Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

LỊCH SỬ ĐĨ VIỆT NAM



Copy của Trần Quang Đức
Lịch sử đĩ Việt Nam chưa ai viết. Nhưng chắc chắn, cái nghề lấy ''lỗ'' làm lãi này là một trong những nghề cơ bản, lâu đời, chưa bao giờ bị cấm tuyệt, dù ở bất cứ nơi nào.
Đĩ thời Lý Trần, hiện chưa có tư liệu đề cập. Riêng thời Lê, đĩ tập trung ở kinh thành, "chỗ nào cũng có", đặc biệt quanh quân doanh. Riêng giai đoạn cuối Lê do có quá nhiều binh lính mắc bệnh giang mai nên triều đình buộc phải "lùng bắt đĩ khắp các phố phường, cạo đầu, phạt trượng rồi đuổi đi" Theo mô tả của Lê Thánh Tông (?), đĩ Lê sơ giọng ẽo ợt, ra vẻ thanh tao, khi gặp nhân tình thì như ''mèo thấy mỡ'', ''xụt xịt rằng tôi thương tôi nhớ'', "bẻo lẻo chào anh ngược anh xuôi" v.v. Vào năm 1501, vua Lê Hiến Tông từng hạ lệnh cấm các quan theo hầu không được mang đĩ đi cùng, bừa bãi tình dục.
Bước vào thời Nguyễn, cũng như Trung Quốc và Triều Tiên, triều đình Việt áp dụng luật nhà Minh, phạt 60 trượng đối với quan lại và con em nhà quan qua đêm với đĩ. Có điều, luật này chỉ áp dụng với quan và con quan hưởng tập ấm, không có hình phạt nào áp dụng lên những kẻ mua dâm, bán dâm, mà trái lại, Nghị định ấn định các thứ thuế thành phố được phép thu trong Hà Nội ban hành ngày 15/3/1892, có quy định "bán thẻ cho gái mại dâm". Như vậy, rõ ràng nghề đĩ đã được công khai, hợp pháp từ thời Lê Nguyễn, và chẳng có can hệ gì tới cái gọi là ''thuần phong mỹ tục''.
Nhân tiện nói đến mỹ tục và truyền thống, tôi muốn lưu ý rằng, việc đề cao trinh tiết bất quá chỉ được đẩy mạnh vào thời Nguyễn, và được repeat đến phát ngán vào thời đại này mà thôi.
Đối với phụ nữ miền Bắc, vẫn theo Sơn cư tạp thuật, "tục nước ta đối với việc phòng thân của đàn bà rất là sơ lược, đã hở người lộ mặt, lại còn cùng con trai chung đường chung giếng, giẫm cỏ xem trò, lại còn cùng con trai kề vai chạm lưng, đến khi có người mai mối thì phần nhiều đã mất trinh rồi." Trong cuốn "Lịch sử tự nhiên, dân sự, chính trị Đàng Ngoài", Richard cho biết "những người phụ nữ bình dân có quyền tự do đi chơi và chăm lo những công việc bên ngoài, còn những người vợ của các viên quan lại và những người phụ nữ đặc biệt khác thì bị quản lý chặt chẽ gần giống như những người phụ nữ Trung Hoa. Nhiều người phụ nữ này được coi như vô cùng dễ dãi. Họ buông thả mình cho những người ngoại quốc với một cái giá rất xoàng và sau đó kịp thời kết hôn với người ngoại quốc kia. Người ta đã tìm kiếm họ cho những chuyện đó. Họ được lựa chọn chồng theo ý muốn, quyền hạn mà những người phụ nữ Trung Hoa không có được".
Còn đối với phụ nữ miền trong, John Barrow mô tả phụ nữ Nam Hà vào những năm 1792 - 1793, được phép tự do quan hệ tình dục, ngay cả con gái quan lại cũng từng có nhiều cô quan hệ với Tây để kiếm ít lợi lạc. Vài chục năm sau đó, vua Minh Mạng nhận định, "dân phong tập thói kiêu sa, dâm đãng", "đám đàn bà Gia Định rất dâm đãng", "bọn đàn bà dâm đãng, phóng túng, cư xử của chúng thật quá kinh tởm. Bọn đàn ông vốn đã chơi bời phóng đãng thì sao có thể đòi hỏi tiết hạnh của đám vợ ?"
Tóm lại, qua phần khảo cố gắng bó gọn hết mức này, tôi kiến nghị:
1. Hợp pháp hóa mại dâm.
2. Giải phóng phụ nữ.
3. Thay vì rao giảng đạo đức, truyền thống, hãy giải phóng thế hệ sau ra khỏi nhà tù tư tưởng mà thế hệ này tự huyễn hoặc!

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

CHÍNH KHÁCH VÀ TRUYỀN THÔNG-chính chuyện-hết

*** Quay lại chuyện Obama của entry mở đầu.

Tại sao chính khách ta ứng xử với tân truyền thông (và cả big 7) trái ngược hẳn với trào lưu văn minh này của thế giới?

Có 2 chiều của vấn đề, chính khách tận dụng truyền thông để phục vụ lợi ích mình ra sao và ngược lại.

Chắc chắn sẽ có bạn rủa thầm, tưởng mụ Beo viết cái gì sốc và độc, hóa ra ba chuyện đồng nát. Xin thưa, chính những gì tưởng như đồng nát ấy là viên gạch xây nền tảng tư duy của chính khách đấy.

Obama và truyền thông là hai thực thể độc lập, ông ta khéo léo dùng truyền thông để truyền bá thông điệp của mình. Chính khách ta tham gia vào truyền thông như một thành viên, với quan niệm thành văn: báo chí là của Đảng.

Khi bạn tự nói về mình, thì độ tin cậy còn bao nhiêu phần trăm?

Tuy nhiên, trong trình độ dân trí của ta, việc phân biệt sự khác nhau như trên là rất khó. Thế nên, chính khách cứ thế, điềm nhiên mà hưởng lợi từ truyền thông mang lại.

Dẫn giải cụ thể, thế này.

Báo chí phanh phui tiêu cực, dân dã gọi đánh ông nọ bà kia. Biên độ cái sự “đánh” này, nay gần như không có giới hạn khi đến nguyên thủ, bộ trưởng...cũng bị “phang” tơi bời trên mặt báo.

Thế nhưng, đánh như vậy có thêm lợi ích gì, tiến trình có thêm ấy sẽ dẫn tới đâu...tịnh chẳng ai màng. Chỉ biết chắc rằng, dân chúng thỏa mãn và độ tin cậy, đang có người đấu tranh cho lợi ích của họ, vẫn được nuôi dưỡng trong dân. Cái này, Beo gọi là hưởng lợi chủ quan.

Ví dụ khác. Khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các ông lớn truyền thông nay không dám coi thường bất kì thị trường lớn bé nào và hẳn nhiên, chẳng ai hộ chiếu từ dải đất èo uột này nhưng ông nào cũng nằm lòng câu qua sông lụy đò. Mở đầu là mấy tờ báo in và kênh TV giải trí, chấp nhận bị biên tập nội dung không phù hợp thuần phong mỹ tục khi sản xuất tại VN. Nay tiến sang mảng kinh tế và sắp tới là mảng chính trị xã hội, chắc chắn sẽ phải chấp nhận điều khoản không đi ngược với đường lối chính sách của Đảng và chính phủ Việt (bằng câu chữ ngôn ngữ ngoại giao chứ không thẳng toẹt như Beo, dĩ nhiên). Đừng mang truyền thông thế giới vào mà dọa chính khách Việt. Cái này, Beo gọi là hưởng lợi khách quan.

Trong xã hội báo chí và chính khách là một thì chính tân truyền thông sẽ trở thành những nhà báo thực sự khi có đủ những tố chất cơ bản của truyền thông chuyên nghiệp như: trung thành với công dân, độc lập với đối tượng đưa tin và cung cấp một diễn đàn tự do cho mọi sự bày tỏ của công chúng...

Nhưng, tân truyền thông vào Việt Nam lại gặp hàng loạt vấn đề nội dung trong quá trình trở nên văn minh như hình thức mà nó có: thứ nhất là văn hóa nghiện tin nhảm; thứ hai là phụ thuộc (gần như hoàn toàn) vào nguồn tin từ báo chí chính thống; thứ ba, điểm Beo cho quan trọng nhất, phần lớn giới trí (not chí) thức-những người cầm đầu thông thái cho mọi cuộc chơi- chưa mặn tân truyền thông.

Hãy đọc kĩ ba điểm Beo nêu để thấy tại sao tân truyền thông bá láp như hiện đang và tại sao Beo luôn luôn nhận định, bloggers lề trái chưa bao giờ trở thành vấn đề đáng để tâm với chính quyền.

Bô Shit ư Quan làm báo ư? Một cua trong chậu một sóng trong tách trà, chvậy thôi!

Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

CHÍNH KHÁCH VÀ TRUYỀN THÔNG- chính chuyện



*** Quay lại chuyện Obama của entry mở đầu.

Tại sao chính khách ta ứng xử với tân truyền thông (và cả big 7) trái ngược hẳn với trào lưu văn minh này của thế giới?

Có 2 chiều của vấn đề, chính khách tận dụng truyền thông để phục vụ lợi ích mình ra sao và ngược lại

***Trước tiên, phải nói rõ những đánh giá sau đây về chính khách Việt, chỉ dựa trên những gì Beo biết (gần) chính xác.

Nguyên thủ sử dụng truyền thông tốt nhất từ ngày lập nước cộng sản cho đến thời điểm này, là cụ Hồ.

Thông qua truyền thông (thưở thông dụng chỉ có sách và đài phát thanh), Cụ đã lấy chính hình ảnh về đạo đức, lối sống của mình nhằm mục đích giáo dục dân chúng. Mục đích này đã làm nên khác biệt lớn nhất giữa Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành trong cùng hình thức suy tôn lãnh tụ.

Sau Cụ, có TBT Nguyễn Văn Linh dùng truyền thông phục vụ ngược cho chính trị cực kì hiệu quả khi khởi xướng (hay khai sinh) ra  khuynh hướng báo chí tham gia chống tiêu cực xã hội. Những “đệ tử” xuất sắc nhất của cụ trong làng báo như các chị Kim Hạnh, Khúc Nga hay Trần Mai Hạnh, Nguyễn Công Khế... lạ cái giống nhau hậu vận quan lộc chẳng ai ra tấm ra món gì.

Văn minh phương tây ùa vào sau mở cửa. Các phu nhân xuất hiện. Mối quan hệ chính khách-truyền thông biến dạng theo hình mẫu đố tìm thấy đâu trên thế giới này.

Người vợ là thước đo văn hóa của người chồng. Phu nhân cụ Võ Văn Kiệt ý thức nhất, cho tới tận giờ, trong việc xây dựng hình ảnh trước công chúng. Bà Cầm là đệ nhất phu nhân Việt đầu tiên...mặc váy.

Thủ tướng đương nhiệm là người duy nhất chịu make up và nghe lời designer.

Hậu trường chuyện  điểm trang cho nguyên thủ có một chuyện khá buồn cười thế này.

Lần đầu tiên Việt tổ chức một hội nghị quốc tế có sự tham dự của tất cả những nguyên thủ hàng đầu thế giới. Nhằm tăng chiều cao cho Cụ ta, designer chải bồng tóc cụ lên thêm 3 phân. Sát giờ ra xe, Cụ chổng đầu vào lavabo tự gội sạch keo xịt tóc vì...khó chịu quá.

Đang biên

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2013

CHÍNH KHÁCH VÀ TRUYỀN THÔNG-tiếp nữa


*** Trả lời như vậy, bạn sẽ hỏi tiếp, thế thì tại sao những người B người C...có những hoạt động tương tự, lại không bị bắt.
Quy trình dẫn tới bắt những thần kinh chính trị không bao giờ khẩn cấp, đột xuất để đương sự hay thân nhân bất ngờ. Bước đầu, cơ quan an ninh khuyên giải, thuyết phục. Không chỉ bản thân đương sự, CQAN còn thuyết phục thân nhân, những người có thể ảnh hưởng tới đương sự, phụ thuyết phục giùm. Các cuộc gặp này thường thân tình và  hay diễn ra tại ...quán cà phê.
Khi sự kiên nhẫn đã hết hay biện pháp nghiệp vụ ấy không hiệu quả, bước hai mới bắt đầu bằng giấy mời làm việc tại trụ sở an ninh. Còn mời bao nhiêu lần khỏi kể, bởi thần kinh chính trị luôn tự trưng ra công cộng việc bị an ninh sờ gáy như chiến tích. Đôi khi Beo thấy những tấm giấy mời này na ná như tấm bằng về phá quấy chọc ngoáy, cấp tiểu học. Hưởng ứng việc trưng trổ nó ra, đồng cấp ấy mà thôi.
Chưa thần kinh chính trị nào bị bắt mà không trải qua hai bước trên.
( Riêng Phương Uyên của các nhà rân trủ không nằm trong loại thần kinh chính trị. tham gia một tổ chức chính trị chống nhà nước, hợp lực chế tạo vật liệu nổ gây sát thương cộng đồng, thế nên án cho thuộc về hình sự).
Trả lời vào câu hỏi chính.
Rất đơn giản: biết chết liền. Bởi thế ngay mở đầu entry này, Beo viết: Cặp phạm trù triết học hiện tượng-bản chất, rất vô giá trị, đặc biệt trong lĩnh vực nội chính.
Cùng can dự vào vòng xoáy chính trường, thậm chí tầm lan tỏa rộng hơn, Phạm Chí Dũng ngồi vài tháng nhưng Ba Sàm thì...đợi đấy.
Cùng bá láp như nhau, Trương Duy Nhất và Phạm Viết Đào xộ khám nhưng Nguyễn Xuân Diện ...chưa. Từ bá láp Beo dùng là nói về những gì Nhất và Đào thể hiện ra cho toàn thể bàn dân thiên hạ thấy qua blog, còn nhân thân và các mối quan hệ riêng của họ, ngoài người trong cuộc và an ninh, thì có thêm...giời biết. Thường ai vô tư trong các mối quan hệ, không tham dự các phe nhóm, thì thoát.
Lại có người, nếu ra giữa đường Nguyễn Huệ cầm cờ vàng mà hô lật đổ chế độ, cũng không ai buồn hỏi tới. Trần Mạnh Hảo, Nguyễn Quang Lập  chẳng hạn.
*** Vài ba năm trước đây, Beo đơn thương độc mã trong xã hội ảo chống lại thần kinh chính trị. Beo chỉ ra rằng không có bất cứ sức mạnh nào phá hoại tiến trình dân chủ trên đất nước này bằng chính những nhà rân trủ đểu (không tìm được từ nào nặng hơn) ấy.
Gạch đá Beo nhận lại, chắc đủ xây một chung cư.
Giờ, nghĩ như Beo đông rồi. Nhiều bạn lại có khả năng thể hiện tư duy ra chữ nghĩa cực tốt.
Cứ rảo qua một lượt còm về vụ tuyệt thực của Cù kon mà xem, tỉ lệ ủng hộ Cù thảm hại chưa từng thấy và bị át vía ra sao.
*** Quay lại chuyện Obama của entry mở đầu.
Tại sao chính khách ta ứng xử với tân truyền thông trái ngược hẳn với trào lưu văn minh này của thế giới?

(Lại phải ăn chơi cái đã, về biên tiếp)