coy từ blog của Khải Đơn
Bà già ngồi trước mặt tôi tên Võ Thị Kim Hường, nhớ lại 2
năm đi ăn xin của mình và kể: “Có lần, thầy chùa cho tui 500 ngàn, mua
vé số 2 bà cháu đi bán. Có 2 thằng đi xe máy giật mất vé số. Đó là lần
duy nhất bị lừa thôi!” – Đầu đường xó chợ, ngủ lăn lóc ngoài vỉa hè, bến
xe, cửa chùa, nhưng chưa bao giờ bà Võ Thị Kim Hường bị ai nhẫn tâm làm
gì hay lừa đảo. Chẳng ai nỡ gì mà làm hại 1 bà già bệnh tật gần mù lòa
và một đứa cháu 2 tuổi.
Cho đến ngày bà ngỡ ngàng vì mình bị cô phóng viên kênh 14 lừa.
Bà Hường và cháu ngoại Trúc Ly
Bà Hường ngồi co chân lên trước mặt tôi và nói: “Tự dưng hôm đó ra
chợ ngồi ăn xin, có người lại chỉ mặt tôi là đồ lừa đảo, có người đi lại
nói ê bà già, trên báo nói là ăn xin lừa đảo.” – Chỉ nói được đến đó,
nước mắt bà rơi xuống. Trúc Ly nằm ngủ co chân gác lên đùi bà, như chưa
hề biết ngoài đời có người đã nhìn bà của bé như 1 kẻ lừa đảo.
Bà không hề biết, trên internet ngày hôm đó, cô phóng viên nọ đã viết 1 bài tên: “Day dứt câu chuyện người đàn bà không nhà dắt cháu đi xin ăn“, trong đó đầy những đoạn phim quay lén, những suy đoán, nghi ngờ hằn học.
Trên Kênh 14 hôm nay, comment về bà Hường đã bị tắt đi, nhưng chỉ vài
ngày trước đó, hơn 600 người (có lẽ phần nhiều trẻ măng như đứa con út
của bà) đã lên mạng và chửi bà không tiếc lời, theo kiểu: “Xã hội bây
giờ khó lường quá”, “Rõ mặt lừa đảo nhé!”….
Hóa ra không chỉ có 2 người ở chợ bà Bầu nói bà Hường lừa đảo, 600 công dân mạng cũng gọi luôn bà là lừa đảo.
Đại gia báo chí Tiền Phong, Kênh 14, Soha chung tay diệt trừ bà ăn xin
Soha viết 1 bài tổng hợp, với tít dành cho bà Hường “Người đàn bà tội nghiệp dắt cháu đi ăn xin và mối quan hệ với những thanh niên “đầu xanh đầu đỏ“-
Trong bài không tìm được chi tiết nào mô tả bà lừa đảo, nhưng Soha
nhanh chóng xếp bà Hường vào bài viết “Những người đàn bà “to gan” lấy
tay che mắt thiên hạ”
Chỉ vài ngày sau đó, không hiểu vì sao, báo Tiền Phong nhảy vào cuộc, viết ngay 1 bài tên: ‘Bà ăn xin bên cháu bé 2 tuổi’-Sự thật nhói lòng”
– Trong bài viết, tờ báo liên tục kể ra chuyện nào là bà Hường ngày xưa
không cưới chồng, chỉ sống với ông chồng(!?), bà Hường có con phạm tội,
đi tù thế nào, bà Hường có ông chồng là Phước Súng, buôn bán ma túy mấy
chục năm trước ra sao. Bài viết này khá giống với một bài chân dung
nhân vật trên báo chí.
Nguyên cớ của bài báo thì… mù tịt, bà Hường chẳng có công với ai,
chẳng làm được việc gì ghê gớm, cũng chẳng phải đã ra tay lừa đảo mấy
trăm người hay chém chết ai, tự dưng tờ báo đăng tất tần tật nhân thân,
quá khứ, chuyện đời, kể cả chuyện con gái bà… có thai không chồng và
đang bị cải tạo. Bài viết giống hệt kiểu thời viết về chân dung bố Lê
Văn Luyện hay người yêu đã chết của Nguyễn Đức Nghĩa.
Rõ ràng từ xưa bà Hường có phạm tội, có ở tù, có quản chế của phường.
Bà chẳng giấu ai chuyện đó, mà có giấu, đó cũng là giấu đi một nỗi khổ
sở của một kiếp đàn bà. Từ sau khi thụ án (lúc rất trẻ) đến tận bây giờ,
bà Hường chẳng phạm một tội gì, có chăng, là tội…ăn xin mà bị phóng
viên kênh 14 thấy.
Họ đã “tác nghiệp” bà Hường thế nào?
Bà Hường kể lại: “ Cô phóng viên kênh 14 đến gặp tôi, mua phở cho tôi
ăn, cô nói tôi cho cô xem giấy tờ. Cô xem xong thì bảo sẽ giúp đỡ tôi.
Nói rồi cô bỏ đi.” – Xấp giấy tờ cô gái kênh 14 xem cũng là xấp giấy tờ
tôi được xem, bà Hường gói nó cẩn thận vào 1 cái túi. Trên đường ăn xin,
ai cần bà xác nhận cái gì thì bà lấy ra. Bà muốn người ta biết vì sao
bà phải đi ăn xin.
Đáp lại sự thành thật và cầu khẩn sự giúp đỡ đó, cô phóng viên tuổi
teen của Kênh 14 (và những ai to bự hơn sau lưng cô) đã “tung bà lên
mạng” bằng tất cả sự hằn học, nghi vấn và cả những bình luận thiếu thiện
cảm. Tất cả chỉ để dẫn tới một điều duy nhất: bà già là kẻ lừa đảo.
Cuộc ngã giá của tình thương xót
Từ xưa đến nay, trên mặt báo, người ta có thể thấy nhà báo đồng loạt
“đánh” một ông to, bà bự, cô siêu mẫu, anh tỉ phú nào đó. Phải là ai đó
rất nổi tiếng, rất yêng hùng, nhà báo mới có thể xông vào đánh đấm.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cả tờ báo “đại gia” của miền
Bắc tên Tiền Phong, kênh thông tin mạnh nhất của tuổi teen Kênh 14 và cả
Soha cùng bay vào “mổ xẻ” bắt nạt… một bà ăn xin.
Chắc cũng là lần đầu tiên, một đại gia truyền thông có thể “làm lơ” cả diễn viên Ngân Khánh có thể bị… bà ăn xin đi kiện.
Tất nhiên là kênh 14 đã tìm ra 1 cách để thoát khỏi chuyện này, thật
êm thắm, dịu dàng và còn cười khẩy vào mặt bà già sắp chết đó, họ tiến
hành 1 cuộc ngã giá: Bà rút đơn thì “chúng con” sẽ nghĩ cách giúp cháu
bà.
Ngay sau đó, Kênh 14 đưa lên báo chuyện bé Trúc Ly cần giúp đỡ.
Trong suốt nhiều đoạn văn, kênh 14 viết: “Chính vì vậy, chúng tôi thiết
nghĩ nên chăng điều cần thiết ngay lúc đó là mang lại cho bé Trúc Ly
tất cả những thứ mà trẻ em được quyền hưởng? Hai tuổi, bé cần được ăn
uống đầy đủ dinh dưỡng để phát triển các chức năng như một đứa trẻ bình
thường chứ không phải bữa đói bữa no như trước đây. Hai tuổi, bé cũng
cần được đến trường, cần được học tập, vui chơi. Hai tuổi, bé cần biết
bao một mái nhà để che nắng, che mưa, cần biết bao tình yêu thương chăm
sóc, cần sự bảo vệ vững chắc thay thế cho cuộc sống đang quá bấp bênh
như bây giờ.” ( Đọc toàn bài báo)
Các anh chị/đại gia nhà báo trên mạng à, từ lúc đẻ ra Trúc Ly đã bị
xem là con của một người mẹ đi cải tạo. Nó đã sống từ lúc đẻ ra đến giờ
trong tay bà ngoại ăn mày của nó, bằng sữa bò và những ngày tháng trên
đường phố. Nó chưa bao giờ chết. Nó biết lay bà dậy khi bà bị xỉu giữa
đường, nó biết xin người khác giúp khi bà nó gục xuống vì bệnh tật. Hai
tuổi, nhưng Trúc Ly là đứa bé biết bảo vệ bà của nó.
Trước đó, khi người ta gần như đã quên đi quá khứ là con gái của bà
mẹ cải tạo thì nhờ có Tiền Phong và Kênh 14, giờ người ta đã biết thêm
nó là cháu của 1 bà ăn xin “lấy tay che cả bầu trời” và có 1 quá khứ…
trước 1975 đầy đen tối.
Bẩn thỉu lắm, kênh 14 ạ. Có đứa nào trong các bạn đã thò tay xuống
giúp con bé ấy có được cái hộ khẩu để đi học chưa? Hay các bạn lấy cái
sự giúp đỡ của cộng đồng mạng ấy ra để kì kèo ngã giá với bà già sắp
chết? Nếu bà rút đơn, bé Trúc Ly sẽ được giúp đỡ. Thật tuyệt – đó quả là
1 đòn hiểm – đòn của những cô cậu bé/biên tập viên/đại gia báo chí thừa
tiền, rải vài đồng ra giữ gìn uy tín, có là gì chăng?
Trong một phỏng vấn, bà Hường nói với tôi: “Tui không muốn gửi nó vào
trại nào. Tui đã hứa với con tui, sẽ nuôi con Ly tới lúc nó cải tạo về.
Hôm trước nó gọi điện nó nói nhớ con, không như hồi xưa đẻ ra đòi bóp
mũi cho chết. Tui bây giờ mến chân mến tay nó rồi, xa nhau sao đành. Hơi
thở của nó giờ là của tôi rồi.” – Đâu phải ai đi ăn mày, nghèo mạt rệp,
mới phải gửi con vào trại mồ côi đâu hả Kênh 14? Đâu phải người nghèo
nào cũng không có trái tim đâu? Con Ly là cháu ngoại bà Hường mà, bà ko
thương nó thì ai thương nó ở trên đời này? – Hay các anh chị Kênh 14
thương giùm bà ấy chăng?
Các anh chị đại nhà báo ạ, ngày đầu tiên gặp bà Hường, khi mua phở
cho bà ăn, Các anh chị không hề động lòng trắc ẩn nào với con bé ấy.
Nhưng giờ, đứng trước 1 bản tin đính chính, các anh chị dùng sự nhân ái
của cộng đồng làm bàn đạp cho 1 cuộc ngã giá.
Sẽ thế nào, nếu 1 ngày nọ, phóng viên kênh 14 ra đường và có người chỉ mặt cô ấy, nói:
Ê, phóng viên kênh 14 là đồ lừa đảo.
Ê, biên tập viên kênh 14 là đồ lừa đảo.
Phóng viên kênh 14 ăn xin lừa đảo, trên báo nói thế.
Các cô cậu ấy sẽ cảm thấy gì? Có giống như bà Hường đang ngồi trước mặt tôi đang cảm thấy không?
Nếu 1 ngày nào đó, phóng viên Tiền Phong và Soha không hề phạm 1 tội trạng nào trên đời này, bỗng nhiên thấy trên báo đăng rằng:
Mẹ phóng viên Tiền Phong bán ma túy
20 năm trước, ba phóng viên Tiền Phong chăn dắt gái.
Hiện nay, con trai phóng viên Soha đang ở tù.
Khi chúng tôi viết bài, cháu gái phóng viên Soha đang cải tạo vì làm gái mại dâm.
Họ có cảm thấy bị xúc phạm ko nhỉ?
Họ dường như ko nghĩ gì cả. Bởi vì họ thì ko thể ăn mày, họ quá giàu
có và quyền lực. Chỉ có bà Hường bị người cho tiền chỉ vào mặt và nói bà
lừa đảo.
Họ không thể thương xót một ai, nhất là 1 kẻ quá nghèo và cách xa thế giới đầy câu khách của họ.
Thế dơ bẩn lắm, Kênh 14 và Tiền Phong ạ!