bộ đồ warm up màu đỏ
như- đường-gân-chạy-ngang-tròng-mắt
suốt đêm qua
ruột nóng, bà nằm
đợi trời sáng – đi làm
đợi bước chân – chồng về
tiệm ăn ở cuối đường cụt bà làm mười hai tiếng một ngày
sáu ngày một tuần
suốt năm không ngày nghỉ lễ, bệnh, vacation…
tiền tip chủ lấy trọn
tờ giá thú từ ngày sang Mỹ mất hẳn hiệu lực
người chồng say mê tiếng động ở quán bia ôm, ánh sáng ở sòng bạc
muốn tìm chồng bà phải đến đó
trên người
bộ đồ warm up màu đỏ như đường gân chạy ngang tròng mắt
hạn hán
thằng con
đi hoang từ tuổi mười bốn
họa hoằn ghé về
mắt quét quanh nhà như mặt chổi
tậu gì mới? tivi, máy hát, đồng hồ…
tim bà dội thình thịch
thương cùng khổ đè nặng
thằng con mặt lạnh như mặt chổi
đêm về
màu áo đỏ nhuộm kín tròng mắt
đứa con gái
không chồng đã hai con
lười học, lười đi làm, lười việc nhà, lười tắm rửa bế con
siêng shopping, ăn nhà hàng, coi phim bộ, hát karaoke
người đàn bà Việt Nam
ở Mỹ sáu năm
(như chưa từng ở)
không thể nói trọn một câu tiếng Anh
chỉ yes/no hoặc bẻn lẻn cười trừ
cùng người bán hàng ở tiệm Goodwill và chợ Lucky phía sau lưng nhà
một chiều cuối đông
tai nạn: Nguyễn Thị Sáu sinh tại Việt Nam, bốn mươi mốt tuổi
lục trong túi xách ,
xấp food stamp năm mươi tám đồng. tấm ảnh chụp cùng chồng và hai con đêm giáng sinh đầu tiên ở Mỹ, bốn nụ cười bỡ ngỡ đứng lấn tựa vào nhau. giấy biên nhận một trăm đô gửi về cho ba ở Việt Nam tuần trước. sợi dây buộc tóc, thỏi son Revlon màu đỏ dưa hấu còn nguyên trong hộp, tờ napkin nhàu khô nước mắt
giấu sâu, sâu…
tận đáy áo lót ngực
bảy tờ giấy một trăm đô
xếp gọn từng góc
sợ chồng? sợ con? sợ trộm cướp? sợ nhà nước?
bảy tờ giấy một trăm đô
nhân viên cấp cứu tìm thấy
chiều cuối đông
trời đục lờ căm lạnh
Nguyễn Thị Sáu nằm xuôi tay, gói trọn thân xác tẩm mùi nhà hàng Tàu
bộ đồ warm up màu đỏ
cùng đôi mắt
có đường gân màu đỏ bắc ngang tròng mắt
trợn trừng,
trừng
By Lê Thị Thấm Vân (1992)