Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

CHUYỆN BA NGƯỜI

Văn chương chữ nghĩa tinh tế, dịu dàng, dịu dàng  quá dịu dàng chịu không nổi luôn, ấy vậy nhưng ngòai đời, Dona Đỗ Ngọc  tính nóng như lửa, thẳng tưng ruột ngựa, diện tòan áo thun quần túi hộp, như liền ông.
Riêng đọan ăn diện Beo và chị Hậu Khảo Cổ giống nhau, bên cạnh váy áo thì lủng bủng nào giày nào túi  nào khăn nào vòng nhẫn, vất ngang Dona vác cái máy đồ nghề nặng trịch của nó.
Beo hay… khóc, động tý tong tỏng. Có lần đi chơi, hai vị kia tranh luận gắt như cãi nhau. Beo thấy nói dai quá, những định quát cho cả hai mấy câu, khôn dại thế nào vừa mở miệng cái xòe ra khóc. Xong. Cả ba cùng khóc. Dona vừa lái xe vừa khóc. Hậu Khảo Cổ vừa đưa khăn cho Dona lau mắt vừa khóc. Beo ngồi  sau vừa cười tủm tỉm vừa khóc. Ngòai trời, mưa trắng đường, dầy như đổ nước.
Ra biển ngủ đêm. Tàu VIP thênh thang nhưng dứt khóat phải kê thêm cái ghế mây chui chung một phòng. Beo thích ngủ với chị Hậu Khảo Cổ, nằm yên thở nhẹ như bé con và rúc vào nách  chị ấy rất ấm.
Có đêm trên miền núi ba đứa chung một giường như vẫn, lần này giống ổ chó vì bé và hôi. Ngòai trời lạnh buốt da trong giường bức không thở được. Nửa đêm, thấy  Dona vùng vẫy mãi, Beo bảo, thò bàn chân ra ngòai chăn, mát liền. Một phút sau, Dona hiếm hoi thừa nhận, Beo thông minh. Hai vị ấy đẩy Beo nằm ngòai, vẫn phải trùm kín mít, dù thông minh, vì sợ (ma) đến chết đi được.
Chuyện tiền bạc Beo và Dona đuyểnh đỏang y như nhau. Cho giữ tiền bảo đảm không thâm thủng thì cũng trồi lên những khỏan không biết từ đâu sinh ra. Hậu Khảo Cổ có kinh nghiệm quản lý tiền nhờ mấy năm ở Viện, nhìn ra tài năng  tiềm ẩn nên Viện trưởng giao phụ trách thêm mảng tài vụ. Làm kinh tài đến mấy năm hình như chả nhầm nhọt xu nào, xứng đáng với danh hiệu người kế tóan nhân dân.
Đàn bà liêu xiêu in xong. Trong khi Beo thẩn thơ ngắm nghía chiếc  lá cuối cùng của O. Henry, nhầm, của mùa thu Boston, Dona bận bịu rình chộp hình người ta sờ ti nhau ở London, thì mình Hậu Khảo Cổ ở nhà loay hoay đi bán sách.
Nghe đâu, 1 tiếng buổi sáng, bán 30 cuốn thu về gần 5 triệu, tức cao hơn giá bìa gần 2.5 (đại khái thế vì Beo làm tóan rất tồi). Tiền nộp về quỹ Vì ta cần nhau của mụ Chung Lê mua quần áo ấm cho trẻ con nghèo, còn phẩm chất và năng lực thì ghi nhận thêm cho Hậu Khảo Cổ danh hiệu nhà buôn nhân dân.
Dù có cái răng khểnh cười cực xinh, nhưng do chồng là đạo diễn quá nổi tiếng nên Dona tịnh không dám ong bướm gì. Ngược lại, Beo và Hậu Khảo Cổ rải giầy các  chân cầu gầm cầu mặt cầu khắp thế giới chưa kể rắc thêm thính. Mấy chục năm rồi chửa có hòang tử nào đến đòi thử chân. Thật ra cũng có nhưng chúng nó đến, nhấm nhá tý rồi cao chạy xa bay mãi không hẹn ngày trở lại, rước về ở tạm lãnh cung cũng được.
Chẳng buồn, vì chỉ Đàn bà mới mang lại hạnh phúc cho nhau mà thôi.