Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Chiến tranh?

Copy từ facebook của Nhân Tuấn Trương

Giả sử Hoa Kỳ và Pháp có đưa ra bằng chứng đầy đủ chứng minh Damas sử dụng vũ khí hóa học, vấn đề « trừng phạt » nước này vẫn tùy thuộc chiều yếu tố :
1/ Về Luật quốc tế « Jus ad bellum – quyền gây chiến tranh ». Trên lý thuyết, Hoa Kỳ và Pháp (cùng các nước khác như khối Ả Rập) có không “quyền” gây chiến tranh với Syrie, ngoại trừ 2 trường hợp : trường hợp « tự vệ », chiếu theo nội dung điều 2 phần 4 Hiến chương LHQ và trường hợp được hội đồng bảo an LHQ bật “đèn xanh”, theo nội dung chương VII của Hiến chương này. Thủ tục « bật đèn xanh » bị cản trở do veto của Nga và TQ. Hoa Kỳ và các nước liên quan khó vịn vào lý do « tự vệ », cho rằng an ninh quốc gia bị đe dọa vì việc sử dụng bừa bãi hơi độc. Mà việc sử dụng khí độc, được qui định theo công ước Genève 1929, trên thực tế không nước nào tôn trọng. Tuy vậy Hoa Kỳ và các nước liên hệ có thể vịn « quyền can thiệp vì nhân đạo » hay « quyền can thiệp vì đối tượng phạm tội diệt chủng ». Quyền can thiệp này chỉ mới xuất hiện vài thập niên sau Thế chiến II, được các học giả bàn cãi, và đề nghị như là một bộ luật bắt buộc : “jus in bello – luật pháp trong chiến tranh”. Việc sử dụng khí độc đã được chứng minh, nhưng khó khăn là phải xác định được phe nào sử dụng mà việc này không dễ. 
2/ Quyền lợi chiến lược. Tác nhân chính Hoa Kỳ, rõ ràng nước này không có lợi ích chiến lược (khi đánh Syrie), nếu so sánh với Irak, Afghanistan hay Kuweit. Tâm điểm chiến lược của HK trong khu vực này là Do Thái. Trong khi Syrie truyền thống thuộc ảnh hưởng của Nga (trước đây là Liên Xô), nước này có căn cứ hải quân đóng ở đây. Việc chiến tranh, cho dầu chỉ hạn chế bằng việc ném bom mà không đổ quân, cũng có thể gây đụng chạm đến quân lực Nga. Việc này nếu xảy ra, phản ứng của Nga sẽ không như TQ trong vụ ném bom lầm tòa đại sứ TQ ở Serbie (vụ can thiệp của OTAN tại Kossovo). Mặt khác, Damas có thể mở rộng chiến tranh qua Thổ Nhĩ Kỳ hay Do Thái, các đồng minh của HK, việc này có thể lôi kéo Iran và các nước Ả Rập vào vòng chiến. Cuộc chiến do đó sẽ không kiểm soát được.
3/ Qua kinh nghiệm các nước Bắc Phi (Tunisie, Libye và Ai Cập…), sự can thiệp của HK, Anh và Pháp tại Libye rốt cục không đem lại nền dân chủ thực sự và ổn định cho nước này. Xã hội các nước hồi giáo Ả Rập không tương đồng với các nước cộng sản Đông Âu. Rốt cục các cuộc bầu cử tự do được tổ chức, thay vì xây dựng đất nước ổn định như các nước Đông âu, phe Hồi giáo cực đoan chiếm được chính quyền. Kinh Coran được đưa vào « hiến pháp », luật lệ từ thời trung cổ được áp dụng lại. Việc này làm đảo lộn văn hóa và trật tự cũ, đem lại bất ổn cho người dân và làm đất nước suy thoái. Cuộc « nội chiến » tại Syrie mang nhiều hơi hướm của một cuộc chiến tranh « tôn giáo » giữa các phe pháp Hồi giáo, do đó dư luật trong nước Mỹ phần lớn là chống.
4/ Vấn đề danh dự : TT Obama đã tự trói mình khi tuyên bố : sử dụng vũ khí hóa học là vượt qua « lằn mức đỏ ». Mức đỏ đã vượt. Rốt cục đánh không xong, lý do nào đánh ? HK có quyền lợi gì mà đánh ? trong khi nguy cơ cuộc chiến có thể lan tràn. Mà không đánh cũng không được, danh dự nước Mỹ để đâu ? Rốt cục Obama thoái lui chiến thuật chờ thảo luận ở Quốc hội.

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

AI CHO CHÚNG TA DŨNG CẢM ?

Beo đặt vấn đề như vầy trên facebook:
Các bạn có thấy lạ không, chúng ta, hầu hết là nhà báo đang chơi trong group này, lên án kịch liệt báo chí lá cải với những thông tin bẩn thỉu tồi tệ, nhưng rồi nó vẫn hoành hành trên các mặt báo. Vậy trách nhiệm (với xã hôi, với chính nghề ghiệp mình) của các bạn và tổng biên tập của các bạn ở đâu và tới đâu? Nỗi bức xúc của các bạn không lẽ chỉ mang lên mạng ảo chửi thề...?
Và một bạn đã viết rất hay thế này:
Vũ Cát Cát Thú thật là em chờ đợi cái Văn Đàn Thế Kỷ 21 từ lâu lắm rồi đấy. Có bác nào đứng dậy treo cờ là em bỏ cơm theo ngay. Không có những cái lưới lọc thì cũng chỉ dừng lại ở cái mức ông này chửi ông kia là hết. Đừng để cái thẻ nhà báo thành miếng bìa cắt dán cho oai!

Vũ Cát Cát Em mạo muội thế này ạ. Nguyên nhân nó hơi sâu xa 1 tí, báo chí nhà mình cóc phải là báo chí vô sản nữa, nên từ trong cá nhân chúng ta đều mong đợi sự ổn định và sợ những cú shock. Chúng ta e nó ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân của chúng ta, nên chúng nócứ lờ nó đi. Đó là một sự hèn nhát, sỉ nhục với giới làm trí thức.
Giới giải trí ạ? Xem TV đi, một loạt các chương trình listing sự kiện nghệ thuật, điểm tin nghệ sĩ, có ông nào dám nói đến chuyện Đàm Vĩnh Hưng và chú Nguyễn Ánh 9 không? Vì sao ạ? Vì nó ứ phải chuyện vui, ứ phải chuyện giải trí. Đâm ra cái khả năng lý luận của chúng ta nó cứ mòn như đít con đỉa ấy, thậm chí còn chả bấu được vào đâu. Vô định và nhợt nhạt.

Xã hội thì sao? Hàng trăm tổ chức giáo dục đang hàng ngày làm băng hoại giới trẻ, Tâm Việt kia kìa, ai ai cũng biết nó vớ vẩn, cùng với cả đám bậu sậu đang đòi làm thay đổi cục diện giáo dục nước nhà. Một đám trí thức chúng ta ở đây có làm gì đâu?
Nếu chúng ta DÁM DÙNG NHỮNG TỪ NGỮ MẠNH MẼ NHƯ MIÊU TẢ NGỰC HAY MÔNG CỦA MẤY CON ĐÀN BÀ để LỘT HẾT NHỮNG CÁI GÀN DỞ VÀ NGƯỢC CHIỀU CỦA XÃ HỘI thì liệu còn mấy người dám tự nhận mình là nhà báo?

Đã viết thì đừng có cầm chừng. Càng viết phải càng làm rõ, càng làm mạnh, và làm tới khi nào tới nơi thì thôi, tới khi nào nó trở thành tâm điểm của ngày hôm đó thì thôi. 

Ngày hôm nay, có nhà báo nào dám nói mạnh vụ cái chết của bé Hương hay không? Có ai kêu gào lên hay không?

Vũ Cát Cát Em chẳng nghĩ ai là con sâu, con kiến cả. Ngày xưa bao nhiêu cái văn đoàn đâu có cần con voi con hổ nào dựng lên đâu, nhưng nó là cái quy chuẩn rõ ràng, chỉ có những người đứng trong đó, được công nhận trong đó mới được những nhóm khác công nhận. 
Anh
 em vẫn hay kêu chuyện mất bài, mất ảnh. Vậy thì tạo thành cái thói quen đi, anh hùng anh bá lên 1 tí, thấy mượn bài thì phóng xe sang đứng giữa tòa soạn đối phương mà quát, đòi công bằng. Cho cái xã hội này thấy, là những ông trí thức cũng không ngán ai, và dám bảo vệ cái ăn cái mặc của mình đàng hoàng. 
Làm thêm cái public "bêu-board", thằng nào bài nào vớ vẩn dán lên đấy cho người ta cạch. 

Cái xã hội này đã mafia, thì ta phải đấu lại nó bằng sự mạnh mẽ. Chúng ta còn chẳng bảo vệ nội thanh danh của chúng ta, thì làm cóc gì có ai bảo vệ quyền lợi người đọc???


Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

CHÍN- THÌ PHẢI CHẮN NỮA

(Entry này chỉ tồn tại nếu bài báo này http://vtc.vn/13-409573/giai-tri/nguyen-anh-9-mo-xe-thanh-lam-dam-vinh-hung-ha-ho.htm ghi đúng sự thật. Cầm bằng ngược lại, Beo sẽ xóa entry và xin lỗi nhạc sĩ khả kính Nguyễn Ánh 9).
Beo đi chợ, hay bỏ một hai đồng mua mấy tờ tạp chí dắt ở chỗ tính tiền. Đại khái nhìn cái bìa, khi thì ngập ngụa hàng dăm tháng liền  hình cặp vợ chồng lốc nhốc một lũ con, giờ đang hot là cu con hoàng gia nhăn nhúm như khỉ ăn ớt vì vừa chui ra từ cái lỗ hoàng tộc.
Thế nhưng, bảo Beo so sánh về lá cải Tây Mỹ có giống Việt ta không, ngang thầy bói sờ đít voi.
Nhìn nhận đánh giá gần như toàn bộ làng âm nhạc hiện nay, cụ 9 lần lượt dạy thế này:
Hồi xưa, người nhạc sỹ viết ca khúc từ những cảm xúc thật của họ, họ viết ra để chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cho mọi người chứ họ không viết nhạc để bán. Còn bây giờ, nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng nên âm nhạc không có hồn, không có cảm xúc thật của người sáng tác.
Vì cụ không chỉ rõ, những nhạc sĩ như Anh Quân, Huy Tuấn, Đức Trí, Tuấn Khanh, Lưu Thiên Hương, Lê Cát Trọng Lý, Hà Quang Minh…thuộc lớp nhạc sĩ bây giờ hay hồi xưa, nên không dám lạm bàn sâu xa. Beo chỉ thấy rằng nhạc sỹ viết nhạc theo yêu cầu đơn đặt hàng, đặc biệt đo ni đóng giày theo đơn đặt hàng của ca sĩ, thì có sự cộng hưởng, thăng hoa nghệ thuật nào hơn được nữa.
Ngày xưa, cụ nhẹ nhàng hoa lá buồn ơi hãy đến với ta để quên chuyện tình xót xa. Ngày nay, lớp hậu sinh khả ố nó nồng nàn em yêu anh cuồng dại yêu anh đến tan cả em ra… hay đêm hôm nay ta trao cho nhau những khát khao…Cụ và chúng nó, như người bận áo tứ thân người quần jean, không thể dùng chuẩn thẩm mỹ cái này để đánh giá cái kia tâm hồn hay vô cảm, và ngược lại.
Cụ, hơn cả thế, lại còn sổ toẹt hết.
Thứ đến, cụ  bàn về  đám cục cưng sâu bít cần câu cơm của lá ngón Việt: ca sĩ. Cụ quăng tiếp một cục shit mà thú thực, từ cái lỗ đít voi Tây Mỹ trên kia, chưa bao giờ Beo đọc được nó dám ị ra để trát vào mặt đồng nghiệp như thế.
Beo ủng hộ nhiệt liệt phản hồi của ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng (
vì câu chuyện của cụ ở đây không chỉ dừng ở góc độ  luận bàn về nghệ thuật nữa, nó nhảy sang lĩnh vực nhân cách một bậc cha chú, Chín mà thiếu chắn.
Và mắt xích cuối cùng, khán giả. Cụ bảo Nếu trong một gia đình chỉ có tối ngày đi kiếm tiền thì tinh thần nghệ thuật của họ chết rồi, bị tiền bạc chi phối hết. Beo đang nghĩ nếu không có tiền, làm sao cho con học nhạc, làm sao mua đĩa-không-nhái, làm sao vào nhà hát nghe live để phân biệt Hồng Nhung thật hơn Mỹ Linh Mỹ Linh ít kịch hơn Thanh Lam…Nếu không có tiền, tinh thần nghệ thuật chỉ dừng ở mức thưởng ngoạn những âm thanh mono những gameshows ca hát trên các chương trình TV miễn phí, rồi tinh thần ấy sẽ đi về đâu tới đâu…? Có tiền và không tiền, thật cũng chưa biết tinh thần nào chết nhanh hơn tinh thần nào.
Theo tôi, thị trường nhạc Việt vẫn đang nằm yên. Rồi từ từ, nhạc thị trường sẽ rớt dần và tới một giai đoạn nào đó, nghệ thuật sẽ lên ngôi. Nhạc thị trường tự động phát sinh rồi sẽ tự động chết bởi những gì không hay sẽ không tồn tại. Tôi tin tưởng như vậy.
Viết về những cái ai cũng hiểu-biết-trừ-mình-cụ-không là thừa. Thế nên, đoạn này rất, rất nên thông cảm cho những ước mơ, bao giờ cho đến ngày xưa, của cụ.

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

ANH


Tự dưng nhớ một chiều buồn ngồi uống rượu vỉa hè với Chu Hoạch. Ông anh còn nợ mình bức chân dung vẽ dở và mình nợ ông anh tập bản thảo thất lạc vì mất file. Chép lại bài này vào ngày rằm tháng Bảy, gửi xuống cho ông anh chốn ấy thay món nhắm nhâm nhi cùng li rượu nhạt.

Anh tựa bài thơ không chép được
Mà đành lòng em phải thuộc từng câu
Thuộc bằng ngày nghe và đêm âm thầm nhắc
Thuộc bằng hè mưa và thu mơ màng nắng
Mà tháng mà năm
Mà đắng mà cay
Vẫn ngọn nguồn câu hát
Anh tựa màu xanh trái đất này
Ngày từng ngày nên biển mặn rừng cay
Là mắt là tay là giọng buồn em hát
Là nắng là mưa là khoảng vắng em chờ
Ôi tình yêu là gì
Mà suốt một đời ai dễ đã từng qua