giàn giụa, cay giống như khi cắt hành. Họng rát nhanh.
Giơ cao máy bấm một loạt ảnh. Đám đông dạt dần về phía mình, hai xe cứu thương
ò e í. Eddy lại nhấc bổng xuống, lôi chạy.


Ngược ra chừng  5 chục mét thì dừng lại. Hai cô bé không nhìn
rõ mặt khum tay đựng nước suối và bảo mình mở mắt nhúng vào. Rất nhanh hết hẳn
cay. Các cô không cho chụp ảnh. Eddy thì thoải mái, thiếu đôi giày 10 phân  đâm ra chiều cao mét sáu của mình quá khiêm
nhường so với chú. Một trong hai cô nói được tiếng Anh, cho mình số điện thoại
và hẹn hò alô nhau.


Kể thì nhanh chứ có lẽ mình
luẩn quẩn ở đấy cũng khí lâu. Quay về xe, mọi người đã túc trực và đang chờ.
Chẳng ai mắng mỏ gì, thậm chí còn xúm lại xem ảnh, kể cả bác đại sứ.


Gái em alô, Dédé ngày nào
cũng lo lắng. Có bữa tay Dédé run rẩy , hỏi tại sao gái chị lại lao đi vào chỗ
bắn nhau  máu me thế. Lão í, khỏi bàn.
Chả biết lạng quạng thế nào mà lại làm thơ. Một bài thơ đẫm nước mắt sinh li tử
biệt mụ vợ có cấu tạo cơ thể rất lạ, càng ít ăn càng béo.


Đời mình, toàn làm xong rồi
mới ân hận và chửa một lần biết rút kinh nghiệm bao giờ.


Buồn cười vãi.


Lịch làm việc kín bưng. Mọi
hoạt động cá nhân chỉ còn mỗi đêm. Có con bé phiên dịch xinh như mộng nhưng nó
đuối quá, thế là toàn lang thang một mình. Muốn không  đơn độc, chỉ có bài rủ nhóm phục vụ đi xem
múa không quần.


Vé vào cừa quãng 20 đô Mỹ.
Trên sân khấu người phục vụ đang lau dọn. Các cô đứng ngồi la liệt xung quanh.
Cô nào cô nấy cả ba vòng đều to, dính tí ti vải những chỗ nhạy cảm. Trả thêm 5
đô các cô nhảy lên lòng làm dăm động tác giả ngay tại chỗ. Muốn làm thật vô bên
trong. Cả lũ kinh quá,  phi ra khi xuất
diễn còn chưa bắt đầu và bia chưa kịp bật nắp.


 Rất nhiều hè phố ở Tel Aviv, tầm chập tối, các
cô rải đầy name card in hình và số điện thoại. Ai Cập là xứ đạo hồi và Dubai là chỗ giành cho dân
từ giàu tới siêu giàu, lẽ thế nên không tìm thấy mấy trò này.


Cách nay hai mấy năm, lần đầu
tiên xem sexy show ở Thái, mình đã xót xa cho thân phận đàn bà. Cảm giác đó giờ
đã nguội. Tình dục, khi không phải gánh trong nó những giá trị đạo đức nào, cầm
bằng là trò giải khuây, thì giải khuây.