Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

AI LÀ SIÊU LỪA? (TIẾP)

*** Beo nói về khỏan tiền ủy thác từ các ngân hàng trước.
Việc “buôn tiền” lẫn nhau giữa các ngân hàng, cho đến giờ phút này chưa có bất cứ văn bản cấm chính thức nào của ngân hàng nhà nước.
Việc ôm tiền đến Vietinbank của các ngân hàng nạn nhân, không phải là việc mờ ám bí mật, tất cả đều thực thi theo nghị quyết của hội đồng quản trị ngân hàng ấy.
Tòan bộ số tiền ủy thác đều gửi chính xác vào tài khỏan chính thức của ngân hàng Vietinbank.
Tiền gửi đủ 24h là ngân hàng đã buộc phải trả lãi suất. Nói từ phía khác, trong 24h ấy ngân hàng phải kinh doanh, từng đồng một, khỏan tiền gửi, tạo ra lãi để hưởng chênh lệch. Và 4 ngàn tỷ kia, từng khỏan một, nằm bao lâu trong mục báo có (từ  tài chính) của Vietinbank, trước khi nó được hô biến. (Beo chưa nói đến việc nó hô biến vào túi ai).
Bạn có tin rằng: HĐ QT của Vietinbank suốt một thời gian dài không hề hay biết việc các ngân hàng (tầm cỡ từ lớn tới rất lớn) kia đang ăn chênh lệch tỉ giá từ nhà mình, đang kiếm ăn trên lưng mình?
Và đến đọan này, thì bạn có còn tin rằng Vietinbank, không hưởng lợi do lừa đảo mà có hay, vô can trước các nạn nhân hay không?
*** Giờ nói đến những nạn nhân không phải ngân hàng.
Bản chất quan hệ đối tác Vietinbank- nhóm nạn nhân này và nhóm ngân hàng là như nhau. 
Việc phá vỡ hợp đồng, chuyển từ dòng tiền ủy thác sang dòng tiền tiết kiệm hàng trăm tỉ đồng để rút tiền mặt ra khỏi ngân hàng, chóng vánh đơn giản và chỉ cần một nhân viên cấp phó phòng thực hiện một sáng một chiều, nó bày ra một sự khủng khiếp theo hướng khác:  với cung cách quản lí ngân hàng theo kiểu Vietinbank, việc rửa những khỏan tiền  khổng lồ từ tham nhũng, từ buôn bán ma túy, buôn lậu…thành tiền sạch, là quá ư dễ  dàng.

Hì hì,vẫn đang viết tiếp