Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

CUỒNG BIỆN

copy của Ngọc Quang Bùi, viết về vụ chui vào túi nilong qua suối của Tuổi trẻ
Phản biện, cứ tôi phản-biện là tôi tồn tại, tôi phản-biện là tôi tài-giỏi. Cái đếch nào cũng phản cũng biện được, kể cả xỉa vào cái cầu cho trẻ con. 
Mà nói thật, chị M/Thùy, mình đã gặp, trò chuyện và biết đủ lâu, và mình tin ở cái người phụ nữ dám đu dây một mình xuống nhà giàn kia; kỷ lục ra Trường Sa kia (đi mùa Tết, không phải "mùa bà già đi biển").
Cũng nói thật, mình cũng đã đôi lần lếch thếch đến cái nơi những cô giáo tay cầm smartphone hẳn hoi, diện giày cao gót hẳn hoi, nhưng đoạn đường để vào chỗ đấy, mưa 1 tiếng đồng hồ thì đếch ông nào dám cầm lái chạy vô, kể cả cầm lái xe máy. Nơi ấy, quanh năm chỉ 1 đám người ấy, ngó qua - ngó lại.
Cũng nói luôn, nhiều chỗ mình đến, bọn mình chân-lấm-tay-bùn đúng nghĩa, lôi-thôi-lếch-thếch đúng nghĩa trong khi các cô giáo, thầy giáo đóng cà vạt, mặt-hoa-da-phấn, hớn hở. Hỏi thấy thế nào? Phản cảm con mẹ gì: 1 năm may ra có đúng đôi ba lần được diện vào, thương không? Thế chụp hình, quay phim cô giáo miền núi, thì phải bảo em về mặc đồ cũ vào cho nó xuyệt tông với núi rừng à? Ai giỏi, mở miệng nói đi!
Trẻ con, mới chết thêm vài đứa trẻ con, là cái cớ để than khóc ngập mặt báo, rồi đạo mạo chê trách, rồi chửi bới cả cái "làng". Đếch cần bảo nhấc cái chân lên mà đi, vì có đi, cũng đếch tới được. Chỉ cần có chút nơ-ron thần kinh, động đậy nó tý, sẽ biết cái phản - cái biện của mình, nó sẽ "được" cái gì? 

từ từ đợi tìm hình minh họa