Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Nước mắt rơi chung



SGTT.VN - Bạn nói có thể chị đàn bà đứng nức nở trên phố Hoàng Diệu ấy vừa đóng quầy may sẵn ở chợ Đồng Xuân, bạn đã bị chị mắng một lần vì “nói giọng miền Nam mà còn mặc cả”. Có thể người đàn ông mếu máo đặt mấy bông cúc vàng ở hàng rào ngôi nhà số 30 kia vừa chạy xong cuốc xe ôm, bạn đã từng bị anh chở đi đường vòng để lấy tiền cho ngọt. Nhưng những va quệt đã từng gặp phải trên đất Hà Nội đã trôi hết, xí xoá hết trong bạn vì những người đã đến khóc trước nhà vị tướng vừa qua đời, trong bản tin tối.

Tivi trong quán ăn tiếng được tiếng mất, nhưng bọn tôi chừng như nghe được tiếng nước mắt chảy. Không chỉ từ những gương mặt lướt qua trên màn hình, mà còn từ những người không xuất hiện trên tivi như bạn, hay từ trong lòng những người giả bộ mình cứng cỏi, như tôi. Tự nhận là già rồi, nghi ngờ cả nước mắt, nhưng bạn nói lần này bỗng tin những người kia cảm động thật lòng. Mà ông tướng đó cũng không phải ruột thịt, hay họ hàng xa, hay láng giềng ở cạnh nhà. Ông giỏi thì khỏi nói, cái đó cả thế giới chịu rồi, “nhưng tụi mình đâu phải thương chỉ mỗi chuyện đó”, bạn quệt cùi tay chùi nước mắt, nói “nghĩ tới ông như là nghĩ tới ông nội mình, không hề có cảm giác xa xôi vĩ đại”. Bàn bên mấy anh đòi nợ mướn cũng thôi chửi thề một con nợ khó nhằn, một anh buột miệng “nhìn ổng hiền như con cọp ăn chay”. Màn hình đông chừng mười lăm giây nụ cười hồn hậu của ông tướng. Tự biết trong lòng người dân, hình ảnh ấy còn đọng lại rất lâu.
Bạn tôi tin hồi tại thế ông sống như mình có, không cố ý sống sao cho dân phải khóc khi lìa cõi tục. Tự nhiên từ khí chất. Thấy ông tưới phong lan, cũng lui cui như ông già kế bên nhà. Thấy nụ cười, biết rằng những oan khuất nhục vinh đã bị ông phẩy tay bỏ lại. Chỉ dân là ông không quên, khi thỉnh thoảng gửi báo những bài viết tâm huyết đóng góp cho chính sách dân sinh.
Mấy hôm trước càphê sáng với nhau bạn còn kêu xã hội nhìn đâu cũng rẽ chia xáo xác. Sẵn sàng cãi nhau vì một cuốn sách, ông xài điện thoại Mỹ tôi dùng điện thoại Hàn, vì em mê nhạc sến anh thích sang. Cảm giác loạn lạc từ chính trường cho tới từng mái ấm, từng cái tổ của mỗi người. Đi bên bờ vực ai không chịu được nấy rơi, tưởng không có gì ngăn lại được dòng người chèn lấn. Bỗng tất thảy họ dừng lại chỉ vì một hơi thở vừa dứt vô phương nối lại. Bạn rươm rướm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng khuâng vì ý nghĩ mình cũng còn khả năng khóc cho một người dưng.
Cách khóc mỗi người mỗi khác, có người tận nhà ông già cúi đầu đặt bó hoa, người ở xa ngồi trước tivi lén kéo chéo áo lau đuôi mắt, người nuốt trộng vào lòng, người lại thở hắt ngậm ngùi “rồi ai cũng về, người ở đến gần một trăm lẻ ba năm chớ đâu ít ỏi gì, mà sao ai cũng tiếc, lại có người ở mới sáu mươi mà dân ngán ngẩm thôi rồi”. Chỗ này chỗ kia, tiếng khóc chưa bao giờ tạnh của những người trót sinh ra trên đời này, nhưng không mấy khi cả triệu người cùng chung một niềm mất mát.
Bạn nói có bốn trong mười phần nước mắt đã chảy ra, chúng ta khóc cho việc sau này chẳng còn ai đủ lớn để dân còn có thể thương chung, khóc cùng. Cúi đầu trước ông, cũng đồng nghĩa bày tỏ thái độ với những ông quan còn đang sống.
Nguyễn Ngọc Tư

 

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

BÚNG BÌNH THIÊN








Huyền thuyết kể rằng, vào một mùa khô hạn, một viên tướng nhà Tây Sơn sau khi dâng lễ vật cúng đất trời, ông rút gươm đâm xuống đất, một dòng nước trào lên đọng thành hồ nước. Dân gọi là Búng Bình Thiên ( Hồ nước trời).

Búng Bình Thiên mùa nước nổi rộng gần 400ha, mùa khô còn phân nửa. Hồ trong vắt, chỉ dâng lên và hạ xuống chứ không chảy, nằm giữa hai con sông Bình Di và Sông Hậu đục ngầu phù sa, là hiện tượng chưa có lời giải thích. Mà con cũng xin cắn rơm cắn cỏ con lạy các nhà khoa học Vịt tha cho hồ nước tuyệt đẹp này, chứ các ngài mà nhúng mũi vào ngâm cứu tìm lời giải rồi đưa ra hằng hà giải pháp, chả mấy nả nước hồ thành nước cống.

Hồ nằm sát biên giới với Miên. Xóm Chăm Đa Phước, dân tộc Chăm Islam, đẹp rụng rời ngơ ngẩn. Vẻ đẹp khiến mình toàn liên tưởng đến Sông Đông êm đềm. 

 Mình với người tình chăm năm này quyết nhất khoát một đám cưới trên hồ ngay khi nhà nước bổ sung luật brokeback-mountain.

Nằm cách chùa Bà Chúa Xứ Châu Đốc trên dưới  ba chục cây, nhớ hoài lời mời chào của các chú  chạy xe ôm ở đây, lên đỉnh không cô, hai chục ngàn à!. Lầu bầu nghĩ, vật nhau cả đêm còn lưng chừng tuột xích, hai chục ngàn đòi lên đỉnh, dóc tổ!

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

VĨNH BIỆT ĐẠI TƯỚNG

Một nén tâm nhang, xin  bái vọng Cụ, vị đại tướng duy nhất và cuối cùng của nhân dân.
Cầu mong Cụ thanh thản từ nay trong thế giới Người hiền, bỏ lại hết những oán cừu oan khuất.


MAN DI MỌI RỢ VÀ KHÔNG CHỐN DUNG THÂN



***
Một nhà điêu khắc, mua mảnh đất ngàn mét vuông ở Tây Ninh làm vườn tượng. Tượng của ông, do đám man di mọi rợ chưa từng thấy bao giờ, nên hô hoán lên: kinh dị. Chính quyền vào cuộc, bắt chủ nhân tự động dẹp bỏ.
Chiểu theo thời gian post bài, thì báo Thanh niên phát pháo đầu tiên.
Thản nhiên kể chuyện “xâm nhập” tư gia người khác.
Mượn nỗi bức xúc của một bà Đỗ Thị Lầm nào đó “Nhiều hình ảnh máu me quá ghê rợn khiến cả con nít lẫn người lớn bị ám ảnh, sợ hãi. Tối đến, người ta chẳng dám ra đường”.
Mình không biết, ở cái ấp ấy, có bao người tối đến không dám ra đường giống thiên kim tiểu thư Đỗ thị Lầm.
Và, nếu những bức tượng khiến nổi từ con nít đến người già ám ảnh, sợ hãi, có thể khẳng định không ngần ngại, tác giả Phạm Chửng là nhà điêu khắc vĩ  đại nhất Việt nam, vĩ đại tầm thế giới. Bởi tận cùng của tất cả các loại hình nghệ thuật, là đánh thức tất cả những loại cảm xúc trong con người, kể cả nỗi sợ hãi. Làm thân nghệ sĩ, ai không một lần mơ tác phẩm của mình đạt đến tầm ám ảnh ấy.
Man di mọi rợ, không nghĩ thế.
Man di mọi rợ mượn mồm những Đỗ Thị Lầm, nhân danh văn hóa, đập tan các sáng tạo cá nhân, từ trong nhà người ta.
Man di mọi rợ, từ nhà báo  lan sang  một dây những nghệ sĩ tót vời.
Blog Khải Đơn viết cực hay thế này:
Chúng tôi đã học 1000 lần về tự do ngôn luận. Tôi đã lớn lên và nghe những nghệ sĩ cao vời ấy xuất hiện ở khắp nơi trên blog để bình phẩm, than khóc về tự do mà họ không bao giờ có được. Họ thậm chí đã làm những đứa trẻ như tôi …khóc theo.
Nhưng vào một ngày như hôm nay, tôi hiểu rằng họ là những kẻ không xứng đáng với tự do, vì họ chưa bao giờ biết tôn trọng tự do của ai cả, kể cả một ông lão già yếu với một khu vườn của riêng ổng.
***
Trong Thông tư hướng dẫn bình chọn Gia đình văn hóa của Bộ Văn thể du, đại khái có những tiêu chuẩn: Ông bà, cha mẹ gương mẫu, con cháu thảo hiền; nhà ở ngăn nắp; các thành viên trong gia đình có nếp sống lành mạnh.
Toàn những điều có cánh, nhưng...
Ai, tổ dân phố, công an khu vực, tư pháp-văn hóa phường hay đoàn thanh niên hội phụ nữ...xông vào từng nhà, ngó nghiêng nghe ngóng để rồi bình điểm cho từng hộ gia những điều trên ? Và, điều đó diễn ra trên bình diện toàn quốc.
Lại nhân danh văn hóa, đẩy con người đến chỗ không chốn riêng tư, ngay cả trong ngôi nhà kín cổng cao tường của mình.
( Cũng thật may trên thực tế căn bệnh giả dối- hình thức nó kìm hãm cái sự xông vào tận toilet hay giường ngủ,  chỉ dừng lại ở những Đỗ Thị Lầm như trên).
***
Mình đọc ở đâu đó, ông Trần Mạnh Hảo táng chan chat một cuộc thi thơ trên  facebook, đại ý ông kết luận, bọn làm thơ trẻ bây giờ rúc đầu vào những cái tôi cá nhân bé mọn mà không chịu viết những điều vĩ đại lớn lao.
Dễ phải mất đến hơn một thế hệ, văn chương thi phú mới được Đảng cởi trói khỏi cổ động tuyên truyền những vĩ đại lớn lao để được trình bày những cái tôi cá nhân-vật liệu cơ bản nhất để xây nên cái gọi là văn chương thi phú. Hàng ngàn những tác phẩm mốc meo trong ngăn kéo, nhờ đó mà dãi thai trên các kệ sách. Nay, ông đòi ngược lại. 
(Riêng ca Trần Mạnh Hảo này rất khó định dạng ông nhân danh cái gì để đấu tranh cho cái gì).
Ông Phạm Chí Dũng, từ ngày ra tù, chả biết sao lĩnh vực nào cũng lồng lộn nói như lãnh tụ. Ông phán về 2 tập Đại gia khi ông, khẳng trịnh trăm phần trăm, chưa hề đọc nó vì ông kể nội dung sai tét bét. Ông nói về phiên tòa xử Lê Quốc Quân mà đến chính thẩm phán ngơ ngác với mình thế á ?. Nhà tù đã khiến ông giờ rất giống đám người xấu xấu bẩn bẩn (từ của Lão í ) về quan điểm, cộng thêm bản chất tuyên giáo cộng sản con nhà nòi. Những người như ông mà nắm chính quyền, cái cuộc bình chọn Gia đình văn hóa trên kia,  dứt điểm phải xông vào tận toilet hay giường ngủ, bình bầu phải chẻ sợi tóc làm tư nhưng, ví như nếp sống lành mạnh là gì, ông lại ctéo quan tâm.
***
Man di mọi rợ thống lĩnh mọi ngả truyền thông thế, tự do cá nhân, làm gì có chốn mà dung thân.