Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2012

KẾT LUẬN CỦA BEO

*** Ba câu hỏi chị đặt ra cho các chú, dả nhời ngắn
gọn, nhanh nhanh, chị dức đầu lắm dồi.

Thứ nhất: Việc giao đất, thu hồi đất đối với gia đình Đoàn Văn Vươn đúng, sai ở
điểm nào, trách nhiệm thuộc cá nhân nào?


Thứ hai, việc tổ chức cưỡng
chế có đúng quy định của pháp luật không, cách thức tiến hành cưỡng chế có đúng
không, sai ở điểm nào? Nếu sai, ai chịu trách nhiệm?
Thứ ba, các tài sản như nhà, ao cá của ông Đoàn Văn Vươn như báo chí phản ánh
là đã bị phá hủy thì do ai có chủ trương, ai thực hiện việc này?


Mà thôi, hai câu đầu các chú khỏi dả nhời. Chị quyết luôn:
giao Viện kiểm sát, Bộ công an điều tra làm dõ đúng sai dư luật đang định. Xử
lí cương quyết đúng người đúng tội.


Câu thứ ba, các chú nhanh chân khởi tố dồi hử, tốt,
tiếp tục. Cái nào báo chí nói láo, lôi ra vả gẫy răng vài thằng làm gương.


Ngoài da, chị giao thêm cho cái bộ gì người nhà anh
Vươn đang làm thanh cha ý nhở, đấy, cái bộ đấy là tổng kiểm kê lại toàn bộ số
các hộ nhận đất, lớp thời cụ Kiệt lớp thời cụ Khải,  xem còn bao nhiêu. Nhập nhèm giữa thời hai cụ
này là tù mọt gông đấy vì  luật hai cụ vênh nhau 180 độ luôn.


Ngoài da, chị giao bộ tư pháp…

Thôi, tới giờ chị đi mát
xa dồi,  các chú cứ chiểu thế mà làm.

TIÊN LÃNG: GỐC CỦA GỐC VẤN ĐỀ

Có cái gì thúc đẩy việc sửa
đổi hiến pháp nhanh hơn, khách quan hơn bằng những vụ việc như ở Tiên lãng?


Trả lời được câu hỏi này tức
là hiểu được gốc của gốc sự ầm ĩ  Tiên
lãng, nằm ở đâu.

CHÍNH QUYỀN TIÊN LÃNG SAI TỪ ĐÂU?

*** Chiều nay (không phải
sáng như Vịt nát đưa tin), ông Nghìn Cân sẽ đích thân đứng ra phân xử, chốt lại
vụ Tiên lãng.


Nước mình, mang luật ra mà
đấu với nhau, phe nào cũng thắng nếu muốn cho thắng và thua tất nếu muốn cho
thua. Đặc biệt là luật đất đai, một bộ luật 
10 năm ba lần sửa với cơ man nào là văn bản dưới luật chồng chéo dẫm đạp
lên nhau. Đây cũng là bộ luật quan trọng bậc nhất quốc gia vì liên quan đến
toàn bộ dân chúng, trừ những người sống trên cung Hằng.


Quay lại vụ Tiên lãng. Sai
lớn nhất là không cập nhật được văn bản luật mới nhất nên việc cấp mảnh đất thứ
hai cho anh Vươn vẫn áp dụng luật cũ. Sai thứ nhì là trong suốt quá trình từ
khi cấp mảnh thứ nhất cho tới ngày cưỡng chế đã du di hầu hết sai phạm của anh
Vươn. Cuối cùng là việc cưỡng chế, dùng 
biện pháp bạo lực không cần thiết.


*** Mình có một phát hiện và
một nỗi lo. Thế quái nào căn nhà canh đầm (xây trái phép) bị  xã san 
bằng của anh Vươn mái xanh, qua tới báo Lao động mái thành  màu đỏ. Tiên lãng ồn ào nốt hai ba ngày nữa,
các chiến sĩ trên mặt trận tư tưởng  quay phím lại sở
trường
mông vú cướp giết hiếp, coi như cựu hoa hậu Mai Phương Thúy toi. Ai đời đã nằm ngửa lại còn mặc
quần áo, quần áo lại còn là cuốc phục…


*** Chùa miền Bắc đầu năm. Tự
dưng thấy thanh sạch thơ thới hẳn khi bước vào. Có những nguyện cầu, mong ước
nó đơn giản hồn nhiên như thế này. Hình ở chùa Tảo sách.



Các bà các cô hạ lễ thụ lộc
ngay sân đền An Phụ.



Sân bay Nội bài. Trông ngồi dễ
thương chưa.


Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

CHUYỆN CHÉP TRONG TOILET

Khi hầu khắp thiên hạ coi
toilet thuần tắm táp ỉa đái, nó, thì khác. Nào tranh nào tượng rồi đá Ý kính
Nhật bồn tắm Đức, toilet là niềm tự hào nhất trong căn nhà của nó.


Sáng. Nhẩn nha khẩy khẩy nắp
hộp kem đáng răng, bõm, một con chuột phi thẳng vào bồn cầu. Nó,
phản xạ nhanh không kém, đóng bập nắp, trước khi cái sợ ập đến.


Cũng lạ. Không thể giải thích
vì sao phụ nữ toàn thế giới này lại sợ chuột. Nó, không ngoại lệ.


Giật nước cả chục lần, hí
nắp, vẫn thấy con chuột giẫy giụa quay vòng vòng bên trong. Nó bỏ đi làm. Khóa
trái cửa và không nói cho ai biết.


Cả ngày, ám ảnh trong bồn
cầu có con chuột.


Tối. Hí nắp. Cặp mắt con
chuột trồi lên mặt nước. Đen mun. Ngơ ngác. Lại giật nước cả chục
lần.


Cả đêm nó ám ảnh, chuột chết
mắt nhắm hay mở.


Không ngủ được. Nó mò xuống
bếp lấy cái túi rác, chậm rãi cẩn thận lồng đến 3 lớp vào nhau. Chần chừ lựa
chọn đôi đũa hay kẹp gắp đá. Đũa có thể tuột tay kẹp gắp đá cho chắc ăn. Lên
tới nửa cầu thang, nghĩ tiếc cái đồ gắp đá 
bằng inốc, nó lại chạy xuống đổi đôi đũa.


Nó chờ sáng. Dù gì, nó cũng
vẫn sợ chuột.


Cẩn thận luồn cái bao rác kín
quanh bồn cầu trưóc khi mở nắp, đề phòng con chuột nhảy ra. Tay
nó lạnh ngắt. Né mặt sang một bên không dám nhìn.


Con chuột không còn trong bồn
cầu.


Ngồi thừ bên cạnh bồn cầu, nó
không có ý định tìm xem con chuột trốn đâu hay đã trôi theo ống cống.


Liệu chuột có linh hồn?