Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ- NHÂN ÔNG KHẾ BỊ PHẢN TRẮC

1.Ông Nguyễn Công Khế, thời còn tổng biên tập, gần như bị nhiều tai tiếng nhất trong làng báo.
Theo Beo, có nguyên nhân từ mối quan hệ quá rộng với các quan chức cấp cao của ông. Hẳn nhiên, ko thiếu trong đó những đồng nghiệp ghen tức ngấm ngầm, ông luồn lọt mưu cầu…, mưu cầu gì thì  có lẽ chỉ người chửi ông mới biết bởi hai chục năm, ông vẫn ngồi mỗi cái ghế đầu sóng ngọn gió, thơm tho không đủ bù cay đắng.
Beo chỉ kể, chuyện chứng kiến.
Một lần, ngồi với quan nhất phẩm. Mục đích cuộc gặp để ông cứu lính, trong một vụ tấn công tham nhũng. Lần ấy, ông thua. Beo không biết chú lính kia có biết ông nhịn nhục đi xin xỏ bảo vệ cho nó không, nhưng đồn đại ông bỏ rơi, vắt chanh bỏ vỏ lính, thì đầy trên mạng.
Trước đó, Beo chỉ nể ông chuyện “quá” quyết liệt trong  chống tiêu cực, đánh tới cùng đâm tới lút cán cán dao. Sau lần gặp quan ấy, beo khâm phục ông. Sâu trong con người ấy, là tình nghĩa, là tư chất dám chơi dám chịu, rất anh Hai.
Không như suy diễn của bần nông phàm gặp quan thì  khom lưng uốn gối, ông Khế không chỉ nóng tính tạt tai lính lác, mà với quan chức, ông cũng không ngán ngại, nhất là khi đá động đến chuyện chống tiêu cực, tham nhũng. Lần kia, quan cực óach, câu trước câu sau, ông nổi đóa, văng đụ tùm lum. Lúc ấy, thật sự Beo  nghĩ khả năng ông đấm quan hòan tòan có thể.
Suốt thời gian ông Khế làm tổng biên tập báo Thanh niên, tờ báo này không đứng về bất cứ phe phái chính trị nào, trong các nội dung chống tiêu cực.
Không một Tổng biên tập nào khác đủ bản lĩnh làm được điều đó, Thanh niên là tờ duy nhất. (Giờ thì tiệt chủng luôn).
3. Ở Việt nam, những văn bản, những sự vụ, nếu không đặt đúng bối cảnh của nó, thì bản chất sẽ méo mó hòan tòan.
Thứ nữa, một nửa sự thật, không phải là sự thật. Cái câu cũ rích này vận vào các ví dụ Beo dẫn dưới đây, đúng khớp luôn.
Cũng nói trước, Beo  sẽ tuyệt đối ko mở rộng sự việc ra ngòai những gì ngòai trang nguyen cong khe .com đang đăng tải. Beo chỉ nhìn nhận bằng kinh nghiệm quản lý, thông qua các văn bản.
# Nguyễn Công Khế đã xử lý việc trốn nợ thế nào. Tóm lược. Bên A mua giấy bên B (doanh nghiệp ở Quảng Nam), nợ hơn 5 tỷ. Bên B kiện ra tòa. Bên A, bằng văn bản giấy trắng mực đen, yêu cầu 3 nhân viên của mình chia nhau  trả món nợ kia. Bên A cho 3 anh vay không lãi để thi hành án. Trong  2 năm, 3 anh phải ‘chịu trách nhiệm cá nhân” thu hồi nợ từ bên C (cũng kinh doanh giấy, ở SG) để trả lại tiền đã ứng.
Vụ này mà không phải 3 anh mượn danh nghĩa Truyền thông Thanh niên mua bán lòng vòng ăn chênh lệch giữa B và C, chém chết Beo đi.
Ba ông chức sắc, lại chức  cao, ngô ngọng gì mà chịu  chấp nhận móc tiền túi trả nợ cho những thua lỗ của đơn vị. Ông Khế xử lý vậy là quá đạt tình (cho tạm ứng), có chăng, ông mang “tội” quýt tham cam chịu tiếng.
# Dự án bất động sản quận 9. Tóm lược. Bằng quan hệ cá nhân, ông Khế xin được TP miếng đất làm nhà ở cho CBNV báo Thanh niên. Tổng số vốn góp của 58 nhân viên Thanh niên là 12 tỷ (làm tròn). Sau khi xoay sở với  3 nhà đầu tư, miếng đất ấy có giá thành trên trăm tỷ vào 2014 và chuyển đổi công năng. Sau 3 năm (tính thời điểm góp vốn và hòan lại), 58 nhân viên kia được nhận 19 tỷ.
Với “bằng chứng” thế này, không khỏi bật lên tiếng khen, ông Khế gỉoi quá. Cho đến thời điểm hết năm 2015 này, bất động sản chào ời ợi, nhắn tin mời điên đảo, báo chí vống lên…nhưng nó vẫn như chùa Bà Đanh. Lùi  lại 10 năm trước, là cả quãng thời gian  thê thảm, chết hàng lọat đại gia cũng vì đất đai. Ấy vậy mà ông Khế không chết, còn  có lãi, còn mang lại lợi nhuận trên 30% cho nhân viên, nhẽ thưởng huy chương, chửi gì.

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG ??? (hết)


5. Câu hỏi có mấy dòng của cháu, đã có tới 4  từ chán lắm. Bác…chán thật.
Bác quen biết  một lọat người trẻ, là bạn bè của các con bác. Đủ cả. Có bạn là chủ doanh nghiệp, ca sĩ Opera, đi giao bánh Pizza, có bạn chọn “bồi bàn” làm nghề chính thức và không có ý định học cao thêm để “đổi đời”. Bác chưa nghe một lần nào ai đó  than “chán”. Ngày làm quần quật, tối cuối tuần đi chơi đến nửa đêm về sáng, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, cũng hào hứng khỏe khoắn.
Đây là khác biệt lớn nhất ở những người cùng tầm tuổi, giữa Việt nam mình và Mỹ.
Trừ những vùng đông người Việt, thành phố Mỹ ít nhà hàng ăn (là bác so với  Việt nam mình). Quan sát  họ vui vẻ, bình thản xếp hàng chờ có chỗ hay cách họ ăn uống, là người làm nhà hàng, bác thực sự vui sướng. Không chỉ thấy họ ăn ngon miệng, mà thấy cả sự trân trọng với sức lao động của người khác mang lại cho họ, trong sự ngon miệng đó.
Nếu có “buồn than”, thì thế này: Bác gửi đồ ăn Việt cho. Bạn ấy báo, rất ngon nhưng hơi ít, không đủ phần cho chó của bạn ấy. Thế mới …chán chứ!
(Bạn ăn hết phần của chó đeo kính. Lấy một người gốc Trung quốc, đến nhà nhờ bác dạy cho cách ngồi xổm, để chuẩn bị về thăm quê chồng. Có việc làm và khỏan thừa kế rất ổn, nhưng vẫn đang  kiếm thêm job thứ hai).
6. Bác đã kể cho cháu nghe những câu chuyện diễn ra thường ngày nơi đây. Một  bác gái mù, mò mẫm tìm hốt phân chó để không làm bẩn nơi cộng cộng. Một anh cảnh sát, không phải lúc đang làm công vụ (vì chạy xe không hụ còi), thấy cành cây gãy có khả năng gây nguy hiểm, đã dừng lại “vật lộn” với cành cây ấy. Khi “thua cuộc”, anh đứng làm hiệu sống cho xe qua lại trong lúc chờ “cứu viện”. Hàng chục bạn trẻ, lấy công việc làm niềm vui và hãnh diện không chút ý niệm về sự sang-hèn, chính xác nghĩa đen trong câu khẩu hiệu cửa miệng của người Việt mình: lao động là vinh quang.
Chẳng có gì lớn lao, đặc biệt, đúng không cháu?
Hàm ơn tất cả, có trách nhiệm với gia đình, trân trọng cộng đồng. Cuộc sống giản dị vậy thôi.
Qua đây hay ở nhà, cháu cố gắng tìm cho mình những niềm vui, như họ nhé.

Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG ??? (tiếp)


  














4. Ở bất cứ đâu, con ngườiđều mắc nợ áo cơm hàng ngày. Trong cuộc mưu sinh ấy, nơi nào cũng cạnh tranh-ganh  đua-đấu đá, y như nhau không khác mảy may nào. Nhưng…

Nước Mỹ khác chúng ta. Người Mỹ cạnh tranh-ganh đua-đấu đá khốc liệt hơn ta bội phần. Càng  kiếm được nhiều tiền càng lao động nặng hơn. Chúng ta, ngược lại. Chúng ta  kiếm nhiều tiền để được nhàn hạ, thảnh thơi. Thậm chí, chúng ta nhìn việc nhiều tiền vẫn vất vả là sự bất hạnh đầy đáng thương.
Bác tuyệt đối không đánh giá đúng-sai, tốt-xấu trong hai quan niệm sống kia, vì nó thuộc về văn hóa  mỗi dân tộc, mỗi vùng miền. Tốt chỗ này nhưng xấu  ở chỗ khác, và ngược lại. Bác tôn trọng tất cả.
Mùa này lạnh quá nên vắng, những mùa ấm hơn, có thể dễ dàng  bắt gặp những  tốp học trò nhỏ xíu  xiu cấp một, đứng bán kẹo, bánh, hoa…ở những nơi đông người qua lại, với thầy cô giáo  nhăm nhăm  sổ bút, ghi chép chấm điểm bên cạnh. Bác đã hỏi một cô giáo “thang điểm” kia và được biết, quý nhất là bé chăm chỉ.
Trả lời của cô  làm bác  hơi bất ngờ. Vì bác mặc định câu trả lời sẽ là, điểm cao cho bé  thông minh khéo miệng ( thế sẽ bán được nhiều hàng nhất).
Cậu bé đẹp như thiên thần trong hình, nó đang “lao động” ở ngã tư đường, kiếm tiền tự mua quà Noel cho em trai nó. Nó 9 tuổi, cháu ạ.
Nhà nước cũng “thò” một tay vào quản lý chi tiêu của các bé bằng cách, tất cả tiền kiếm được (có hợp đồng) bắt buộc phải chuyển vào một tài khỏan có sự giám sát của phụ huynh. Cho đến ngày chẵn 18 tuổi, tài khỏan ấy tự động cắt sự giám sát kia mà không cần bất cứ thao tác hành chính nào tại ngân hàng. Không có hợp đồng, như thiên thần kia, thì được tiêu tùy ý. Bác bỏ vào hộp tiền của cậu bé 1 đô, vừa nghe, vừa ngắm cậu chơi hết bản nhạc Giáng sinh.
Bác suy đóan rằng, người Mỹ  được rèn luyện yêu lao động, tự lập từ bé thế, nên khi về già hay khi có cực nhiều tiền, họ vẫn lao động miệt mài, theo quán tính.

(còn tiếp)

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2015

LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG ???


LNT: Bác ơi bác phải thề nói  trung thực với cháu, có đúng là sang đấy học là bắt phải đi làm không ạ. Cháu cũng thích đi làm chứ ở nhà  chỉ đi học chán lắm. Nhưng nếu chỉ làm bồi bàn thì chán lắm.

1. Cháu nhìn kĩ bạn trong hình, xem có xinh không ?
Nhà bạn ấy có “cái ao” chu vi chẵn 1 mile, quãng gấp rưỡi Hồ Gươm (đợi bác kiếm hình  chứng minh thay lời thề nhé). Thu nhập của bố mẹ 6 số 0/năm và bạn ấy là con một. Bạn ấy đi làm cho nhà bác, từ lúc đang học năm cuối phổ thông. Giờ đang học mùa đầu tiên ở trường đại học danh tiếng top 5 thế giới và, vẫn làm cho nhà bác.
Bác cực kì kĩ tính, hay xét nét chi li, và  bác phải thừa nhận, bạn ấy làm  siêu giỏi, không thể bắt lỗi được.
Bạn ấy làm được tất cả các công đọan trong nhà hàng. Khách đông, xếp hàng ra đến cửa thì bạn ấy vẫn bình thản phục vụ người trước mặt mình một cách chu tất nhất, không bị cóng. Đột xuất có hôm tăng ca chạy 10 tiếng đồng hồ liền, vậy mà cuối ca, bác vẫn thấy bạn ấy cười chào khách, nhẹ nhõm như không.
Và cháu này, cả chục nhân viên Mỹ, đều siêu giỏi y như thế. Bạn ấy không phải đặc biệt. Đặc biệt chăng, là bạn ấy rất xinh trong con mắt người mẹ, như bác.
2. Ở đâu  trên trái đất này cũng phân biệt giàu-nghèo, sang-hèn…, y như nhau. Nhưng, người Mỹ tế nhị hơn chúng ta gấp vạn lần trong cư xử, họ giữ khỏang cách cho người nghèo không bị mặc cảm. Chỉ với trên dưới vài chục  đô, cháu có thể mua được cái áo, đôi giày rất đẹp, thiết kế bởi nhà tạo mẫu lừng danh, chuyên may đồ cho công nương Anh hay hòang tộc Thụy điển. H&M, Forever 21…là những cửa hàng như thế.
Phải nói thêm về Bạn ấy. Bạn ấy chạy cái xe van lọai bán tải, nổ ầm ầm và khi thấy bác  xách túi Hermès, bạn ấy bảo bố, mẹ cháu không dùng lọai này, đồng tiền vô ích. Bác xấu hổ quá, cất biệt từ đó tới nay cái “biểu tượng sang trọng” của xứ mình.
Cửa hàng hay Công ty nhà bác, bác chưa bao giờ bắt gặp cảnh không… chào hỏi những người lao công, bảo vệ. Thực khách ăn xong, 10 đủ chục cảm ơn “bồi bàn”-như cách gọi của cháu.
Đi Uber, không khó khăn gì có thể gặp tài xế là những người  có bằng cấp cao. Họ kiếm thêm ngòai giờ, thay vì đi nhậu và chém gió Facebook.
Bác nâng tầm quan điểm, gọi đó là giữ gìn-tôn trọng  nhân phẩm con người. Khi cả xã hội đồng lòng ứng xử tôn trọng nhau, lẽ thế xã hội thân ái với nhau hơn chăng ?
3. Nếu có coi thường, thì người Mỹ rất ghét người…lười lao động. Thành phố nào  bác qua cũng đầy người ăn xin, kể cả ở thủ đô  dầy đặc dân cổ cồn và, người ăn xin hầu hết là đàn ông trẻ, khỏe. Một lần bác  bảo, sức dài vai rộng thế kia mà đi ăn xin, tụi Mỹ con đã trả lời: họ chịu đi ăn xin tốt hơn rất nhiều không chịu làm gì chờ ăn trợ cấp xã hội.

(còn tiếp)