1.
Không cần nhiều, chỉ cần một lần dự trực tiếp thôi, tại
phiên tòa xử các “nhà dân trủ” hay “dân oan”, sẽ thấy ngay, kiếm tiền bằng nghề
luật sư ở ta, dễ nhất trong mọi nghề.
Có vị nhớ nhầm tên...thân chủ, tới 2 lần.
Có vị xếp lên bàn một chồng sách luật cao lút tới
mũi (cũng là vì vị ấy lùn quá), lúc cãi lý, rút ra một cuốn, giương lên đọc, trật lất
nội dung đang tranh luận với tòa. Lúc ấy Beo còn nghĩ, lão này không thèm
đọc cáo trạng trước khi đến tòa.
Họ hỏi thân chủ mình những câu như lấy lệ, vì chả nhẽ
ngâm nga sách hoài không hỏi.
Tựu trung lại, họ chẳng có bài gì chủ đạo, nhằm tận tâm
điều chỉnh hành vi của thân chủ và luật pháp sao cho trùng khớp, một cách nhân
đạo nhất.
Chỉ thấy ẩu tả, đại khái, qua loa.
Ấy vậy nhưng
nói họ không có bài gì, thì chính Beo ẩu tả, đại khái, qua loa.
Bài của họ, nằm ngoài tòa.
Họ khôn ngoan hướng tất cả mọi phương tiện truyền
thông trong tầm tay có thể, chứng minh hai điều. Một, nhân cách thân chủ họ được
bảo toàn, thậm chí được xã hội (đặc biệt xã hội của những RFA, BBC...) tôn
vinh, bất chấp tội danh gì đi nữa; Hai, hiệu ứng từ điều một, thân nhân phạm và dư luận thấy luật
sư đã tận tâm mọi trách nhiệm có thể, án là tại tòa (Tòa Việt mà, ai chả mặc định
trong đầu luật sư tài thánh cãi thắng những cái án đã được cấp XYZ nào đó phê
chuẩn).
2.
Vụ ngân hàng ACB sẽ xử trước Tết âm lịch. Dự kiến
quãng tháng 1/2014.
Giờ này, cả hai luật sư của hai nhân vật chính, đều
bỏ hợp đồng, vì cùng một lý do.
Luật sư mới, chưa thấy đâu.
Với núi hồ sơ như thế, liệu có ông bà luật sư ba đầu
sáu tay mười hai con mắt nào kịp tiêu hóa cẩn thận để bảo vệ cho hai con tốt thí
sặc mùi chính trị, Lý Xuân Hải và Nguyễn Đức Kiên.
3.
Đang nghĩ có nên viết tiếp