Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

BÍ THƠ


Mình là người đầu tiên  dám mặc váy đi làm. Ngắn cũn cỡn. Giữa toàn
thể các bà các chị  đồng phục quần lụa đen áo Hồng kông trắng. Một dạng sơ mi chả thắt eo bóp co, thẳng đuồn đuỗn, không biết tự làm sao lại có tên rất mốt thế.
Xuất thân từ phong trào học sinh sinh viên, chàng yếu nghề nên tòa soạn phân chuyên trông coi nhà in. Bí thơ chi đoàn.
Chả nói cũng biết, giữa thời  ra khỏi đường biên Sài gòn mặc quần
loe bị rạch gần đến sịp, thì mình là đối tượng cá biệt nhất của cá biệt với
chàng Bí thơ.
Cuộc kiểm điểm triền miên nhiều kì họp chi đoàn, xoay quanh cái váy của mình.
Mình lại nhiều váy, chưa kể cặp giò thẳng tắp trắng tinh.
Một anh, Bắc kì lai như mình, nay đang lãnh đạo cơ quan phía nam, đồng lứa. Ngoài sân ghé tai thì thào trông em như Diana, vào cuộc im phăng
phắc.
Ủng hộ mình nhiệt liệt nhất là mấy chị  Việt tấn xã, người chế độ cũ còn  được phép đi làm ở cơ quan phát ngôn tầm chính phủ. Vì hoàn cảnh, phải ngầm.
Một chị, cười sau lưng mãi cũng chán, bạo gan đặt câu hỏi với  Bí thơ: giờ có hai cái quần Jean của Mỹ và Liên xô, quần Mỹ đẹp hơn (vụ này Bí thơ không  cãi) lại rẻ hơn, Bí thơ chọn cái nào?
Cuộc tranh luận trường kì, hóa ra  kết thúc rất chóng vánh bằng  chính câu trả lời của Bí thơ: Anh mua cái quần Mỹ nhưng trong đầu vẫn phải
hướng về quần Liên xô.
***

10 năm sau.

Mình lên làm xếp. Cất  Bí thơ lên hàng phóng viên.

Không chỉ mình, mà cả tòa soạn thương. Không ai chấp Bí thơ, với rất nhiều những đột biến gen mang màu khùng khùng nhưng, lành như đất thật như đếm.

Bí thơ về Cà mau, làm một phóng  sự hoan nghênh một số tư nhân phá
bờ bao ngăn nước mặn, bỏ lúa nuôi tôm. Thời điểm ấy, địa phương còn sợ trung ương hơn sợ cọp. Trung ương quy hoạch trồng lúa, trái trung ương  đồng nghĩa mang tội chết. Tỉnh có công văn
đòi truy tố.

Lần khác, về Kiên giang, bí thơ không viết báo mà gọi chủ tịch hội phụ nữ tỉnh tới, đưa ra mấy cái hình nhà  ngói khang trang của  các gia đình có con lấy Đài loan, yêu cầu tỉnh nên khuyến khích chứ không được cấm đoán hay làm khó dễ khi họ xuất cảnh.
Bí thơ bảo: bán thế là rất hời so với bán lẻ trong nước.

Đặt trong bối cảnh 20 năm trước, mới  thấu  nỗi xấc bấc xang bang của lãnh đạo cơ quan, và mới thấy các phát kiến của Bí thơ giá trị thế nào.

Mình buộc phải chuyển Bí thơ sang viết thể thao, bằng không thì chính mình nghỉ.

Trong một cuộc họp báo  triển khai chương trình toàn dân rèn luyện
sức khỏe do giám đốc sở lúc bấy giờ là ông Lê Bửu chủ trì, Bí thơ  phán, không nên hô hào suông mà hãy dùng  số tiền đó mở thêm nhiều vũ trường, không bài tập thể dục nào tốt  toàn thân bằng  khiêu vũ và phải là vũ trường mới thu hút được giới trẻ.

Thấy mặt mình ở đâu, ông Bửu hỏi về xây vũ trường ở đấy.

***

Bị tai nạn xe nứt sọ não. Hơn hai tháng Bí thơ không nhận ra vợ con và ai, trừ mình và một cô phóng viên cùng cơ quan.

Gần nửa năm sau đi làm lại, Bí thơ năm lần bảy lượt mời đi ăn trưa.  Một mình mình, tiệt không ai quá giang ăn theo.

Rồi mình cũng đi.

 Không cảm xúc, không cả đỏ mặt, Bí thơ nói như đang trình bày hoàn cảnh với xếp, là mình.

Sau tai nạn, Bí thơ không thể  làm gì được với vợ. Duy có hai lần, Bí thơ ngóc lên được nhờ nằm mơ thấy mình khỏa thân. Bị vợ chửi quá, nay nhờ mình vào nhà trọ để Bí thơ tự xem máy móc đã hỏng hẳn hay chưa. Dĩ nhiên, mình phải trong tình trạng như trong mơ Bí thơ thấy.

***

Bí thơ buộc phải nghỉ hưu sớm.

Mình không gặp lại Bí thơ lần nào.

Từ thuở phải làm tự kiểm vì mặc váy cho tới nay lên chức bà, ba mươi năm qua chưa bao giờ thâm tâm mình ngưng xót thương con người ấy.

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

DÂN PHẢI CẦU CỨU CỬA NÀO?

<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:10.0pt;font-family:"Times New Roman";
}

-->

*** Mặc nhiên, chỉ có dân 
khi  hữu sự, gõ cửa đại biểu cuốc hội để cầu cứu.


Nay ngược, Tâm đại biểu gửi đơn
thư cầu cứu khắp nơi, bản nào bản nấy  dăm ba chục trang, phô mấy trăm
bản, rải như  bươm bướm rừng Cúc phương.


Tâm đại biểu nói chắc như bắp
trên Báo Bắp Cải Việt ngữ-nguyên là cái sọt hứng rác rưởi,
khi đang ngồi  vã shushi bên Nhật, sẽ về sẽ về, để còn bla bla bla cho
quyền lợi cử tri.


Sáng nay, lá đơn trình báo về 
vì lí do sức khỏe, tuy tuổi 48 nhưng  thân xác 84, thay Tâm về dự khai mạc
cuốc hội.


 *** Một phần (cực nhỏ)
những vi phạm pháp luật của Tâm đại biểu, có thể  đọc
ĐÂY
. Các bác già này, tuy từng thắng giòn giã cả cựu Yến đại biểu lẫn Triển
luật xư, hình như vẫn a kay chuyện kiện cáo cũ, nên kì này tiếp tục chiến
đấu, có lẽ phải cho đến giải phóng miền Nam (lần nữa) mới thôi.


So với ông Nguyễn Đức Kiên,
tội danh của Tâm đại biểu sẽ nặng hơn gấp bội.


Diễn đạt thật nôm na để những
bạn không có chuyên môn tài chính dễ hiểu về một trong những trò ma của các ông
trùm tài phiệt, nó là  thế này.


Ông Kiên lập ra các công ty
con, với những dự án có thật,  rồi dùng vốn từ ngân hàng mà ông có cổ phần đổ
vào các dự án ấy. Tuy nhiên, sau khi rút được tiền rồi, ông chi vào dự án thì
ít, ông mang tiền đi buôn tiền, để
hưởng chênh lệch lãi xuất, thì nhiều.


Quy trình của Tâm đại biểu
không khác chút nào, chỉ duy nhất chỗ bôi đậm Tâm liều mạng hơn, các dự án ma toàn phần.


*** Quy định của ngân hàng
nhà nước, cá nhân và những người có liên quan (vợ chồng con cái họ hàng …)
không được sở hữu quá 20% vốn. Cả hai (trong số)  ngân hàng bị thanh tra,
Tâm đại biểu đều sở hữu  trên 30%.


Yến -Tâm  thân cận với  Chủ tịch nước,
dư luận nghiễm nhiên ghép những biến cố vừa qua của chị em nhà này vào cuộc
chiến Ba-Tư. Kì thực, việc thanh tra các ngân hàng của Tâm đại biểu được thực
hiện suốt từ tháng 5/2011. Cũng như kì án
sốc choáng
Nguyễn Đức Kiên, những người có liên quan  bị  công
an mời lên làm việc từ trước đó 4 tháng, người muộn nhất  cũng gần 2 tháng.


Rút kinh nghiệm tướng Thành tướng
Quắc, cơ quan điều tra nay bế quan tỏa cảng với truyền thông. Người mà, lí trí
mấy khi thắng nổi bả phú quý mồi vinh hoa. Chỉ thiệt cho  đám chè chén vỉa hè, mất hết cả uy tín với cộng đồng mạng vì những dự đoán dự báo  sai toét loét.


*** Sự hằn học của chị gái
Tâm đại biểu, cựu nghị Yến, là điều dễ hiểu và có thể  cảm thông. Tuy nhiên, việc chủ trương (và
chủ chi) trang mạng Quan làm báo lại là một hành động TỰ SÁT .


Cái Quan làm báo làm được, là
gây chút ít xáo chộn chong  ngày (chữ của bạn Mở miệng)  khiến dăm vài đại gia cực ghét xuất hiện
trước đám đông phải xuất đầu lộ diện, cùng dăm vài  chính khách hí hửng ăn theo (và hụt). Hết.


Và, đổ sông đổ biển cả khối
tài sản khổng lồ của cá nhân mình chỉ nhằm giải quyết khoản tự sướng trong chốc lát,
để rồi giờ này chạy nợ luật sư vụ li hôn từng đồng cắc nơi xứ người. Vụ này,
gọi là đàn bà nông nổi giếng thơi cũng đúng mà nói nhi nữ bất thường tình, cũng
không sai.


*** Dân phải cầu cứu cửa nào,
khi Nghị chả tha nổi mình Nghị, như thế?


<!--[if gte mso 10]>

table.MsoNormalTable
{
font-size:10.0pt;font-family:"Times New Roman";
}

-->

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Khi các đại nhà báo quyết tiêu diệt 1 bà ăn mày


Cho đến ngày bà ngỡ ngàng vì mình bị cô phóng viên kênh 14 lừa.


Bà Hường và cháu ngoại Trúc Ly


Bà Hường ngồi co chân lên trước mặt tôi và nói: “Tự dưng hôm đó ra
chợ ngồi ăn xin, có người lại chỉ mặt tôi là đồ lừa đảo, có người đi lại
nói ê bà già, trên báo nói là ăn xin lừa đảo.” – Chỉ nói được đến đó,
nước mắt bà rơi xuống. Trúc Ly nằm ngủ co chân gác lên đùi bà, như chưa
hề biết ngoài đời có người đã nhìn bà của bé như 1 kẻ lừa đảo.


Bà không hề biết, trên internet ngày hôm đó, cô phóng viên nọ đã viết 1  bài tên: “Day dứt câu chuyện người đàn bà không nhà dắt cháu đi xin ăn“, trong đó đầy những đoạn phim quay lén, những suy đoán, nghi ngờ hằn học.


Trên Kênh 14 hôm nay, comment về bà Hường đã bị tắt đi, nhưng chỉ vài
ngày trước đó, hơn 600 người (có lẽ phần nhiều trẻ măng như đứa con út
của bà) đã lên mạng và chửi bà không tiếc lời, theo kiểu: “Xã hội bây
giờ khó lường quá”, “Rõ mặt lừa đảo nhé!”….


Hóa ra không chỉ có 2 người ở chợ bà Bầu nói bà Hường lừa đảo, 600 công dân mạng cũng gọi luôn bà là lừa đảo.


Đại gia báo chí Tiền Phong, Kênh 14, Soha chung tay diệt trừ bà ăn xin


Soha viết 1 bài tổng hợp, với tít dành cho bà Hường “Người đàn bà tội nghiệp dắt cháu đi ăn xin và mối quan hệ với những thanh niên “đầu xanh đầu đỏ“-
Trong bài không tìm được chi tiết nào mô tả bà lừa đảo, nhưng Soha
nhanh chóng xếp bà Hường vào bài viết “Những người đàn bà “to gan” lấy
tay che mắt thiên hạ”


Chỉ vài ngày sau đó, không hiểu vì sao, báo Tiền Phong nhảy vào cuộc, viết ngay 1 bài tên: ‘Bà ăn xin bên cháu bé 2 tuổi’-Sự thật nhói lòng
– Trong bài viết, tờ báo liên tục kể ra chuyện nào là bà Hường ngày xưa
không cưới chồng, chỉ sống với ông chồng(!?), bà Hường có con phạm tội,
đi tù thế nào, bà Hường có ông chồng là Phước Súng, buôn bán ma túy mấy
chục năm trước ra sao. Bài viết này khá giống với một bài chân dung
nhân vật trên báo chí.


Nguyên cớ của bài báo thì… mù tịt, bà Hường chẳng có công với ai,
chẳng làm được việc gì ghê gớm, cũng chẳng phải đã ra tay lừa đảo mấy
trăm người hay chém chết ai, tự dưng tờ báo đăng tất tần tật nhân thân,
quá khứ, chuyện đời, kể cả chuyện con gái bà… có thai không chồng và
đang bị cải tạo. Bài viết giống hệt kiểu thời viết về chân dung bố Lê
Văn Luyện hay người yêu đã chết của Nguyễn Đức Nghĩa.


Rõ ràng từ xưa bà Hường có phạm tội, có ở tù, có quản chế của phường.
Bà chẳng giấu ai chuyện đó, mà có giấu, đó cũng là giấu đi một nỗi khổ
sở của một kiếp đàn bà. Từ sau khi thụ án (lúc rất trẻ) đến tận bây giờ,
bà Hường chẳng phạm một tội gì, có chăng, là tội…ăn xin mà bị phóng
viên kênh 14 thấy.


Họ đã “tác nghiệp” bà Hường thế nào?


Bà Hường kể lại: “ Cô phóng viên kênh 14 đến gặp tôi, mua phở cho tôi
ăn, cô nói tôi cho cô xem giấy tờ. Cô xem xong thì bảo sẽ giúp đỡ tôi.
Nói rồi cô bỏ đi.” – Xấp giấy tờ cô gái kênh 14 xem cũng là xấp giấy tờ
tôi được xem, bà Hường gói nó cẩn thận vào 1 cái túi. Trên đường ăn xin,
ai cần bà xác nhận cái gì thì bà lấy ra. Bà muốn người ta biết vì sao
bà phải đi ăn xin.


Đáp lại sự thành thật và cầu khẩn sự giúp đỡ đó, cô phóng viên tuổi
teen của Kênh 14 (và những ai to bự hơn sau lưng cô) đã “tung bà lên
mạng” bằng tất cả sự hằn học, nghi vấn và cả những bình luận thiếu thiện
cảm. Tất cả chỉ để dẫn tới một điều duy nhất: bà già là kẻ lừa đảo.



Cuộc ngã giá của tình thương xót


Từ xưa đến nay, trên mặt báo, người ta có thể thấy nhà báo đồng loạt
“đánh” một ông to, bà bự, cô siêu mẫu, anh tỉ phú nào đó. Phải là ai đó
rất nổi tiếng, rất yêng hùng, nhà báo mới có thể xông vào đánh đấm.


Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi thấy cả tờ báo “đại gia” của miền
Bắc tên Tiền Phong, kênh thông tin mạnh nhất của tuổi teen Kênh 14 và cả
Soha cùng bay vào “mổ xẻ” bắt nạt… một bà ăn xin.


Chắc cũng là lần đầu tiên, một đại gia truyền thông có thể “làm lơ” cả diễn viên Ngân Khánh có thể bị… bà ăn xin đi kiện.


Tất nhiên là kênh 14 đã tìm ra 1 cách để thoát khỏi chuyện này, thật
êm thắm, dịu dàng và còn cười khẩy vào mặt bà già sắp chết đó, họ tiến
hành 1 cuộc ngã giá: Bà rút đơn thì “chúng con” sẽ nghĩ cách giúp cháu
bà.


Ngay sau đó, Kênh 14 đưa lên báo chuyện bé Trúc Ly cần giúp đỡ.
Trong suốt nhiều đoạn văn, kênh 14 viết: “Chính vì vậy, chúng tôi thiết
nghĩ nên chăng điều cần thiết ngay lúc đó là mang lại cho bé Trúc Ly
tất cả những thứ mà trẻ em được quyền hưởng? Hai tuổi, bé cần được ăn
uống đầy đủ dinh dưỡng để phát triển các chức năng như một đứa trẻ bình
thường chứ không phải bữa đói bữa no như trước đây. Hai tuổi, bé cũng
cần được đến trường, cần được học tập, vui chơi. Hai tuổi, bé cần biết
bao một mái nhà để che nắng, che mưa, cần biết bao tình yêu thương chăm
sóc, cần sự bảo vệ vững chắc thay thế cho cuộc sống đang quá bấp bênh
như bây giờ.” ( Đọc toàn bài báo)


Các anh chị/đại gia nhà báo trên mạng à, từ lúc đẻ ra Trúc Ly đã bị
xem là con của một người mẹ đi cải tạo. Nó đã sống từ lúc đẻ ra đến giờ
trong tay bà ngoại ăn mày của nó, bằng sữa bò và những ngày tháng trên
đường phố. Nó chưa bao giờ chết. Nó biết lay bà dậy khi bà bị xỉu giữa
đường, nó biết xin người khác giúp khi bà nó gục xuống vì bệnh tật. Hai
tuổi, nhưng Trúc Ly là đứa bé biết bảo vệ bà của nó.


Trước đó, khi người ta gần như đã quên đi quá khứ là con gái của bà
mẹ cải tạo thì nhờ có Tiền Phong và Kênh 14, giờ người ta đã biết thêm
nó là cháu của 1 bà ăn xin “lấy tay che cả bầu trời” và có 1 quá khứ…
trước 1975 đầy đen tối.



Bẩn thỉu lắm, kênh 14 ạ. Có đứa nào trong các bạn đã thò tay xuống
giúp con bé ấy có được cái hộ khẩu để đi học chưa? Hay các bạn lấy cái
sự giúp đỡ của cộng đồng mạng ấy ra để kì kèo ngã giá với bà già sắp
chết? Nếu bà rút đơn, bé Trúc Ly sẽ được giúp đỡ. Thật tuyệt – đó quả là
1 đòn hiểm – đòn của những cô cậu bé/biên tập viên/đại gia báo chí thừa
tiền, rải vài đồng ra giữ gìn uy tín, có là gì chăng?


Trong một phỏng vấn, bà Hường nói với tôi: “Tui không muốn gửi nó vào
trại nào. Tui đã hứa với con tui, sẽ nuôi con Ly tới lúc nó cải tạo về.
Hôm trước nó gọi điện nó nói nhớ con, không như hồi xưa đẻ ra đòi bóp
mũi cho chết. Tui bây giờ mến chân mến tay nó rồi, xa nhau sao đành. Hơi
thở của nó giờ là của tôi rồi.” – Đâu phải ai đi ăn mày, nghèo mạt rệp,
mới phải gửi con vào trại mồ côi đâu hả Kênh 14? Đâu phải người nghèo
nào cũng không có trái tim đâu? Con Ly là cháu ngoại bà Hường mà, bà ko
thương nó thì ai thương nó ở trên đời này? – Hay các anh chị Kênh 14
thương giùm bà ấy chăng?


Các anh chị đại nhà báo ạ, ngày đầu tiên gặp bà Hường, khi mua phở
cho bà ăn, Các anh chị không hề động lòng trắc ẩn nào với con bé ấy.
Nhưng giờ, đứng trước 1 bản tin đính chính, các anh chị dùng sự nhân ái
của cộng đồng làm bàn đạp cho 1 cuộc ngã giá.


Sẽ thế nào, nếu 1 ngày nọ, phóng viên kênh 14 ra đường và có người chỉ mặt cô ấy, nói:


Ê, phóng viên kênh 14 là đồ lừa đảo.


Ê, biên tập viên kênh 14 là đồ lừa đảo.


Phóng viên kênh 14 ăn xin lừa đảo, trên báo nói thế.


Các cô cậu ấy sẽ cảm thấy gì? Có giống như bà Hường đang ngồi trước mặt tôi đang cảm thấy không?


Nếu 1 ngày nào đó, phóng viên Tiền Phong và Soha không hề phạm 1 tội trạng nào trên đời này, bỗng nhiên thấy trên báo đăng rằng:


Mẹ phóng viên Tiền Phong bán ma túy


20 năm trước, ba phóng viên Tiền Phong chăn dắt gái.


Hiện nay, con trai phóng viên Soha đang ở tù.


Khi chúng tôi viết bài, cháu gái phóng viên Soha đang cải tạo vì làm gái mại dâm.


Họ có cảm thấy bị xúc phạm ko nhỉ?


Họ dường như ko nghĩ gì cả. Bởi vì họ thì ko thể ăn mày, họ quá giàu
có và quyền lực. Chỉ có bà Hường bị người cho tiền chỉ vào mặt và nói bà
lừa đảo.


Họ không thể thương xót một ai, nhất là 1 kẻ quá nghèo và cách xa thế giới đầy câu khách của họ.


Thế dơ bẩn lắm, Kênh 14 và Tiền Phong ạ!


BA-TƯ


TW 6 vừa kết thúc nối ngay vào cơn bão truyền thông, trên trang nhất các báo mạng, ngày nào cũng ngập những cái tít đầy phép ẩn dụ:

Khi về quê, tôi sẽ trả lại nhà cho Đảng

Không làm được thì gửi đơn xin nghỉ

Vinashin chưa phải là chấm hết

Cử tri cả nước sẻ chia tâm huyết cùng Chủ tịch

Không hoàn thành nhiệm vụ thì rút lui

Nếu ai đang nhóc cổ đợi đợt phản pháo, ăn miếng trả miếng sẽ nhầm to. Sáng chủ nhật là bài phát biểu trước lũ đang tuổi xơi món canh gà Thọ xương. Thứ hai là phát biểu trước cuốc hội ngày khai mạc, trình bày với bá tánh tình hình kinh tế nước nhà ra sao, đường đi nước bước của chính phủ sẽ thế nào để tháo gỡ các khó khăn...Bọn nhà báo mà rình được những câu hớ hiếm như kể trên từ anh Ba, Beo cùi.

Vì sao Beo biết, đồng câu trả lời vì sao Beo luôn luôn thích giai này, vì đây là anh Hai Nam bộ chân truyền, người lớn làm việc lớn, không chấp vặt. Được cái nữa, sống Hà nội bao năm không bị pha tạp tý nham hiểm, tý lá mặt lá trái nào của tính cách mấy anh Bắc kì cục.